Bảy giờ tối, sắc trời bảng lảng bóng hoàng hôn, ánh tà dương le lói nơi đường chân trời cũng dần dần biến mất.
Căn nhà xưởng bỏ hoang giấu mình trong khu đất hoang um tùm cỏ dại.
Chiếc Ferrari đỏ rực lẳng lặng đỗ ngay bãi đất trống phía trước nhà xưởng, hơn nửa thân xe đã bị bóng cây đen kịt che khuất.
Một bóng người mảnh khảnh đứng bên cạnh xe.
Chu Minh Ly cho xe dừng sát ven đường, nhíu mày đẩy cửa xe bước xuống.
"Đến sớm thế." Giang Sắt nhấc tay lên xem giờ, "Sớm hẳn mười lăm phút."
Chu Minh Ly đảo mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt hướng về phía nhà xưởng bị bỏ hoang kia, lạnh mặt hỏi, "Cô muốn nói chuyện ở chỗ này thật sao?"
"Đến cũng đã đến rồi, chẳng lẽ còn muốn đổi chỗ?" Giang Sắt huơ chiếc chìa khoá trong tay, "Vào thôi."
Chu Minh Ly đứng im không nhúc nhích, ngập ngừng nhìn Giang Sắt.
Đây là nơi mà Sầm Sắt mười sáu tuổi từng bị giam giữ, suốt ba ngày đằng đẵng.
Người bình thường làm sao dám quay lại một nơi từng khiến mình bị tổn thương?
Hơn nữa lại còn vào một đêm đen kịt, tối như bưng thế này.
Thấy người phía sau lần lữa không chịu đi theo mình, Giang Sắt cũng chẳng gấp, thong thả mở ổ khoá đã hoen gỉ kia, đẩy cánh cửa kẽo kẹt của nhà xưởng ra rồi bước vào.
"Vào đi, tôi còn không sợ, cô sợ cái gì?" Cô ngoái đầu nhìn Chu Minh Ly, "Người vốn bị giam giữ ở đây là tôi chứ không phải cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-theo-duoi/3745091/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.