🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chiếc Maybach đen bóng lao vun vút ra khỏi trang viên, hướng về phía khu biệt thự Lâm Giang.

Trong xe thoang thoảng mùi thuốc lá, Lục Hoài Nghiên hạ cửa sổ xe xuống, đến khi mùi khói thuốc trong khoang xe tản đi hết anh mới lại nâng cửa sổ xe lên.

Suốt cả quãng đường, cả hai đều im lặng không nói lời nào.

Giang Sắt nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, Lục Hoài Nghiên tập trung nhìn đường phía trước.

Về đến biệt thự, Lục Hoài Nghiên lái thẳng xe vào garage, cửa cuốn chầm chậm hạ xuống.

Giang Sắt tháo dây an toàn, đang định mở cửa ghế lái phụ, bỗng nghe thấy một tiếng "cạch" vang lên, cửa xe đã bị khoá trái.

Cánh tay Giang Sắt đang giơ lên nửa chừng đành phải buông xuống.

Cô quay sang nhìn Lục Hoài Nghiên, "Mở cửa, em muốn xuống xe."

Lục Hoài Nghiên nghiêng đầu đón lấy ánh mắt của cô, thản nhiên cất giọng, "Cuối cùng cũng chịu nhìn anh rồi à?"

Giang Sắt ngoảnh mặt đi không nói lời nào, mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy anh mở khoá cửa xe, cô lại nhìn sang, xẵng giọng, "Lục Hoài Nghiên."

Trong garage không mở đèn, chỉ có chút ánh sáng le lói từ bên ngoài len lỏi qua mép dưới của cửa cuốn lọt vào, khiến không gian kín như bưng trước mắt không đến mức hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Chìm trong tranh tối tranh sáng, Lục Hoài Nghiên bất thình lình lên tiếng, "Dạo gần đây em có dùng trầm hương anh tặng em không?"

Giang Sắt ngẩn người.

Mùi trầm mà nhà họ Lục thường dùng rất nồng, chỉ cần dính một chút đã có thể lưu lại hương thơm rất lâu.

Sau khi khoang xe đã tản mùi khói thuốc, mùi hương trên người cô lại càng trở nên rõ ràng hơn, anh ngồi bên ghế lái mà vẫn có thể ngửi thấy.

Trong không gian vừa nhỏ vừa kín như trong xe, mùi trầm hương ấy càng khiến người ta khó lòng mà ngó lơ.

Giang Sắt cắn môi không nói lời nào, rồi bỗng nhiên cô nhoài người sang, tay trái chống lên bảng điều khiển, định bụng tự mình mở khoá xe.

Nửa người trên của cô vắt ngang trước người Lục Hoài Nghiên, suối tóc đen mượt từ trên vai trượt xuống, bị làn gió cuốn theo lướt nhẹ qua cổ anh.

Lục Hoài Nghiên nhìn sườn mặt đang cách mình rất gần kia, quả táo Adam chậm rãi dịch chuyển, anh bất thình lình ôm lấy hõm eo của Giang Sắt, nhấc bổng cô ngồi lên đùi mình một cách nhẹ nhàng như nhổ củ cải.

Lưng Giang Sắt đập mạnh vào vô lăng, kèn xe vang lên một tiếng "bíp".

Cô liếc anh một cái, định mở khoá xuống xe từ ghế lái.

Ánh mắt Lục Hoài Nghiên tối sầm xuống, anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, ghìm chặt cô ở trên đùi mình.

Giang Sắt cáu tiết, "Lục Hoài Nghiên!"

Lục Hoài Nghiên vẫn bất động như núi, ánh mắt nặng nề nhìn cô, "Sao không trả lời anh? Em có dùng trầm hương của anh tặng không? Không phải em nói em đã cai từ lâu rồi sao?"

Anh tặng cô mấy bánh trầm đó đã biết bao nhiêu lâu, nhưng cô chưa bao giờ đụng tới.

Lục Hoài Nghiên đã từng nhìn thấy rương da đựng trầm ấy trong phòng ngủ của cô, mấy bánh trầm bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

Ánh mắt hai người lẳng lặng giao nhau qua không trung một lúc.

Giang Sắt ngoảnh mặt sang một bên, tránh ánh mắt của anh.

Lục Hoài Nghiên nhìn chằm chằm vào phần thịt mềm mại dưới tai cô đã từng được anh mút mát biết bao nhiêu lần, trong lồng ngực như có một ngọn lửa bất chợt bùng lên rồi lại bị anh cố gắng ghìm xuống.

"Anh đợi em ở dưới lầu suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng em lại không hề đuổi theo. Em đúng là lạnh tâm lạnh tình, nói dứt là dứt ngay, mà anh lại không nỡ bức em đuổi theo dù chỉ một bước."

Lẵng nhẵng theo đuôi vốn chẳng phải cách.

Mà anh bây giờ chính là kẽ đang lẵng nhẵng theo đuôi kia.

Rẻ mạt không đáng giá một xu.

Trong hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, ánh mắt Giang Sắt hơi xao động, vậy nhưng hàng mi lại không chớp lấy một cái.

"Lục Hoài Nghiên, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi."

"Kết thúc cái gì?" Lục Hoài Nghiên cười khẩy, mặt lạnh như tiền, "Anh chưa từng đồng ý chuyện chia tay, em chỉ nhắn cho anh một tin mà đã muốn chia tay, em nghĩ anh sẽ đồng ý ư?"

Anh buông một tay ra, nhẹ nhàng xoay đầu cô lại, gằn từng chữ một, "Giang Sắt, chúng ta không kết thúc được đâu."

Khái niệm "Dễ hợp dễ tan" đối với bọn họ mà nói vốn là một chuyện nực cười, giữa bọn họ không thể "tan" dễ như thế được.

Giang Sắt ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, "Là anh tìm người điều tra Trịnh Hoan sao?"

"Đúng vậy." Lục Hoài Nghiên cất giọng lạnh nhạt, "Anh cũng nên tuy tìm nguyên nhân vì sao em lại khăng khăng đòi chia tay với anh chứ. Trịnh Hoan là người giúp em điều tra vụ án, em vừa gửi tin nhắn cho anh xong liền vội vã bay về Đồng Thành đón Trương Nguyệt, rồi dẫn chị ta đến chỗ Trịnh Hoan. Lý do là gì? Là vì vụ án bảy năm trước sao?"

Nói đến đây, như nghĩ đến chuyện gì, anh lại hỏi, "Dạo này Chu Minh Ly có tìm em gây sự không?"

Nghe anh nhắc đến Chu Minh Ly, Giang Sắt chợt nhớ đến cái câu mà cô ta đã hỏi cô vào tối hôm qua, "Lục Hoài Nghiên là lá bài cuối cùng của cô sao?"

Ánh mắt Giang Sắt khẽ xao động, "Chu Minh Ly đi tìm anh sao? Cô ta đã nói gì với anh?"

Lục Hoài Nghiên không giấu diếm cô, "Anh tình cờ chạm mặt cô ta ở Mayfair, cô ta đến để "nhắc nhở" anh cẩn thận kẻo bị người ta lợi dụng."

Anh vừa nói vừa cười khẩy, "Anh cũng đâu có cùng cô ta dùng bữa ngắm hoàng hôn ở nhà hàng xoay."

Biết anh đang tính sổ chuyện cô đi ăn cùng Phó Uẩn, Giang Sắt toan ngoảnh mặt sang chỗ khác, nhưng bàn tay anh vẫn còn đang đỡ lấy má cô, cô vừa quay đi lại bị anh xoay ngược trở về.

"Tránh cái gì? Anh cũng đâu có trách tội em." Lục Hoài Nghiên nói, "Có nhận ra Phó Uẩn thích em không?"

Vẻ mặt Giang Sắt cứng đờ, cô nhìn anh trân trân.

Lục Hoài Nghiên cười nhạt, "Em biết rồi à?"

Giang Sắt không muốn nói tiếp với anh, cô rủ hàng mi, cất giọng hờ hững, "Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì để em xuống xe."

Cô vừa lạnh mặt, bao gai góc ẩn giấu trong xương cốt lại bắt đầu lộ ra những chiếc gai nhọn, khiến người đối diện cảm thấy đau đớn.

Lục Hoài Nghiên tức đến mức lại lên cơn thèm thuốc.

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn mình, đồng thời anh rướn cổ về phía trước, nhìn xoáy thẳng vào mắt cô, cất giọng hỏi, "Chuyện trầm hương nếu em không muốn nói thì anh cũng không ép, em hãy nói cho anh biết tại sao lại muốn chia tay? Em biết rõ là em không thể qua quýt lừa anh được đâu."

Ban đầu anh đã định sẽ điều tra tới cùng nếu cô không chịu nói, anh cũng không có ý định moi thêm lời nào từ miệng cô, anh biết mình không thể bức cô nhóc này.

Nhưng anh lại không thể kìm chế được, khi nhìn thấy cô từ bên trong bước ra, trên người thoang thoảng mùi hương quen thuộc của anh.

Chút lý trí và kiên nhẫn còn sót lại đã hoàn toàn tan biến ngay trong khoảnh khắc ấy.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của anh như bao trùm lấy cô.

Cảm giác xâm lược trần trụi ấy nương theo ánh mắt, hơi thở, và cả nhiệt độ trên cơ thể của anh dần dần len lỏi khắp nơi.

Đôi môi anh rõ ràng chưa chạm vào cô, nhưng cảm giác ướt át khi môi lưỡi quấn quýt đã trở nên vô cùng rõ nét.

Anh hỏi cô có dùng trầm hương hay không, cũng giống như câu hỏi cô có nhớ anh không vậy.

Cả hai đều cùng mang một ý nghĩa.

Sao cô lại không nhớ anh kia chứ.

Cả thể xác và tâm hồn đều đang khát khao anh, đến mức anh chỉ cần đến gần cô một chút, cơ thể cô liền tự động có phản ứng.

Nhịp tim tăng tốc, hơi thở dần gấp gáp.

"Em đã nói rồi..." Giang Sắt cố kiềm chế nhịp tim không ổn định của mình, nhìn sang Lục Hoài Nghiên, vẻ bình tĩnh, "Chúng ta cũng chỉ đi chung một đoạn đường mà thôi."

Lục Hoài Nghiên lẳng lặng nhìn cô, rồi bất ngờ ngả người ra sau, cầm lấy điện thoại đang đặt trên bảng điều khiển, thờ ơ lên tiếng, "Chẳng lẽ là vì tin đồn kết thông gia giữa nhà họ Lục và nhà họ Quan? Được, bây giờ anh sẽ giải quyết chuyện này ngay lập tức."

Anh cúi đầu mở khoá màn hình điện thoại, bấm vào một ứng dụng, trên màn hình toả ra quầng ánh sáng lạnh lẽo trong không gian mờ tối của khoang xe.

Chẳng mấy chốc, anh đã thoát khỏi ứng dụng, gọi thêm một cuộc điện thoại, "Đẩy mạnh tương tác cho bài đăng Weibo mới nhất của tôi, tiện thể đăng ảnh chụp chung của Quan Gia Di và ông nội tôi hồi tối qua lên luôn."

Nói xong anh cúp máy, thả điện thoại trở lại bảng điều khiển, bình tĩnh nhìn cô.

"Anh đã thông báo với mọi người rằng nhà họ Lục và nhà họ Quan sẽ không có cái đám cưới nào hết, anh đăng bài bằng Weibo chính thức của tập đoàn Lục thị, sẽ không có ai dám nghi ngờ tính chân thực của bài đăng này. Ông nội đã quyết định sẽ nhận Quan Gia Di làm cháu nuôi, tin tức này sớm muộn cũng sẽ được công bố. Quan hệ giữa hai nhà họ Lục và nhà họ Quan chắc chắn sẽ càng thêm khăng khít, nhưng không phải bằng cách kết thông gia. Còn chuyện gì khiến em hiểu lầm nữa không? Là vì bản nhạc piano mà anh từng chơi lúc sang Anh sao? Hay là vì tin đồn anh và Quan Gia Di từng cùng nhau chơi đàn?"

Anh cười, "Thế thì từ nay về sau anh không chơi đàn nữa, được không em?"

Nói rồi, anh cúi đầu xuống, khẽ tách mấy ngón tay trên bàn tay trái của Giang Sắt ra, lần tìm vết sẹo ở ngón út của cô.

"Năm đó em từng bị đứt gân ở đây đúng không?"

Anh lấy một con dao rọc giấy từ trong hộp đựng đồ bên dưới bảng điều khiển, một giây ngay sau đó, anh đâm thẳng xuống ngón út trên tay trái của mình mà không thèm chớp mắt lấy một cái.

"Anh cũng sẽ để lại một vết sẹo giống như em. Em không kéo được violin, anh không chơi được piano, vừa hay xứng lứa vừa đôi."

Giọng anh vừa trầm ổn vừa bình tĩnh, nhưng động tác vừa nhanh lại vừa ác.

Giang Sắt hoảng hốt túm lấy cánh tay Lục Hoài Nghiên, mũi dao sắc bén sượt nhẹ qua lòng bàn tay của anh, để lại một vết thương dài nứt toạc máu.

"Anh điên rồi sao?"

Đôi mắt Giang Sắt nhìn anh như hai đốm lửa rực cháy, lồng ngực phập phồng lên xuống, những ngón tay nhỏ nhắn của cô siết chặt đến nỗi để lại một vết hằn trắng bệch trên cổ tay anh.

"Đã hết giận chưa? Anh cũng chẳng thích chơi piano cho lắm, miễn là em hết giận, đứt một sợi gân tay cũng chẳng sao."

Lục Hoài Nghiên nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Giang Sắt, anh trở tay nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô ngả vào lòng mình, cất giọng bình tĩnh, "Cả đời cũng tính là một đoạn đường, Giang Sắt à, đoạn đường này của anh và em chính là cả một đời. Chỉ cần anh còn sống thì em đừng mong có thể kết thúc "đoạn đường" này dễ dàng như thế."

Trên người cô vấn vít mùi hương của anh.

Ngọn lửa trong đôi mắt cô vì anh mà bùng cháy.

Khi hai người quấn quýt triền miên, trong từng thớ thịt đều là khát khao cháy bỏng dành cho nhau. Họ quấn lấy nhau, dây dưa nhau, chỉ muốn hoà tan vào nhau đến tận hơi thở cuối cùng.

"Anh đã chạm vào em rồi thì sẽ không bao giờ muốn nhìn thêm người con gái nào khác. Em cũng đã chạm vào anh rồi thì cũng sẽ không thể rung động với bất cứ thằng đàn ông nào nữa. Cả hai chúng ta đừng mơ có thể buông tay nhau."

Chỉ một câu "Đừng mơ có thể buông tay nhau" đã khiến trái tim Giang Sắt nhói lên.

Cô bỗng nhớ đến cái câu mà anh từng hỏi bà Hàn Nhân.

Không ai có thể hiểu rõ cảm giác đau đớn khi anh thốt lên câu hỏi ấy hơn cô.

Bọn họ đều là những người từng bị người thân yêu nhất vứt bỏ.

Giang Sắt rủ hàng mi, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Đúng lúc này, điện thoại đặt trên ghế lái phụ bỗng rung lên, cô đánh mắt nhìn sang.

Là Quách Thiển gọi đến.

Không cần nghĩ cũng biết là vì bài đăng Weibo của Lục Hoài Nghiên vừa nãy.

Giang Sắt khẽ chớp hàng mi, khi ngước mắt lên, ánh mắt đã quay lại vẻ bình tĩnh vốn có.

"Anh mau gỡ bài đăng trên Weibo xuống đi."

"Gỡ làm gì? Chẳng phải đã nói anh không muốn kết thông gia với nhà họ Quan hay bất cứ gia tộc nào khác rồi sao? Vừa hay để mọi người trên toàn thế giới đều biết anh là của em. Nếu ngày nào đó anh lấy người phụ nữ khác làm vợ, nghĩa là anh đang tự vả mặt mình. Mọi chuyện đều đã được giải quyết cả rồi, chúng ta có thể chính thức yêu nhau được không?"

Bàn tay trái dính máu của Lục Hoài Nghiên đỡ lấy gáy Giang Sắt, hơi thở của anh dần tiến lại gần, giọng nói trầm thấp gần như khản đặc lại mang theo sự dịu dàng rót vào tai cô.

"Lúc xông trầm có nhớ đến anh không?"

Gương mặt rắn rỏi lạnh lùng của người đàn ông đang gần ngay trước mắt, chóp mũi anh cọ nhẹ lên chóp mũi cô, hơi thở vấn vít.

Giang Sắt không đáp lại, ánh mắt như đang đắm chìm trong đôi mắt anh.

Qua một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng cất tiếng, "Hẳn anh đã nghe anh hai em nói về chuyện em vẫn luôn phải điều trị tâm lý, và cả đống thuốc em đặt trên đầu giường nữa, chắc anh cũng đã không ít lần nhìn thấy. Lục Hoài Nghiên, anh không sợ sao?"

Lục Hoài Nghiên hỏi ngược lại cô, "Sợ cái gì?"

Giang Sắt dần thở gấp, gằn từng chữ một, "Em là một đứa bị tâm thần. Em mắc chứng hậm hực, rối loạn lo âu, hoang tưởng bị hại, thậm chí còn có thể bị tâm thần phân liệt, anh có sợ không?"

Kết cục hoàn hảo nhất dành cho cô chính là làm một bệnh nhân tâm thần.

Kể từ ngày quay trở về Bắc Thành, cô đã chuẩn bị đâu vào đấy.

Toàn bộ người ở Bắc Thành sớm muộn gì cũng sẽ biết cô là một đứa bị bệnh tâm thần, bao gồm tất cả mọi người xung quanh bọn họ.

Giang Sắt chẳng sợ cái mác ấy sẽ bám theo mình suốt cả đời, nếu phá huỷ danh tiếng mà có thể được giải thoát, thế thì cuộc trao đổi này của cô hoàn toàn xứng đáng.

Cô cũng chẳng bận tâm liệu mình có khiến nhà họ Sầm mất mặt hay không.

Trước đây cũng chỉ vì sợ mất mặt mà bọn họ đã khiến cô chờ đợi trong vô vọng lâu đến thế.

Đều là nhân quả báo ứng cả thôi.

Nhưng, Lục Hoài Nghiên không đáng bị lôi vào vũng nước đục này.

Anh vốn chẳng thiếu nợ gì cô, lại còn rất ghét dây vào những chuyện phiền phức.

Anh vẫn nên làm thái tử của tập đoàn Lục thị, nên cưới một cô vợ bình thường, chứ không phải đi đâu cũng bị người ta bàn tán sau lưng, mỉa mai anh lấy phải một kẻ tâm thần.

Lục Hoài Nghiên nhìn cô chăm chú không chớp mắt, ánh mắt đen sẫm vô cùng bình tĩnh, "Người bị tâm thần sẽ biết yêu sao?"

Giang Sắt đáp không biết, "Ai có thể đoán trước được một người bị tâm thần sẽ làm ra chuyện gì chứ? Có lẽ cô ta sẽ ngày ngày trói anh lại bằng dây xích. Nếu anh dám phản bội, dám bỏ rơi cô ta, dám khiến cô ta đau khổ, chắc chắn cô ta sẽ không buông tha cho anh, sẽ bất chấp tất cả mà huỷ hoại anh."

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông dần ánh lên ý cười, một tiếng "tạch" bất ngờ vang lên, khoá thắt lưng đã được mở. Anh cầm tay cô đặt lên mặt khoá kim loại lạnh lẽo kia, sau đó giật mạnh một cái, kéo chiếc thắt lưng ra.

"Trong xe không có dây xích, trước mắt dùng tạm thắt lưng có được không?"

Anh đặt chiếc thắt lưng lên tay cô, ấn mạnh tay xuống, đỡ lấy lưng cô, đồng thời bẻ khoá ghế ngồi, duỗi thẳng chân đẩy ghế ngả về sau hết mức.

Cơ thể Giang Sắt trượt về phía trước theo quán tính, áp sát vào lồng ngực vững chãi của anh.

Lục Hoài Nghiên nghiêng mặt sang, kề bên tai cô thì thầm, "Muốn dùng thế nào? Em muốn trói tay anh hay muốn trói chỗ nào?"

Giang Sắt, "..."

Thấy cô ngồi yên bất động, Lục Hoài Nghiên lại bật cười, ngả đầu ra phía sau nhìn cô, "Là bởi vì nguyên nhân này sao? Sợ liên luỵ đến anh, sợ anh bị người ta bàn tán sau lưng, sợ ông nội và mẹ anh phản đối nên mới muốn chia tay với anh sao? Giang Sắt à, em nghe cho rõ đây, dù cho em có là bệnh nhân tâm thần đi nữa, anh vẫn muốn có em."

Anh nhớ rõ đến từng câu từng chữ những lời mà Sầm Lễ đã từng nói, anh cũng đã nhìn thấy đống thuốc đặt trên tủ đầu giường của cô, và cả lịch sử khám bệnh của cô sau khi trở về Bắc Thành, anh đều biết hết.

Nhưng trên đời này, có ai mà chẳng sống một cuộc đời nửa tỉnh nửa mê?

Anh cũng vừa mới tự cầm dao đâm mình, nếu để người khác trông thấy, thế nào cũng sẽ mắng anh bị điên.

"Chẳng lẽ em lại không biết người khác bàn tán thế nào sau lưng anh? Bọn họ đều mắng anh là thằng điên lòng lang dạ sói, đôi ta một kẻ điên một kẻ tâm thần, chẳng phải xứng đôi vừa lứa lắm sao?"

Hơi thở anh nóng rẫy, không chỉ mỗi hơi thở, cả người anh cũng nóng hừng hực, Giang Sắt có thể cảm nhận được phản ứng của anh qua lớp quần áo mỏng tang.

Cơ thể của bọn họ đã lưu lại ký ức về nhau như thể đã khắc sâu vào tận xương tuỷ.

Kể từ lúc cô ngồi lên đùi anh, bầu không khí xung quanh đã bắt đầu nóng dần lên.

Quả táo Adam của Lục Hoài Nghiên liên tục dịch chuyển lên xuống, dục vọng trong anh bùng lên như cỏ dại.

"Anh muốn có em, Giang Sắt."

Trước đây, anh cũng đã từng nói với cô lời này.

Vào đêm giáng sinh năm ngoái, trong sân vườn của căn nhà số 48 đường Lê Viên, anh ung dung và bình tĩnh nói với cô rằng, "Tôi muốn có được em."

Nhưng anh bây giờ, đâu còn bóng dáng của sự thong dong ngày nào.

Giọng anh khản đặc như nghẹn lại, lửa tình như đang rừng rực cháy trong huyết quản, từng nhịp thở như chất chứa những rung động khó kiềm nén.

"Anh muốn em ngay bây giờ." Lục Hoài Nghiên nhìn vào mắt cô, chậm rãi cất giọng, "Hiệp đầu phải giải quyết ngay tại đây, em biết là anh không thể chờ thêm được nữa mà. Hiệp hai ở trong nhà, em cứ chọn chỗ em thích, phòng bếp, phòng ngủ, phòng khách, chỗ nào cũng được hết. Sau khi kết thúc, nếu em vẫn còn sức, chúng ta lại đến phòng tắm, làm dưới vòi sen giống như lần trước vậy."

Giang Sắt siết chặt chiếc thắt lưng trong tay, lồng ngực phập phồng, "Lục Hoài Nghiên, anh là đồ khốn."

Đáp lại tiếng mắng chửi của cô là một tràng cười trầm thấp từ Lục Hoài Nghiên.

Cô mắng anh là đồ khốn, nhưng khi đôi môi anh đáp xuống, cô lại không hề né tránh.

Chiếc thắt lưng trên tay rơi xuống tấm đệm dưới ghế lái, vang lên âm thanh trầm đục.

Bên ngoài cửa cuốn garage loáng thoáng vọng vào tiếng chó sủa và âm thanh nói chuyện.

Có người đang dắt chó đi dạo, có người đang nói chuyện với nhau, còn có cả tiếng gió lùa qua khe cửa cuốn.

Thế nhưng, bọn họ chẳng hề nghe thấy gì.

Trong không gian tối tăm đầy ngột ngạt, âm thanh ướt át giữa môi lưỡi vang lên rõ mồn một bên tai cả hai.

Nụ hôn của anh không hề dịu dàng, thậm chí có thể nói là thô bạo, mang theo sự mạnh mẽ vốn có của anh.

Giang Sắt nhắm mắt lại.

Đầu lưỡi bị anh mút đến tê rần, lồng ngực tưng tức như sắp ngạt thở.

Khi cả người cô bị anh ấn vào lưng ghế lái, cô không cầm lòng được mở mắt ra, nhìn thẳng vào Lục Hoài Nghiên, "Là do anh nhất quyết dây vào em."

Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã chuẩn bị tinh thần một thân một mình bước đi trên con đường này.

Cô sẽ không thay đổi kế hoạch vì bất kỳ ai hoặc bất kỳ điều gì, cũng sẽ không đặt hy vọng vào người khác.

Cô chẳng muốn biến ai đó thành đồng mưu của mình, càng sẽ không lấy danh nghĩa tình yêu buộc người ta phải hy sinh bản thân.

Cô lại càng không muốn lợi dụng người đã từng đối xử tốt với mình.

Bọn họ vốn nên kết thúc tại đây, mỗi người một ngả, đường ai nấy đi.

Đôi mắt đen như mực của Giang Sắt dần phủ một lớp sương mờ, cô nhìn Lục Hoài Nghiên, vẽ lại khuôn mặt anh bằng ánh mắt của mình, nghiêm túc lặp lại một lần nữa.

"Lục Hoài Nghiên, là do anh nhất quyết dây vào em."

"Ừ, là anh dây vào em." Lục Hoài Nghiên khom lưng, cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, "Em tuyệt đối đừng buông tha anh, hãy cứ giữ rịt lấy anh giống như người bệnh tâm thần, vĩnh viễn đừng bao giờ buông tha anh."

*** Jeongie:

Từ tối qua tới giờ mình cứ suy nghĩ về việc đặt pass hay không đặt pass, nhưng sau đó lại quyết định là không đặt pass.

Năm mới cũng sắp đến rồi, mong mọi thứ hãy nhẹ nhàng với mình hơn. <3 <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.