🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe Giang Sắt nói thế, Lục Hoài Nghiên khẽ nựng má cô, anh cũng không hỏi vì sao cô không nói thật với Sầm Lễ, chỉ cười hỏi, "Em cũng nói với Quách Thiển như thế sao?"

"Thiển Thiển biết chúng ta đang yêu nhau." Cô nhìn anh, "Chẳng phải lúc nãy anh cũng đã nghe thấy đoạn tin nhắn thoại của cô ấy sao?"

"Có nghe." Lục Hoài Nghiên đáp, "Cô ấy nói anh gọi em là tổ tông."

"Đúng vậy, là tổ tông khó dỗ khó hầu." Giọng điệu Giang Sắt vô cùng bình tĩnh, gần như là vô cảm.

Lục Hoài Nghiên cười tủm tỉm, "Có phải em lại định lôi sổ nợ ra để ghi lại không?"

Anh xoay người cô lại, bế cô ngồi lên đùi mình, hỏi, "Nói em vài câu thì có làm sao? Đang yên đang lành tự dưng bị đá, lại còn không cho anh giận à?"

Giang Sắt không đáp lại, im lặng vài giây, cô bỗng hỏi, "Anh hút thuốc lại sao?"

Lục Hoài Nghiên bâng quơ đáp "ừ" một tiếng, ngả người tựa vào tấm đệm phía sau, vừa nghịch mấy ngón tay của cô vừa hờ hững buông lời, "Cũng phải cho anh lấy cơn nghiện này để ghìm cơn nghiện khác xuống chứ."

Giang Sắt lặng thinh.

Thấy cô không nói lời nào, anh bỏ tay cô xuống, hé mí mắt lên, đưa tay siết chặt hõm eo của cô rồi kéo cô vào lòng mình, anh nói, "Em yên tâm, sau này anh sẽ không hút nữa."

Giang Sắt biết anh sẽ không hút thuốc lại.

Anh nói, cả đời cũng là một đoạn đường.

Anh nói, trừ phi anh chết, nếu không "đoạn đường" này sẽ không thể nào kết thúc được.

Anh muốn dây dưa cả đời với cô.

"Lục Hoài Nghiên, nếu có một ngày em ra đi trước anh, có nghĩa là đoạn đường này của chúng ta cũng xem như đã đi đến hồi kết." Dáng người yểu điệu tựa vào lòng anh, cô áp mặt lên bả vai anh, "Anh không cần phải nhớ mãi không quên, hãy cứ bước tiếp trên con đường của mình, vì chẳng có cơn nghiện nào mà không thể cai được cả."

Người đã chết rồi, ai còn quan tâm đến chuyện của người sống nữa.

Nếu anh đã nhất quyết muốn cùng cô đi hết con đường này đến khi chết đi, vậy thì cứ thế đi.

Lục Hoài Nghiên hơi nheo mắt, nâng mặt cô lên rồi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, "Em lo xa quá rồi, chúng ta làm sao biết trước được người nào sẽ ra đi trước. Vậy nếu như anh chết trước, chẳng lẽ em cũng sẽ tìm một người đàn ông khác để tiếp tục đồng hành cùng mình hay sao? Giang Sắt à, anh không độ lượng đến thế đâu. Nếu anh chết trước, cả nửa đời sau của em cũng đừng mơ mà quên được anh."

Giang Sắt không đáp lại lời anh.

Căn phòng chìm trong im lặng.

Chỉ có tiếng sóng vỗ bờ thỉnh thoảng vọng đến, lúc thì mạnh mẽ, lúc lại dịu dàng, vang vọng dưới ánh trăng.

Đúng lúc này, điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Là Lục Hoài Nghiên gọi người mang đồ ăn đến, từ chiều tới giờ bọn họ chưa có hạt cơm nào vào bụng, đói lả cả người.

Lục Hoài Nghiên véo nhẹ cằm cô, "Đồ ăn của tổ tông tới rồi đấy."

Chủ đề vừa nãy cứ thế kết thúc tại đây.

Thiệp mời mà ông Lục Hành Thư gửi cho Giang Sắt đã bị Lục Hoài Nghiên chặn lại.

Ngày hôm sau, ông cụ nổi giận đùng đùng gọi điện cho Lục Hoài Nghiên, nói rằng bất kể thế nào cũng phải mời được Giang Sắt đến bữa tiệc nhận cháu gái này.

"Có phải vì Sắt Sắt nghe thấy tin đồn kết hôn của con với Gia Di nên đến giờ vẫn không chịu đồng ý yêu con đúng không?"

Lục Hoài Nghiên đang ở trong văn phòng làm việc, sáng nay sau khi đưa Giang Sắt về Tân Hoà Mansion, anh đã lái xe đến thẳng trụ sở của tập đoàn Lục thị.

Chiều nay anh còn phải sang trang viên một chuyến để thăm bà Hàn Nhân, hơn nữa xe của bà Sầm Minh Thục vẫn còn đậu ở đó, anh tiện đường đến đó lái xe về cho Giang Sắt luôn.

"Bữa tiệc tối mai cũng có người nhà họ Sầm tham dự, Sầm Minh Hoành và Quý Vân Ý đều đến, Giang Sắt lại chẳng muốn gặp ai trong hai người này. Còn có Phó Uẩn nữa, lúc trước cô ấy và Phó Uẩn từng đính hôn, con cũng không muốn để cô ấy gặp lại Phó Uẩn."

Lục Hoài Nghiên cúi đầu lật tài liệu trên tay, vừa làm việc vừa tiếp tục dỗ dành ông cụ Lục, "Cuộc sống của cô ấy ở nhà họ Sầm không hề hạnh phúc, bây giờ khó khăn lắm mới được tự do một chút, cô ấy còn chưa kịp đón sinh nhật lần thứ 24 của mình nữa. Với lại, cháu trai của ông đâu phải kiểu người ai gặp cũng thích, nào có dễ dàng đưa cô ấy về nhà nhanh như thế chứ?"

Bình thường mỗi khi nhắc đến Lục Hoài Nghiên, ông cụ Lục thường mắng anh là thằng nhãi đáng ghét chẳng ai ưa.

Bây giờ ông cụ lại bị Lục Hoài Nghiên lôi chuyện này ra chặn họng, ông bực bội nói, "Con biết vậy là tốt! Liệu hồn mà sửa cái nết của mình lại, mặt mày lúc nào cũng lạnh như tiền, Sắt Sắt có tốt tính cỡ nào cũng không chịu được con đâu."

Ấn tượng về Giang Sắt của ông cụ Lục phần lớn vẫn trong khoảng thời gian hai năm cô thường xuyên chạy đến nhà họ Lục chơi.

Cô nhóc này tuy còn nhỏ nhưng lại được dạy dỗ rất tốt, rất biết cách ứng xử.

Nói theo lời của mấy người bậc lão làng như ông cụ, cô chính là tiểu thư đài các đủ tố chất để ngồi vào vị trí nữ chủ nhân của gia tộc.

Ông già họ Phó kia cũng đã chấm Giang Sắt từ sớm.

Từ cháu nội đến con trai đều nghe lời ông ta răm rắp, tuy cháu trai chết rồi, nhưng ông ta vẫn tìm mọi cách để đưa đứa con riêng ra kết thông gia.

Tuy không sốt ruột như Phó Kinh Nghiêu, nhưng ông cụ Lục quả thật đã từng nghĩ đến chuyện chờ Giang Sắt lớn thêm một tí sẽ đưa ra lời mời kết thông gia. Có điều nhà họ Phó lại nhanh chân đến trước, hơn nữa khi ấy Lục Hoài Nghiên vừa lấy được quyền tự do kết hôn, chuyện này khiến ông cụ Lục cũng từ bỏ ý định.

Không ngờ sau bao nhiêu năm, thằng nhãi con này lại tự mình theo đuổi cô nhóc ấy.

Có thể khiến thằng nhãi này mê mẩn đến mức tên vẹt đuôi dài trong nhà còn biết gọi cô một tiếng "Đại tiểu thư", ông cụ hiểu rõ cháu trai mình đã thực sự động lòng.

Trước đây, anh luôn miệng bảo rằng mình đã có đối tượng kết hôn, nhưng khi ấy ông cụ chỉ nghĩ anh đang tìm cớ qua quýt. Ông đã từng nghĩ, với cái tính ngang bướng khó ưa như thằng cháu nhà mình sẽ hợp với một cô gái dịu dàng có thể bao dung nó, và Gia Di chính là một lựa chọn thích hợp.

Bây giờ biết cháu trai đã có người trong lòng, hiển nhiên ông cụ Lục sẽ không mai mối lung tung cho anh nữa.

Dù sao thì chuyện mà thằng nhóc đó đã không muốn làm cũng chẳng có ai ép được nó.

Nghe thấy ông cụ Lục khen Giang Sắt tốt tính, bàn tay đang lật tài liệu của Lục Hoài Nghiên chợt khựng lại, ngay lập tức anh nở nụ cười, "Con biết rồi."

Chỉ có anh mới hiểu rõ tính cô khó chiều ra sao.

Anh chỉ cần hơi nhăn mặt với cô một cái thôi, chắc chắn cô nhóc kia sẽ tặng lại cho anh một dấu răng

Lục Hoài Nghiên tranh thủ cả thời gian ăn trưa để giải quyết công việc. Châu Thanh bước vào báo cáo với anh, rằng cô Giang Sắt hẹn người khác ra ngoài ăn trưa, không cần phải chuẩn bị bữa trưa cho cô ấy.

Lục Hoài Nghiên đáp lại một tiếng.

Châu Thanh đứng chờ một bên, không nghe thấy anh dặn dò nên làm gì tiếp theo, cậu ta vô thức nhìn sang.

Người đàn ông cầm bút máy ký tên, ánh mắt khuất sau cặp kính gọng vàng như phát hiện ánh mắt Châu Thanh đang nhìn mình, anh dừng bút, ngước mắt lên. Vừa lướt qua vẻ mặt của Châu Thanh, anh đã đoán ra ngay cậu ta đang nghĩ gì.

"Không cần điều tra cô ấy ăn cơm với ai." Lục Hoài Nghiên cất giọng bình tĩnh, "Từ giờ cậu không cần phải điều tra mọi chuyện về cô ấy nữa."

Nếu anh đã đồng ý không can thiệp vào chuyện của cô, anh sẽ không lén bày trò sau lưng cô.

Giống như chuyện anh ra ngoài ăn cơm hay xã giao với ai, xưa nay Giang Sắt cũng chưa từng hỏi đến.

Huống hồ, cô không nói anh cũng đoán được hôm nay cô đi ăn cùng ai.

Hôm nay Sầm Lễ đáp máy bay về Bắc Thành.

...

Giang Sắt và Sầm Lễ dùng cơm tại một nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố.

Hai anh em đã đến nhà hàng này không ít lần. Từ trước đến nay bà Quý Vân Ý kiểm soát rất chặt về phương diện ăn uống, đặc biệt là đối với Giang Sắt.

Hồi còn nhỏ, vào những ngày hè oi bức, những đứa trẻ khác đều có thể ăn kem que và kem đá, mà Giang Sắt chỉ có thể đứng một bên ngó miệng, thậm chí còn không dám để lộ vẻ thèm thuồng.

Mấy món ngọt như bánh kem lại càng khỏi phải nói, trừ những dịp đặc biệt có thể ăn vài miếng thì những lúc bình thường cô cũng đừng hòng được chạm vào.

Nhưng Giang Sắt lại rất thích ăn đồ ngọt.

Thế nên Sầm Lễ thường lén đưa cô ra ngoài ăn, và nhà hàng này chính là nơi mà năm nào hai anh em cũng đến, Giang Sắt cực kỳ thích món bánh Paris-Brest ở đây.



* Bánh Paris-Brest

Hôm nay, Sầm Lễ gọi một món chính và một món bánh ngọt tráng miệng. Bữa chính vừa kết thúc, anh đã gọi nhân viên mang bánh lên cho Giang Sắt.

"Nghe nói Phó Uẩn chuẩn bị đưa Chu Ấn Lân đến đại học C. Anh có người quen bên đại học C, anh sẽ gửi video Chu Ấn Lân chơi thuốc và bắt nạt bạn bè cho người đó." Sầm Lễ vẫy tay gọi phục vụ mang đến một lọ đường phèn hoa hồng, thả một viên vào tách hồng trà của Giang Sắt, "Hai chị em nhà Chu Minh Ly chọc giận gì em sao?"

Giang Sắt cầm dao nĩa lên, chậm rãi cắt miếng bánh Paris-Brest sốt dâu tây.

"Chính cô ta đã bỏ thuốc em trong bữa tiệc cuối năm vừa rồi, và quản gia Vu là người giúp cô ta tráo lọ đường phèn."

Sầm Lễ sững sờ, gương mặt anh ta thoáng biến sắc, "Em đã tìm được chứng cứ rồi sao?"

"Chứng cứ ở đâu ra?" Giang Sắt cười khẩy, "Nhưng em biết chắc chắn là cô ta. Em đã tìm gặp Chu Minh Ly, xác nhận đúng là cô ta ra tay. Còn về quản gia Vu, anh khoan hẵng đuổi việc ông ấy. Trước đây, ông ấy chuyên đi theo chăm sóc cho ông nội, lúc ông nội qua đời, ông ấy nhân lúc tang gia bối rối đã bán trộm không ít đồ cổ yêu thích của ông nội, số tiền kiếm được chắc chắn không hề nhỏ. Anh hãy cho người điều tra rõ ràng, đảm bảo nửa đời còn lại của ông ấy phải sống trong cảnh ngục tù."

Quản gia Vu đã chăm sóc Sầm Lễ từ nhỏ, với tác phong của Sầm Lễ trước đây, có lẽ anh ta sẽ tha cho ông ấy một lần. Dù sao quản gia Vu cũng là người làm lâu năm của nhà họ Sầm, hơn nữa ông ấy cũng đã đến tuổi gần đất xa trời. Quá lắm thì anh ta chỉ bắt ông ấy ói hết tiền ra, sẽ không thật sự để ông ấy ngồi tù.

Nhưng hôm nay, anh ta chỉ vừa nhìn Giang Sắt đã đồng ý ngay.

Ăn được một nửa món bánh ngọt tráng miệng, Sầm Lễ đặt nĩa xuống, ngập ngừng cất lời, "Em có thấy bài đăng Weibo của Nghiên không? Gần như tất cả mọi người đều biết cậu ấy đang theo đuổi em, thậm chí ngay cả ba mẹ cũng đã nghe thấy phong thanh."

"Em xem rồi." Giang Sắt nhấp một ngụm hồng trà, cất giọng thản nhiên, "Có phải chủ tịch lại muốn nhờ anh làm thuyết khách, khuyên em quay về nhà họ Sầm đúng không?"

Mấy năm gần đây, tập đoàn Lục thị phát triển mạnh mẽ như vũ bão, là một trong những tập đoàn đầu tiên đạt được thành tụ trong lĩnh vực năng lượng mới, và hiện đã trở thành doanh nghiệp hàng đầu. Các công ty con của tập đoàn cũng rất phát triển trong các lĩnh vực khác, ngay cả lĩnh vực bất động sản - ngành nghề khởi đầu của tập đoàn cũng liên tục đạt được những thành tích đáng kể.

Nếu cô thật sự kết hôn với Lục Hoài Nghiên, điều này chắc chắn sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho nhà họ Sầm.

Nhưng với tiền đề là, cô đồng ý quay trở về nhà họ Sầm.

Sầm Lễ nói, "Đúng là ba có ý này, nhưng anh hai sẽ không ép em."

Giang Sắt mỉm cười, "Anh trở về nói với bọn họ, suốt bảy năm qua, bệnh tình của em chưa từng thuyên giảm. Một đứa bệnh tâm thần như em sao có thể làm hại đời người khác được? Chỉ cần em vẫn chưa khỏi bệnh thì em sẽ không chấp nhận bất kỳ người nào. Sẵn tiện anh hỏi bọn họ giúp em, có thật là bọn họ muốn em quay trở về nhà họ Sầm hay không? Họ không sợ người ta chê cười nhà họ Sầm có đứa con bị tâm thần hay sao?"

Bữa cơm kéo dài suốt hai tiếng, khi chia tay nhau, Sầm Lễ hỏi Giang Sắt có tham dự tiệc gia đình của nhà họ Lục và tiệc đính hôn của hai nhà Phó - Chu hay không.

Sầm Lễ bay về từ Úc cũng là vì hai bữa tiệc này.

Giang Sắt đáp mình không đi, "Ngày mai em phải đến phòng khám của Dr.Gina, đến lịch lấy thuốc mới rồi."

Nghe thấy thế, Sầm Lễ không nói được gì nữa.

Sau khi đưa Giang Sắt về Tân Hoà Mansion, anh ta ngồi trong xe hơn nửa tiếng mới lái xe rời đi. Đã mấy lần Sầm Lễ cầm điện thoại lên định gọi cho Lục Hoài Nghiên, nhưng cuối cùng lại thôi.

Lục Hoài Nghiên đã từng chế giễu anh ta rằng, "Cậu có phát hiện ra không, cậu lúc nào cũng chỉ biết nhờ vả người khác chăm sóc cho cô ấy, nhưng lại chưa bao giờ ra mặt giúp cô ấy. Vậy nên, cậu có xứng làm anh không? Hơn nữa cậu lấy lập trường gì mà cám ơn tôi đã chăm sóc "em gái" cậu?"

Khi nhìn thấy bài đăng đó của Lục Hoài Nghiên, phản ứng đầu tiên của anh ta đúng là muốn nhờ Nghiên chăm sóc cho Sắt Sắt thật tốt.

Không nên như thế này.

Sầm Lễ khe khẽ thở dài.

Thân làm anh trai, lẽ ra anh ta nên đứng ra bảo vệ em gái mình mới phải.

Sau này không cần biết Giang Sắt có lấy Nghiên hay không, anh ta cũng sẽ không để ba mẹ làm phiền con bé lần nào nữa.

...

Xế chiều, Lục Hoài Nghiên ra ngoại ô thăm bà Hàn Nhân.

Bà hỏi anh Sắt Sắt có giận mình không?

Lục Hoài Nghiên lắc đầu cười đáp, "Cô nhóc kia biết rất rõ ai tốt với mình, ai không tốt với mình. Người cứ yên tâm, cô ấy không giận người đâu."

Anh châm cho bà một tách trà, rồi nói tiếp, "Nhưng sau này người đừng bận tâm đến chuyện của chúng con nữa. Nếu cô ấy giận con, người cứ xem đó là mấy trò yêu nhau của bọn trẻ là được, cứ để bọn con tự giải quyết với nhau."

Bà Hàn Nhân cũng biết bản thân mình quá hấp tấp.

Bà sợ Giang Sắt và Lục Hoài Nghiên chia tay nhau, sợ thằng Nghiên nhà bà phải trải qua nỗi đau bị người khác vứt bỏ một lần nữa.

Thế nên bà đã vượt quá giới hạn.

Nhưng bà làm thế lại không công bằng với Sắt Sắt, bà không thể dùng cách này để trói buộc đạo đức Sắt Sắt.

Lỗi lầm mà bà gây ra cho Nghiên phải do chính bà bù đắp, bà không nên lợi dụng người khác để giảm bớt cảm giác áy náy của bản thân.

"Mẹ biết rồi, đợi con về, mẹ sẽ gọi điện xin lỗi con bé." Bà Hàn Nhân nói, "Mẹ hứa sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa. Nghiên à, con phải hứa với mẹ, phải đối xử thật tốt với Sắt Sắt nhé."

Nghe thấy thế, Lục Hoài Nghiên cười khẽ, "dạ" một tiếng.

Anh không hỏi bà hôm ấy đã nói gì với Giang Sắt, cũng không lập tức hứa hẹn mình sẽ đối xử tốt với Giang Sắt.

Xưa nay anh chưa bao giờ chứng minh sự quan tâm của mình với một ai đó bằng tài khua môi múa mép, cô nhóc kia cũng không phải là người dễ bị lừa chỉ bằng vài ba câu hứa hẹn.

Lục Hoài Nghiên ở lại ăn tối với bà Hàn Nhân rồi mới quay về Tân Hoà Mansion.

Mật khẩu căn hộ ở Tân Hoà Mansion chưa từng thay đổi, vẫn là mật khẩu trước đây.

Lúc anh về đến nơi đã gần tám giờ, Giang Sắt đang tựa lên đầu giường đọc sách.

Trong phòng chỉ sáng đèn ở chỗ cô ngồi.

Cả người cô như chìm trong quầng ánh sáng rực rỡ, làn da như được phủ lên một lớp trắng mịn và căng bóng, tựa như viên ngọc trai toả sáng dưới ánh trăng.

Lục Hoài Nghiên lẳng lặng đứng ngắm cô một lúc, lại nhìn sang chiếc rương bằng da nằm trên tủ đầu giường và chiếc vali được mở tung đang nằm ở góc tường kia.

Anh chậm rãi sải bước về phía chiếc vali, dùng mũi chân khều nhẹ một cái, hỏi cô, "Sao em không vứt nó đi?"

Giang Sắt đặt quyển sách trên tay xuống, ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt trong veo.

Lục Hoài Nghiên khẽ cười, tựa người vào tường, hơi rướn cổ lên để cởi cà vạt, ánh mắt ẩn dưới hàng mi đang rủ xuống nhìn cô chăm chú.

"Hôm qua khi em bước ra từ chỗ của mẹ anh, ánh mắt cứ tránh né không chịu nhìn thẳng vào anh, có phải là do mẹ anh đã kể em nghe chuyện bà ấy tự sát đúng không?" Người đàn ông ném cà vạt vào vali, bắt đầu cởi khuy măng sét và thắt lưng, cất giọng đều đều, "Em đừng để tâm đến những lời ấy, đó là chuyện của anh và mẹ, không liên quan gì đến em cả. Chuyện năm xưa đã chẳng thể làm ảnh hưởng đến anh được nữa, nên em đừng cảm thấy áp lực vì những lời của mẹ anh. Em hãy cứng rắn lên, Sắt Sắt à, dù đối phương là mẹ anh thì em cũng không được phép mềm lòng."

Giang Sắt đáp, "Em không hề cảm thấy áp lực vì những lời của dì Hàn." Cô nói đúng sự thật.

Lục Hoài Nghiên đáp lại một tiếng, vứt thắt lưng vừa được tháo ra nằm đè lên chiếc cà vạt, cười nói, "Anh đi tắm đã, tắm xong sẽ ra ôm em sau."

Anh cất bước đi vào phòng tắm, chẳng mấy chốc, bên trong đã truyền ra tiếng nước chảy. Giang Sắt ngồi trên giường nghe một lúc, giẫm chân trần xuống sàn nhà đi tới đẩy cửa phòng tắm rồi bước vào.

Phòng tắm rất lớn, ở giữa có một bức tường được xây bằng gạch kính mờ, buồng tắm đứng nằm khuất sau mặt tường kính.

Làn hơi nước mỏng manh lững lờ bốc lên từ bên trong.

Bước chân Giang Sắt rất khẽ, khi cô vòng qua từ phía sau tường kính, Lục Hoài Nghiên mới hay cô đã vào.

Cô mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa mỏng tang, bọt nước bắn lên, nhanh thóng thấm vào da.

Hai người nhìn nhau vài giây.

Lục Hoài Nghiên bỗng hỏi, "Em tính đòi lại hiệp thứ ba chưa kịp làm ngày hôm qua sao?"

Dòng nước từ trên vòi sen tí tách rơi xuống, lướt dọc theo những đường cơ bắp rắn rỏi và quyến rũ của anh. Giang Sắt bước vào làn hơi nước mờ ảo, kiễng chân hôn lên môi anh.

Dòng nước ấm áp nhanh chóng làm mái tóc đen nhánh ướt đẫm, gương mặt hơi ngẩng lên của cô dần dần được phủ thêm một lớp phấn hồng.

Lục Hoài Nghiên đưa tay xoa nhẹ má cô, chậm rãi đáp lại nụ hôn ấy.

Bọn họ như đang ôm hôn nhau giữa cơn mưa xuân.

Mấy phút sau, Lục Hoài Nghiên vuốt ve cánh môi đỏ mọng của cô, cất giọng hỏi, "Em có mang bao vào không?"

Giang Sắt trả lời, "Không cần đâu, em đã uống thuốc tránh thai rồi, bắt đầu có tác dụng từ hôm nay."

"Sao em lại uống thuốc này?"

"Điều hoà nội tiết tố, em đang bị rối loạn kinh nguyệt."

Lục Hoài Nghiên không rành mấy chuyện này lắm, anh xác nhận lại một lần nữa, "Không cần dùng thật sao?"

Kể từ khi quen nhau, anh luôn dùng biện pháp an toàn mỗi khi ân ái cùng cô. Đêm Giao thừa ở chùa Hàn Sơn cũng vì không mang theo "áo mưa" nên dù có muốn cô cỡ nào, anh cũng phải cố dằn xuống.

Anh không thích sự cố ngoài ý muốn.

Không phải anh không muốn có con với cô, mà vì anh biết hiện giờ cô vốn không có suy nghĩ kết hôn hay sinh con. Nếu thật sự có thai ngoài ý muốn, cô chắc chắn sẽ không giữ lại đứa bé, mà anh cũng sẽ không ép cô giữ lại nó. Cuối cùng, người bị tổn thương lại là cô.

Giang Sắt đáp, "Không cần."

Cô thậm chí còn ghét sự cố ngoài ý muốn hơn cả anh, vừa nói xong, Giang Sắt vòng tay ôm lấy cổ anh kéo xuống rồi hôn.

Lục Hoài Nghiên tắt vòi sen, bế cô lên tựa vào tường kính.

Khi bờ vai trần mảnh mai áp lên tấm kính, hàng mày Giang Sắt vô thức nhíu lại, rồi lại giãn ra nhanh chóng, cô ngước mắt nhìn anh.

Lục Hoài Nghiên sừng sững đứng đó, cúi đầu cùng cô quấn quýt môi lưỡi.

Đối với bọn họ, tình dục có đôi khi là sự giải toả ham muốn, nhưng có đôi khi lại không phải.

Lần này thì không phải. Đây là lần đầu tiên giữa bọn họ không có bất kỳ lớp ngăn cách nào, chỉ đơn giản muốn tìm sự thân mật đặc biệt mà chỉ có đối phương mới có thể mang đến.

Có những nơi sâu thẩm trong tâm hồn và thể xác mà chỉ có người ấy mới có thể chạm tới được.

Giang Sắt se sẽ thở gấp, nói với anh, "Cô út đã từng nhắc nhở em, lúc yêu đương tuyệt đối đừng dây vào những kẻ hễ động lòng là sẽ dây dưa cả đời."

"Thế phải làm sao bây giờ?" Lục Hoài Nghiên ngậm lấy đỉnh môi của cô khẽ mút mát, anh cười, "Em đã vớ phải một gã như thế rồi."

Giang Sắt khẽ chớp hàng mi sũng nước, "Trong cốt tuỷ của anh vốn là một người lạnh lùng, nếu không em cũng sẽ không dây vào anh."

Ban đầu cô vốn chỉ muốn tìm một mối tình tạm bợ không cần có kết quả.

Cô từng nghĩ khi kết thúc quan hệ, chắc chắn bọn họ sẽ chia tay dứt khoát hơn bất kỳ cặp đôi nào khác.

Nhưng cuối cùng lại thành thế này, máu thịt như hoà làm một, không ai có thể tách rời.

Bờ môi Lục Hoài Nghiên lướt dọc xuống chiếc cằm xinh xắn của cô rồi cắn nhẹ lên đó một cái, "Khi đó em rõ ràng chỉ thích cơ thể của anh, chỉ muốn ngủ mà không chịu trách nhiệm với anh."

Giang Sắt không phủ nhận, "Cơ thể này của anh quả thật rất hợp gu em, nhưng..."

Giọng cô như chợt nghẹn lại.

Lục Hoài Nghiên ngậm lấy vành tai cô, "Nhưng sao?"

"Nhưng anh lại không phải là người duy nhất hợp gu em, ưm..." Giang Sắt se sẽ thở dốc, lườm Lục Hoài Nghiên một cái sắc lẹm, cắn chặt răng không nói tiếp.

Lục Hoài Nghiên bấy giờ mới chịu nhẹ tay lại, "Nói tiếp đi."

Giang Sắt im lặng một lúc mới nói tiếp, "Vào hôm sinh nhật mười tám tuổi của Thiển Thiển, em và cô ấy đã cùng nhau xem một bộ phim tình cảm. Nam chính cực kỳ hợp gu em, đến khi xem đến những đoạn thân mật đẹp như tranh vẽ kia, Thiển Thiển cứ trầm trồ khen đẹp, nhưng em lại chỉ thấy buồn nôn. Cho đến khi em tưởng tượng gương mặt của nam chính trở thành anh, cảm giác buồn nôn kia mới biến mất."

Tình cảm của cô dành cho anh khi xưa quả thật có hơi méo mó.

Sau này tuy đã khỏi bệnh, cô cũng không còn bài xích chuyện bị người khác đụng chạm, cũng không còn khó chịu khi người khác gần gũi, và đã có thể bình tĩnh xem hết những thước phim nóng bỏng.

Thế nhưng, cảm giác của cô dành cho anh vẫn luôn rất đặc biệt.

Cô nhỏ hơn Quách Thiển một tháng, lúc Quách Thiển mười tám tuổi, cô vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành.

Lục Hoài Nghiên bật cười, hôn lên mắt cô, rồi nói, "Hoá ra là em đã tơ tưởng đến anh từ lúc đó rồi sao?"

Giang Sắt thẳng thắn gật đầu, ánh mắt mơ màng nhưng vẫn vương chút tỉnh táo, "Lục Hoài Nghiên, hình như em... vẫn luôn chỉ muốn có anh mà thôi."

Dù là cô khi đang bệnh hay là cô đã trở nên bình thường, cô chỉ muốn có mỗi anh.

Anh xuất hiện trong thời khắc quan trọng của cuộc đời cô, khi cô gần như đã sụp đổ, anh đã bế cô ra ngoài, nói với cô rằng, "Sầm Sắt, là tôi đây."

Có lẽ bắt đầu từ khi ấy, số phận đã định sẵn cuộc đời của bọn họ sẽ gắn liền với nhau, dây dưa nhau đến cuối đời.

Vào khoảnh khắc cô vừa nói hết câu, Lục Hoài Nghiên chợt khựng lại, rủ mắt lẳng lặng nhìn cô.

Từ trước đến nay, chỉ có anh vẫn luôn nói rằng mình muốn có cô.

Hôm qua khi ở trong xe, dù anh dày vò cô đến mức đó, nhưng anh vẫn không thể nhận được câu "Muốn anh" từ miệng cô.

Một khi cô đã không muốn nói, dù có làm gì cũng sẽ không ép được cô.

Đằng sau ánh mắt nhuốm đẫm dục vọng của người đàn ông là một dòng cảm xúc sâu lắng, vượt xa những ham muốn trần tục.

Tĩnh lặng như dòng nước ngầm lắng sâu dưới lòng đất, nhưng cũng nồng nhiệt như ngọn lửa rừng rực thiêu đốt con tim.

Một thoáng sau, anh cúi đầu, tì trán mình lên trán cô, khẽ khàng đáp lại, "Ừm, anh biết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.