Trên phương diện này, xưa nay Lục Hoài Nghiên đều cực kỳ kiên nhẫn.
Dù có gấp cách mấy, anh cũng có thể kiểm soát bản thân rất tốt. Giống như khi chơi piano, anh sẽ nhẹ nhàng rải những nốt nhạc dạo đầu, sau đó mới dần dần tăng tốc, đưa bản nhạc đến đoạn điệp khúc với những nốt cao đầy mãnh liệt.
Song, vào lúc này, không hề có bất cứ đoạn nhạc dạo hay đệm mở đầu nào, anh đã đi thẳng vào vấn đề.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, Giang Sắt bỗng cau mày khe khẽ nức nở.
Trong khoang xe tối tăm kín mít, không khí như dần loãng đi.
Chỉ một lát sau, Giang Sắt buộc phải mở hé môi để hít thở, ấn đường hơi cau lại, hàng mi dài ướt sũng dính bết vào nhau, không ngừng run rẩy.
Lần trước khi ở Tân Hoà Mansion, cô từng giận dỗi để lại một vết cắn sâu hoắm trên vai anh, giận anh vì đã khiến lòng cô xao động. Khi ấy Lục Hoài Nghiên đã hỏi cô tại sao lại giận anh, cô nói là do anh làm cô đau.
Anh buồn cười đáp lại rằng anh còn chưa dám dùng hết sức.
Còn lần này, Giang Sắt đã thật sự cảm nhận được cái gọi là "hết sức" của anh.
Cô cuối cùng cũng đã hiểu được trước đây anh đã cố gắng kiềm chế như thế nào, và lần này anh đã mất kiểm soát cỡ nào.
Thậm chí quần áo của hai người vẫn còn nguyên vẹn, lưng ghế da phía sau ma sát với lớp vải vóc vang lên tiếng sột soạt, rung lắc trong không gian tối tăm và ngột ngạt.
Mái tóc đen mượt như thác đổ xoã tung, ý thức của cô cũng tan thành từng mảnh vụn, hoà cùng tiếng ngân nga se sẽ.
Chốc chốc cô lại nhớ đến cảm giác choáng váng khi nằm co ro trên thuyền gỗ hồi còn bé, chốc chốc lại nhớ đến chuyện Quách Thiển cầm quyển truyện tranh người lớn trên tay hỏi cô, liệu thật sự có người bị giày vò đến mức tơi tả như một con búp bê rách nát ư.
Trong lúc mơ màng, cô lại ngỡ như mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc chạy đến điểm cao nhất, ngay khi cảm giác mất trọng lượng sắp sửa ập đến, mọi thứ đột ngột dừng lại.
Lục Hoài Nghiên vén sợi tóc vương bên má cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Giang Sắt mở hé mắt, lồng ngực không ngừng phập phồng, không chỉ ngột ngạt khó thở, mà lửa giận cũng đang bùng lên.
Anh cố tình không chịu cho cô.
Giang Sắt nhấc chân đạp mạnh lên vai anh, "Anh có chịu tiếp tục không hả!"
Trong xe chỉ mở một ngọn đèn đọc sách, ánh sáng vàng nhạt từ hàng ghế trước tràn ra phía sau.
Cả gương mặt cô ửng hồng ướt át, vẻ lạnh lùng giờ đây đã nhuốm đẫm dục vọng, tựa như vầng trăng cao quý từ trên trời cao sa xuống vũng bùn đầy nhơ nhuốc của trần thế.
"Tiếp tục, phải tiếp tục chứ." Lục Hoài Nghiên giữ chặt mắt cá chân của cô, anh đổi sang tư thế khác, ghé sát bên tai cô thì thầm, "Nói một câu thôi mà khó đến vậy sao? Cơ thể thì mềm nhũn, mà sao miệng lại cứng thế."
Giang Sắt tức tối toang nhấc chân còn lại đạp anh thêm một cái nữa, nhưng một giây ngay sau đó, cô như bị mất tiếng, mu bàn chân xinh đẹp đập mạnh vào tấm kính xe.
Khả năng kiềm chế của Lục Hoài Nghiên còn thua cả cô.
Con người vốn dĩ không hề có lòng từ bi, bản tính tàn nhẫn một khi bộc phát sẽ dữ dội như hồng thuỷ nuốt trọn bờ đê.
Hai người đều đang mất kiểm soát
Giang Sắt cắn mạnh lên bả vai và xương quai xanh của anh qua lớp áo sơ mi, tiếng rên rỉ nghẹn ngào nơi cổ họng, se sẽ như tiếng gió nức nở.
Lần này, không còn là cảm giác mất trọng lượng khi từ trên cao rơi xuống như trước nữa.
Cô cảm thấy mình như một món đồ sứ tinh xảo từ vách đá rơi thẳng xuống vực thẳm sâu hun hút, vùn vụt lao xuống, chọc thủng màn sương mù, vỡ tan tành thành những mảnh vụn.
Bên ngoài cửa cuốn, tiếng nói chuyện loáng thoáng hoà cùng tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường vọng vào. Và cả tiếng sóng vỗ bờ thấp thoáng từ bờ sông phía xa truyền đến.
Không khí càng lúc càng loãng đi, mặt kính xe dần phủ lên một lớp sương mờ.
Khi cửa xe được mở ra, trên người Giang Sắt khoác hờ một chiếc áo vest nam rộng thùng thình, cô được Lục Hoài Nghiên xuống bằng một tay.
Sắc đêm dần buông.
Làn gió đêm mang theo chút se lạnh cuối xuân từ ngoài xe tràn vào, cần cổ ướt đẫm mồ hôi của Giang Sắt lập tức nổi da gà khi đón lấy hơi lạnh từ cơn gió. Cô tựa đầu vào vai Lục Hoài Nghiên, nhịp thở vẫn còn gấp gáp.
Lục Hoài Nghiên sải bước khá nhanh, vặn tay nắm cửa của garage, bế cô đi vào nhà.
Căn phòng nối liền giữa phòng khách và garage là một phòng giặt, hệ thống máy sưởi trong phòng đã được bật sẵn.
Trên tay trái của Lục Hoài Nghiên đang kẹp một gói nhỏ bằng giấy thiếc, anh đẩy mạnh cô áp lên cánh cửa.
"Em muốn ở đâu?" Giọng anh giờ đây đã khản đặc, như phủ một lớp sạn trong cổ họng.
Giang Sắt ngẩng đầu lên khỏi vai anh, sợi tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi dán chặt bên má, khoé mắt đã hoe đỏ.
Vừa nãy ở trong xe quá nóng, cô đã cởi váy ra từ lâu.
Chiếc áo vest màu xám đậm rộng thùng thình khoác hờ lên người cô, tay áo dài quá khổ, cô vươn tay ra khỏi ống tay áo, dùng mấy đầu ngón tay lạnh buốt vuốt ve gương mặt anh.
Chỉ cần ánh mắt hai người vừa chạm nhau, cả hai lập tức hiểu ngay đối phương đang nghĩ gì.
"Ở đây sao?"
"Ừm."
Lục Hoài Nghiên dùng răng xé mở gói bằng giấy thiếc kia ra, sau đó cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, cũng không còn mạnh bạo như vừa nãy.
Giang Sắt luồn hai tay vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, giọng cô như lạc hẳn đi, "Em muốn anh giống như lúc nãy."
Khi nãy ở trong xe, anh đã hoàn toàn phát điên, dốc hết toàn bộ sức lực không chút nương tay.
Giống hệt một con thú hoang bị dục vọng khống chế, gần như mất hết lý trí.
Khác hẳn với những lần trước, vì sợ làm cô bị thương, mặc dù chìm đắm trong lửa tình nhưng anh vẫn cố giữ lại chút tỉnh táo.
Giang Sắt không nói có đau hay không, cô chỉ nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, "Em thích anh như thế."
Chút lý trí mà Lục Hoài Nghiên vừa gom lại được vì câu nói này mà bỗng chốc tan thành mây khói.
Cô nhóc này rất biết cách làm thế nào để khơi dậy sự điên cuồng ẩn sâu trong anh.
Rõ ràng đã chẳng còn sức lực, nhưng cô chẳng biết sợ mà tiếp tục trêu chọc anh.
Lục Hoài Nghiên thở dốc nặng nề, hỏi lại cô, "Em thích nhìn anh mất kiểm soát thế sao?"
Anh vừa nói chuyện, vừa đưa tay cởi hết hai chiếc cúc còn lại trên chiếc áo sơ mi.
Ban nãy ở trong xe, cô nhóc này chỉ cần vớ được chỗ nào là cắn ngay chỗ ấy, lúc thì trên bả vai, lúc thì ở xương quai xanh. Anh sợ cúc áo làm đau răng cô, bèn cởi bớt vài cúc trên cùng, phanh áo sơ mi ra để mặc cho cô cắn thoả thích.
Chiếc áo sơ mi vừa được cởi bỏ, Lục Hoài Nghiên chẳng thể chờ đợi thêm giây phút nào, anh nhấc tay đỡ cô lên, đôi môi kề sát bên tai cô, cất giọng bình tĩnh, "Khó chịu thì cứ cắn anh."
Giang Sắt cau mày, khẽ chớp hàng mi, tì cằm lên bờ vai anh.
Anh nói rất đúng.
Cô rất thích nhìn anh mất kiểm soát, thích đến mức linh hồn đều đang run rẩy.
Thế giới xung quanh dần nhoè đi trong trong tầm nhìn mơ hồ của cô, Giang Sắt chầm chậm khép mắt lại, khẽ khàng gọi tên anh, giọng đầy gấp gáp.
"Lục Hoài Nghiên."
Vài giây sau, lại là một tiếng gọi càng thêm gấp gáp --
"Lục Hoài Nghiên."
Những tiếng gọi liên tục của cô khiến trán Lục Hoài Nghiên hằn rõ gân xanh, anh càng lúc càng mất kiểm soát hơn.
Đến khi cánh cửa phòng giặt được mở ra, Giang Sắt đã tắt tiếng, cả người mềm nhũn để mặc cho anh bế lên phòng tắm ở tầng hai.
Bọn họ không tiếp tục ở phòng tắm như đã nói trước đó, nước từ vòi sen tí tách chảy xuống, cô mệt đến mức không còn sức để mở mắt ra nhìn anh. Sau khi tẩy sạch những dấu vết dính nhớp trên người cả hai, Lục Hoài Nghiên bế cô trở về giường ngủ.
Đây là giấc ngủ ngon nhất của cô kể từ sau khi hai người chia tay đến nay.
Không cần những thứ phụ trợ khác, chỉ cần cảm nhận hơi ấm trên người anh, cô đã có thể chìm vào giấc ngủ say.
Lúc tỉnh dậy, Giang Sắt cứ nghĩ mặt trời đã lên cao, nhưng không ngờ sắc trời vẫn tối đen như mực.
Bàn tay người đàn ông đang áp lên má cô, thấy cô đã tỉnh, ngón tay anh gẩy nhẹ lên vành tai cô, "Dậy rồi à?"
Giọng anh rất tỉnh táo, ánh mắt cũng trong veo.
Giang Sắt "Ừ" một tiếng, giọng cô khản đặc, "Anh không ngủ sao?"
"Ừm."
Lục Hoài Nghiên đưa tay che mắt cô lại, ngồi dậy vặn mở ngọn đèn áp tường, đến khi mắt cô bắt đầu quen dần với ánh sáng trong phòng mới buông tay.
"Em có khát không?" Anh cúi đầu nhìn cô, duỗi tay về phía đầu giường cầm lấy ly nước, "Có muốn uống nước không?"
Vừa nãy anh đã dùng tay trái để chắn bớt ánh sáng cho cô.
Khi anh rút tay lại, vết thương trên lòng bàn tay giống như một vệt máu dài đâm thẳng vào tầm mắt cô.
Giang Sắt khẽ chớp hàng mi, cố gắng chịu đựng cơn bủn rủn toàn thân nhấc người ngồi dậy, Lục Hoài Nghiên cầm ly nước đưa đến bên môi cô.
Giang Sắt hé môi nhấp từng ngụm nhỏ, uống non nửa ly nước mới đưa tay đẩy cái ly ra, "Không uống nữa."
Lục Hoài Nghiên uống hết nửa ly còn lại, vừa đặt ly xuống, anh bỗng nghe cô nói, "Anh bế em vào phòng tắm đi."
Người đàn ông liếc nhìn cô, nhanh chóng tròng chiếc áo len mỏng cổ chữ V lên người, bế cô ra khỏi chăn ôm vào lòng, vừa bước về phía phòng tắm vừa cười trêu, "Vẫn chưa lấy lại sức sao?"
Biết mình đã làm cô mệt mỏi, anh vừa nói dứt câu lại hạ giọng dỗ dành cô, "Lát nữa anh massage cho em nhé?"
Giang Sắt không đáp lại.
Vừa vào phòng tắm, cô liền mở đèn gương lên, bảo anh đặt cô lên bàn rửa mặt, hơi nghiêng người kéo cánh cửa của tủ gương, lấy ra một hộp sơ cứu từ hộc tủ bên trong.
"Đưa tay cho em." Cô cúi đầu mở hộp sơ cứu, lấy cồn i ốt và tăm bông ra.
Vết thương trên lòng bàn tay không sâu lắm, nhưng sau vài "hiệp" vận động, nó đã bị nứt ra mấy lần, khiến váy của cô và áo vest của anh đều vương vết máu.
Lần trước, ở ngay trong căn nhà này, anh đã từng bôi thuốc lên lòng bàn tay cho cô.
Khi đó anh còn bảo cô quá tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Hôm nay vật đổi sao dời, đổi lại thành cô bôi thuốc cho anh.
Từ nhỏ tới giờ, Lục Hoài Nghiên từng chịu những vết thương còn nghiêm trọng hơn thế này, rất nhiều là đằng khác, anh cũng chưa bao giờ để tâm đến những vết thương nhỏ nhặt như vậy.
Lúc Giang Sắt bôi thuốc cho anh, ánh mắt anh chưa từng nhìn vào lòng bàn tay của mình, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt cô.
Đợi sau khi cô bôi thuốc xong xuôi, anh mới cúi đầu tìm kiếm ánh mắt của cô, rồi hôn mạnh lên môi cô.
"Đúng là không phí công anh chịu đau."
"..."
Giang Sắt dọn hộp sơ cứu, ánh mắt vô thức liếc nhìn bả vai khuất dưới lớp áo của anh.
Nơi đó lại bị cô cắn đến rớm máu.
Lục Hoài Nghiên cầm lấy hộp sơ cứu trên tay cô cất vào chỗ cũ, nói, "Chỗ đó không cần phải bôi thuốc, anh không yếu ớt đến thế đâu."
Anh đã bảo không cần, Giang Sắt cũng lười phải nhọc lòng.
Dù sao thì lần trước anh cũng chẳng bôi thuốc.
Cô ngước mắt lên, hỏi anh, "Điện thoại của em đâu?"
Lúc hai người quấn quýt ở trong xe, điện thoại của Giang Sắt gần như sắp nổ tung vì Quách Thiển.
Lục Hoài Nghiên đã thẳng tay chỉnh sang chế độ yên lặng cho cô, điện thoại anh cũng chung số phận.
"Đang được sạc pin ở dưới phòng khách, điện thoại đổ chuông liên tục đến mức tự sập nguồn." Lục Hoài Nghiên véo nhẹ lên ngón tay cô, "Anh xuống dưới lấy cho em nhé?"
"Để em tự xuống lấy."
Nói rồi, cô toan nhảy xuống khỏi bàn rửa mặt, nhưng Lục Hoài Nghiên lại giữ chặt eo cô, không cho cô nhúc nhích.
Giang Sắt ngẩng đầu nhìn anh.
"Sau này đừng nhắc đến chuyện chia tay nữa, cũng đừng bận tậm về ông nội và mẹ của anh, bọn họ không xen vào chuyện của anh được đâu." Lục Hoài Nghiên nhìn xoáy vào mắt cô, "Về phần những người khác, chúng ta cần gì phải để ý đến bọn họ? Nếu ai khiến em khó chịu, em muốn ra tay thì cứ mạnh dạn ra tay, lười động tay thì cứ để anh giúp em."
Cô không phải chim hoàng yến, cũng chẳng phải loài tầm gửi.
Lục Hoài Nghiên đã từng chứng kiến thủ đoạn của cô, sẽ không tự cao cho rằng cô luôn dựa dẫm vào anh, mọi việc đều phải nhờ anh ra mặt.
Cô nhóc này chỉ cần quyết tâm muốn ở bên anh thì sẽ chẳng có ai lay chuyển được cô.
Giang Sắt khẽ ừ một tiếng.
Đôi mắt cô phản chiếu gương mặt anh, gương mặt với những đường nét tinh tế mang theo một vẻ đẹp tĩnh lặng.
Quả táo Adam của Lục Hoài Nghiên khẽ dịch chuyển, anh cúi đầu dịu dàng hôn lên vầng trán của cô.
Tuy đã xem bài đăng Weibo kia của anh, nhưng lúc mở điện thoại lên, Giang Sắt lại xem một lần nữa từ ảnh chụp màn hình do Quách Thiển gửi sang.
[# Không đính hôn, không liên hôn, tổ tông nhà tôi vừa khó dỗ lại còn khó hầu hạ, vẫn còn đang trong quá trình theo đuổi # @ Bán giang sắt sắt bán giang hồng]
Trọng điểm mà Giang Sắt chú ý chính là cái câu "Vừa khó dỗ lại còn khó hầu hạ" kia.
Nhưng Quách Thiển lại để ý đến vấn đề khác, "Má ơi, Sắt Sắt ơi, không ngờ Lục Hoài Nghiên lại gọi cậu là tổ tông!"
Câu nói ấy của Quách Thiển được gửi sang bằng tin nhắn thoại, khi giọng cô nàng vọng ra từ loa ngoài, người đàn ông đang nghe điện thoại ở một bên ung dung quay đầu nhìn sang.
Giang Sắt yên lặng đón lấy ánh mắt anh vài giây rồi đeo tai nghe vào, vừa chịu đựng giọng nói oang oang của Quách Thiển, vừa đăng nhập vào Weibo.
Trước đó bài đăng của Lục Hoài Nghiên còn từng leo lên thẳng hot search, nhưng hiện giờ nó đã hạ nhiệt ít nhiều.
Anh từng vướng phải tin đồn với Tôn Duy, lại là thái tử của tập đoàn Lục Thị, hơn nữa còn sở hữu một gương mặt khiến người ta nhớ mãi không quên.
Bài đăng trên Weibo vừa được đăng tải, có biết bao người tò mò không biết ai là Bán giang sắt sắt bán giang hồng được Lục Hoài Nghiên tag tên kia.
Là người thừa kế trẻ tuổi đầy triển vọng và sở hữu vẻ ngoài điển trai hút mắt, những tin đồn tình ái xung quanh anh luôn là đề tài mà cư dân mạng quan tâm nhất.
Mọi người đều đang đoán xem tài khoản "Bán giang sắt sắt bán giang hồng" này liệu có phải là tài khoản phụ của Tôn Duy hay không.
Trước khi đi ngủ, Giang Sắt đã yêu cầu Lục Hoài Nghiên gỡ bỏ những hot search liên quan đến bài đăng Weibo này. Thế nên sau khi thức dậy, cô cũng không còn thấy bất luận bài viết liên quan nào nữa.
Lúc này, weibo chính thức của tập đoàn Lục thị đã cập nhật thông tin về sự hợp tác mới giữa Lục thị và nhà họ Quan.
Trong bài viết, ngoài tấm ảnh chụp chung của mấy anh em nhà họ Quan và Lục Hoài Nghiên, còn có thêm một tấm ảnh Quan Gia Di chụp cùng với ông Lục Hành Thu.
Trong ảnh, Quan Gia Di ngồi bên cạnh ông cụ Lục, trên cổ tay đeo một vòng chuỗi kiểu cổ, đó là chuỗi hạt kim cang bồ đề mà trước đây ông cụ rất thích cầm lần trên tay.
Lục Hoài Nghiên nói chuyện điện thoại vừa xong, bước vào trong lại trông thấy cô đang xem ảnh chụp chung của Quan Gia Di và ông cụ Lục, anh bèn đưa tay ôm cô vào lòng, đủng đỉnh cất giọng, "Hai ngày nữa ông nội sẽ tổ chức tiệc nhận cháu nuôi ở nhà cũ. Đến khi ấy không chỉ có khách mời ở Bắc Thành, mà những người quen ở Hong Kong cũng sẽ có mặt, mấy phóng viên thân thiết với nhà họ Lục cũng sẽ được mời."
Một khi bữa tiệc nhận cháu này được tổ chức, Quan Gia Di sẽ chính thức trở thành cháu gái nuôi của nhà họ Lục.
Nếu đã nhận làm cháu nuôi, hiển nhiên bọn họ sẽ không làm trái với gia phong của nhà họ Lục, giữa Lục Hoài Nghiên và Quan Gia Di lại càng không thể xuất hiện những tin đồn tình cảm vớ vẩn nào nữa.
Mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ đơn giản như thế.
Đoạn chat voice với Quách Thiển đã kết thúc từ lâu, Giang Sắt tháo tai nghe xuống, nói với anh, "Hôm ấy em không đi được."
Cô biết chắc chắn ông cụ sẽ gửi thiệp mời cho cô. Bởi vì chú vẹt đuôi dài kia đã tiết lộ biệt danh mà Lục Hoài Nghiên đặt cho cô ngay giữa ban ngày ban mặt, làm sao mà ông cụ Lục lại không đoán được suy nghĩ trong lòng của Lục Hoài Nghiên cơ chứ?
Có khi ở nhà ông cụ đã bắt chú vẹt kia gọi thêm vài tiếng "nhóc thù dai" và "đại tiểu thư" để xác nhận lại ấy chứ.
Mấy hôm nay không thấy ông Lục đến tìm cô, đoán chừng là do Lục Hoài Nghiên đã ngăn lại.
"Có phải vẹt nhà anh vừa nghe thấy tên "Giang Sắt" sẽ gọi "Nhóc thù dai", vừa nghe kêu "Sắt Sắt" liền gọi "Đại tiểu thư" đúng không?"
Lục Hoài Nghiên sửa lại, "Là nhóc thù dai của thằng nhãi con và đại tiểu thư của Lục Hoài Nghiên."
"..."
Giang Sắt ngoảnh đầu nhìn anh, "Anh giải thích với ông Lục như thế nào?"
Lục Hoài Nghiên đáp, "Anh nói em vẫn chưa chấp nhận anh, ông nội mắng anh đáng đời."
Anh nhìn sang cô, nói thêm, "Ông còn nói biệt danh nhóc thù dai của em rất hay, bảo anh bị em ghim nợ là đáng đời. Anh cũng đã nói chuyện rõ ràng với ông nội rồi, không được tạo bất kỳ áp lực nào cho em, cũng không được tới làm phiền em. Nếu không, anh mà không theo đuổi được em thì chính là lỗi của ông."
Ông cụ Lục đã lớn tuổi, mấy ông bạn già xung quanh người thì đã về chầu ông bà, người thì bạo bệnh. Thế nên ông rất sốt ruột chuyện hôn nhân của Lục Hoài Nghiên, chỉ muốn anh kết hôn ngay lập tức, rồi đẻ liền mấy đứa chắt trai, chắt gái cho ông.
Sau khi bị Lục Hoài Nghiên ngăn cản, ông đã cố dằn lòng không cho người mời Giang Sắt đến nhà cũ.
Giang Sắt không ừ hử gì, lẳng lặng nghịch tai nghe bluetooth trên tay.
Lục Hoài Nghiên siết chặt vòng tay ôm cô chặt thêm chút nữa, "Em đừng nghĩ ngợi quá nhiều, chúng ta có kết hôn hay không, có sinh con hay không đều không quan trọng. Bên phía ông nội cứ để anh lo, dù cho ông có biết em bị bệnh thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta."
Giang Sắt lại khẽ giọng "ừ" một tiếng.
Thấy vẻ mặt cô không có gì khác thường, Lục Hoài Nghiên lại đổi đề tài, nhắc đến Sầm Lễ, "Hôm nay sau khi đăng bài đăng kia, Sầm Lễ có gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, em muốn anh nói với cậu ta thế nào?"
Giang Sắt lên tiếng, "Cứ nói em vẫn chưa khỏi bệnh, không muốn chấp nhận anh."
Tài khoản mà Lục Hoài Nghiên tag vào bài đăng của mình là tài khoản phụ trước đây của cô. Tài khoản chính thức của cô là Giám đốc Hoằng Thịnh, nhưng sau khi rời khỏi Hoằng Thịnh, cô đã xoá tài khoản ấy.
Còn về tài khoản phụ này, kể từ khi đổi họ, cô cũng không dùng đến nữa, chỉ có vài người quen biết với cô mới biết nó.
Ví dụ như Sầm Lễ và Quách Thiển.
Ví dụ như Phó Uẩn và Chu Minh Ly.
Nếu Chu Minh Ly mà thấy được bài đăng Weibo ấy, chắc hẳn cô ta lại càng hoảng loạn.
Giang Sắt chầm chậm rủ hàng mi.
Tốt lắm.
Cứ để cô ta hoảng, nếu không hoảng thì làm sao cô ta chịu hợp tác với cô?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]