Chu Minh Ly đảo mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt hướng về phía nhà xưởng bị bỏ hoang kia, lạnh mặt hỏi, "Cô muốn nói chuyện ở chỗ này thật sao?"
"Đến cũng đã đến rồi, chẳng lẽ còn muốn đổi chỗ?" Giang Sắt huơ chiếc chìa khoá trong tay, "Vào thôi."
Chu Minh Ly đứng im không nhúc nhích, ngập ngừng nhìn Giang Sắt.
Đây là nơi mà Sầm Sắt mười sáu tuổi từng bị giam giữ, suốt ba ngày đằng đẵng.
Người bình thường làm sao dám quay lại một nơi từng khiến mình bị tổn thương?
Hơn nữa lại còn vào một đêm đen kịt, tối như bưng thế này.
Thấy người phía sau lần lữa không chịu đi theo mình, Giang Sắt cũng chẳng gấp, thong thả mở ổ khoá đã hoen gỉ kia, đẩy cánh cửa kẽo kẹt của nhà xưởng ra rồi bước vào.
"Vào đi, tôi còn không sợ, cô sợ cái gì?" Cô ngoái đầu nhìn Chu Minh Ly, "Người vốn bị giam giữ ở đây là tôi chứ không phải cô. Cô thế này là vì chột dạ hay là sợ hãi? Dám làm mà không dám đối mặt với nó sao?"
Chu Minh Ly cười khẩy.
Ngay từ khi còn nhỏ, miệng lưỡi của Giang Sắt cay nghiệt hơn bất kỳ ai, thế nhưng lúc nào cũng bày ra vẻ mặt đoan trang dịu dàng, nào có ai nhìn thấy bộ mặt thật của cô.
Cô ta bước nhanh về phía trước, tiếng giày cao gót giẫm xuống nền vang lên tiếng lộc cộc.
Đây là một xưởng điện tử bỏ hoang, trong xưởng không bật đèn, ngoài một vài thiết bị và máy móc đã gỉ sét đến mức không thể sử dụng, chỉ còn lại những mảng tối trống trải.
Chút ánh sáng duy nhất chính là ánh trăng le lói len lỏi qua bóng cây xuyên qua khung cửa sổ.
"Trong xưởng này có hai phòng làm việc, để tôi đưa cô đến tham quan căn phòng tôi đã từng bị giam giữ năm xưa."
Giống như một vị chủ nhà tận tình tiếp đãi khách đến thăm, Giang Sắt thong dong đưa Chu Minh Ly đi sâu vào trong nhà xưởng.
Chu Minh Ly đứng bên cạnh một cái máy, nhìn chằm chằm về căn phòng tối đen như mực ở trong góc đằng kia, hai chân cô ta như bị đóng đinh tại chỗ, không cách nào nhấc bước.
Đến khi Giang Sắt ngoảnh đầu nhìn mình, cô ta mới hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đi sang.
Luồng không khí trong căn phòng vừa tràn vào phổi, Chu Minh Ly suýt nữa thì ho sặc sụa.
Bầu không khí ngột ngạt đầy bụi bẩn và ẩm mốc kèm theo một mùi vô cùng kỳ quặc.
Trong nhà xưởng bỏ hoang này đã từng xảy ra án mạng, ngay bên trong căn phòng mà Giang Sắt muốn đưa cô ta đi tham quan. Tuy đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng trong một buổi tối như thế này rất dễ khiến người ta liên tưởng cái mùi kỳ lạ ấy với mùi của tử thần.
Chu Minh Ly vừa bước đến ngưỡng cửa phòng làm việc bỗng khựng lại.
Cô ta không muốn vào đó.
"Bây giờ nói được chưa? Người bạn mới của Ấn Lân là do cô giở trò có đúng không? Triệu Zhi?" Cô ta hơi dừng lại, cố gắng ghìm xuống cơn ngứa ngáy trong phổi và cảm giác lạnh lẽo đang lan khắp cơ thể, "Cô cố tình lôi Ấn Lân vào chuyện của chúng ta có đúng không?"
Giang Sắt chẳng thèm đoái hoài đến cô ta, tự mình bước thẳng vào trong phòng.
"Cô đứng ngoài đó làm gì? Vào trong mà nói. Yên tâm đi, tuy ở đây từng xảy ra án mạng, nhưng chưa nghe nói có ma bao giờ. Tôi đây còn mong nơi này có ma hơn ai hết. Hai gã bắt cóc tôi năm xưa chết sớm quá nên tôi chưa kịp tính sổ với bọn chúng, nếu bọn chúng có thể biến thành ma, tôi chắc chắn sẽ khiến chúng vĩnh viễn không thể siêu sinh."
Nói xong, cô chậm rãi ngồi xuống ở một góc tường.
Bên cạnh bức tường đã ố vàng có một cái lỗ lớn áng chừng một bàn tay, có lẽ là lỗ để đưa ống thoát nước của máy lạnh vào trước đây.
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua lỗ nhỏ trên tường, hắt thẳng lên gương mặt của Giang Sắt.
Đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn Chu Minh Ly, bờ môi son khẽ vẽ lên một độ cong khuôn mẫu, làn da trắng như sứ.
"Năm đó tôi nằm ở ngay chỗ này." Giang Sắt rướn khoé môi, gằn từng chữ một, "Suốt ba ngày liền."
"Sầm Sắt." Chu Minh Ly vô thức khoanh tay trước ngực, cất giọng, "Người hại cô năm xưa là Phó Uẩn chứ không phải tôi."
"Tôi biết, thế nên hôm nay tôi mới hẹn cô đến đây để bàn chuyện hợp tác." Giang Sắt nói tiếp, "Nếu ở bên ngoài cô gọi tôi là Sầm Sắt, chắc chắn tôi sẽ bắt cô sửa lại ngay, vì tôi đã đổi tên là Giang Sắt. Có điều bây giờ đang ở đây..."
Cô vỗ nhẹ lên sàn nhà phủ một lớp bụi dày, cười nói, "Ở trong căn phòng này, cô có thể gọi tôi là Sầm Sắt. Đến đây ngồi đi, đứng lâu kẻo mệt đấy. Chỗ cô đứng cũng chẳng sạch sẽ gì đâu, tên bắt cóc thứ nhất đã chết ngay tại chỗ cô đứng. Sau khi bị Triệu Chí Thành xử, gã ta vẫn còn chút hơi tàn, cố lết đến cửa mới trút hơi thở cuối cùng."
Có lẽ lời của cô đã doạ đến Chu Minh Ly, cô ta siết chặt chiếc túi xách trên tay, cất bước đi vào phòng, cắn chặt răng ngồi xuống đối diện Giang Sắt.
Mùi bụi bẩn ở bên trong càng thêm gay mũi, cô ta không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Giang Sắt lại bình thản như chẳng hề hấn gì, chậm rãi cất giọng, "Chuyện của Phó Uẩn, cô biết được bao nhiêu?"
"Về chuyện năm đó, Phó Uẩn chỉ muốn tôi tìm cách dụ cô đến phòng tranh sơn dầu vào một ngày nào đó. Quản gia Vu là người của anh ta, ông ta từng nhân lúc ông nội cô bị bệnh nặng đã tuồn đồ cổ ra ngoài để bán lấy tiền. Sau khi bị Phó Uẩn nắm thóp, ông đã đã bán không ít thông tin của nhà cô cho anh ta. Còn về ba tên tội phạm bắt cóc cô, tôi không biết bọn họ. Mãi đến sau này tôi mới nghe thấy Phó Uẩn nhắc đến cái tên Triệu Chí Thành này, anh ta nói Triệu Chí Thành chết rất đáng."
Chu Minh Ly nhìn Giang Sắt, "Đây là toàn bộ mọi chuyện mà tôi biết, năm đó dù tôi không làm hỏng bức tranh trưng bày trong sảnh ở trường của cô, Phó Uẩn cũng sẽ có cách dụ cô đến phòng tranh sơn dầu. Anh ta nói anh ta tìm người bắt cóc cô là vì muốn trút giận cho tôi, cô có tin không?"
"Không, nhưng khi ấy cô lại tin đúng không?" Giang Sắt cười khẩy, "Đừng nói như kiểu mình là người vô tội lắm, nếu theo logic của cô, dù năm đó cô không làm đồng loã với Phó Uẩn, cô cũng sẽ tìm mọi cách để hại tôi thôi, giống như tách trà bị bỏ thuốc kia vậy, chẳng phải sao? Hai chúng ta tuy không ưa nhau từ nhỏ, nhưng tôi thật sự không ngờ cô lại ghét tôi đến mức muốn huỷ hoại cuộc đời tôi."
Chu Minh Ly hơi rủ hàng mi, ngay sau đó lại ngước mắt lên, nói, "Phó Uẩn mới là chủ mưu hãm hại cô, chẳng phải chúng ta đến đây để bàn chuyện hợp tác sao?"
"Đúng thế, nhưng có vẻ như cô vẫn chưa thực sự hối hận chút nào. Đã hại người lại không cho người ta nói sao?" Giang Sắt hơi đổ người về phía trước, nhướng mày cười tủm tỉm, "Cô có muốn nằm thử ở đây ba ngày không? Hay cô có muốn em trai của cô thử thay cô không?"
"Sầm Sắt!" Chu Minh Ly rít lên, "Em trai tôi vô tội, cô đã huỷ hoại tương lai của thằng bé rồi."
"Em trai cô vô tội, thế Sầm Sắt 16 tuổi có tội tình gì? Hơn nữa, tương lai của em trai cô chẳng phải là do chính tay cậu ta huỷ hoại hay sao? Có phải cô định giấu em trai cô đi đúng không?" Giang Sắt bật cười sang sảng, "Vô dụng thôi, năm xưa sau khi rời khỏi xưởng bia, Triệu Chí Thành đã trốn chui trốn nhủi suốt bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn bị Phó Uẩn bày mưu giết chết. Cô nghĩ chỉ có tôi là con mồi duy nhất trong vụ bắt cóc đó thôi sao? Triệu Chí Thành cũng là con mồi của anh ta."
Cô vừa nói vừa rút một xấp tài liệu từ trong túi xách ra, ném xuống bên chân Chu Minh Ly, nói, "Mở to mắt ra mà xem đã có bao nhiêu mạng người chết trong tay anh ta rồi."
Xấp tài liệu rơi xuống sàn nhà khiến bụi bặm bay mù mịt, Chu Minh Ly ho khan vài tiếng, cố nhịn cơn buồn nôn đang cuộn trào trong lồng ngực, mở đèn pin điện thoại, nhanh chóng lật xem hết xấp tài liệu trên tay, càng xem càng kinh hãi.
Giang Sắt ngắm nhìn gương mặt dần dần trắng bệch của Chu Minh Ly, "Phó Uẩn còn đáng sợ hơn cô nghĩ đấy. Ngay cả cậu ruột mà anh ta còn dám ra tay sát hại, một đứa em trai của vợ sắp cưới thì có là gì? Chắc là cô không biết, em trai cô rất tò mò về quá khứ của Phó Uẩn. Vừa nghe người ta nhắc đến xưởng bia ở huyện Bách, cậu ta đã vội vàng hỏi tới. Có cần tôi cho cô biết khi ấy cậu ta đã hỏi bao nhiêu chuyện về Phó Uẩn không? Đừng nói là em trai cô, ngay chính bản thân cô cũng đã giẫm một bước vào quan tài mà cô không biết."
Chu Minh Ly thất thần buông xấp tài liệu trên tay xuống, lặng thinh một hồi lâu, cô ta khẽ nuốt khan, hạ giọng thật thấp, "Đừng lôi Ấn Lân vào chuyện này. Cô tìm tôi chẳng phải là vì Phó Uẩn sao? Nói đi, cô muốn tôi làm gì?"
Giang Sắt lẳng lặng nhìn đôi mắt bị ánh đèn pin điện thoại hắt vào của cô ta, khẽ cười rồi nói, "Đương nhiên là làm chuyện cô giỏi nhất rồi."
Chu Minh Ly khó hiểu, "Chuyện tôi giỏi nhất?"
Giang Sắt cười khẽ, lấy một chai bia có in hai chữ Gia Thổ từ trong túi xách ra, đặt ở trước mặt cô ta, "Đây là loại bia mà Phó Uẩn thích uống nhất, cô đã nếm thử chưa? Nếu chưa thì mang về uống thử đi, đây là món quà đính hôn đặc biệt mà tôi đã cất công chuẩn bị cho cô và Phó Uẩn đấy. Còn về chuyện mà cô giỏi nhất, tôi không phải là cô, hiển nhiên không ai hiểu rõ cô hơn bản thân cô. Trở về nhà, vừa nhấm nháp chai bia này vừa ngẫm lại xem chuyện mà cô giỏi nhất là chuyện gì."
...
Trên đường quay về Tân Hoàn Mansion, Bắc Thành đổ trận mưa xuân đầu tiên của năm nay.
Tia chớp loé sáng xé ngang bầu trời đen kịt, tiếng sấm đùng đùng vang lên.
Vừa về đến nhà, Giang Sắt đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, hơn nửa tiếng sau, chắc chắn trên người không còn dính hạt bụi nào, cô mới khoác áo choàng tắm bước ra ngoài.
Tóc cô đã dài thêm được một đoạn, mái tóc ướt đẫm buông xoã trước ngực, nước từ trên lọn tóc liên tục rơi xuống, thấm vào áo choàng tắm.
Mưa xuân dai dẳng, từng giọt nước mưa vẽ lên những vệt dài trên tấm kính cửa sổ.
Cô vô thức chìm trong dòng suy nghĩ vu vơ.
Khi định thần lại, ánh mắt bất giác nhìn về phía chiếc rương da đang đặt trên giường.
Cô không hề xông hương.
Nhưng mùi trầm hương ấm nồng thoang thoảng, chỉ cần mở nắp rương, hương thơm đã ngạt ngào lan toả.
Giang Sắt bước tới mở nắp rương ra, mùi hương thanh dịu bung toả trong không khí, chầm chậm bay vào xoang mũi.
Hai ngày trước, chỉ cần ngửi thấy mùi hương thoang thoảng này Giang Sắt đã thấy hài lòng.
Nhưng bây giờ cô lại thấy không đủ đô.
Lư xông trầm đặt dưới bánh trầm hương, Giang Sắt đứng lần khần bên giường hồi lâu mới quyết định lấy trầm hương và lư xông trầm ra.
Lư xông chỉ rộng bằng hai bàn tay, có hai quai hình tai voi, được làm bằng ngọc bích. Bánh trầm hương vừa được đặt xuống, chẳng mấy chốc đã bốc lên một làn khói mỏng manh.
Nương theo những sợi khói mỏng, mùi hương ấm nồng cũng chậm rãi lan toả từ lư xông, chưa đến nửa tiếng, cả căn phòng đã ngập tràn hương trầm dịu nhẹ.
Chiếc điện thoại đặt cạnh lư xông bỗng chốc đổ chuông vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Giang Sắt nhìn lên màn hình, là bà Hàn Nhân gọi đến.
"Sắt Sắt à, con đang làm gì thế?" Giọng bà vô cùng dịu dàng, "Dì vừa mới trở lại Bắc Thành, ngày mai con có rảnh không? Đến Đào Thanh Viên ăn một bữa cơm với dì Hàn nhé. Dì Hàn sẽ ở lại Bắc Thành chơi vài ngày, sau đó sẽ lên đường đến núi Nam Quan Âm."
Đào Thanh Viên là một trang viên nhỏ của bà Hàn Nhân, toạ lạc ở ngoại ô Bắc Thành, nơi đó có cả trại ngựa và sân golf, mỗi lần bà Hàn Nhân quay về Bắc Thành đều ở lại đó.
Giang Sắt đắn đo vài giây, chưa kịp lên tiếng lại nghe bà nói, "Ngày mai cũng chỉ có hai chúng ta thôi. Thằng Nghiên bảo dạo này con rất bận, không thể cùng cùng dì và nó đến núi Nam Quan Âm. Mà dì Hàn thì phải đến tết năm sau mới quay về Bắc Thành, tính ra không biết đến khi nào mới gặp lại nhau."
Lời từ chối vừa đến bên môi lại nuốt trở vào.
Giang Sắt đưa tay dập tắt lư xông trầm, cô lên tiếng, "Vậy trưa mai con sẽ sang ăn cơm với dì ạ."
Mưa rỉ rả cả đêm, đến khi thức dậy, lại là một ngày trời trong nắng đẹp.
Bầu trời xanh thăm thẳm, đến giữa trưa, ánh nắng dần gay gắt.
Giang Sắt dùng một bữa cơm chay với bà Hàn Nhân, cơm nước xong xuôi lại sang phòng trà cùng bà uống trà.
Cửa sổ phòng trà đối diện với sân golf, thảm cỏ xanh mươn mướt, tràn ngập không khí mùa xuân.
Bà Hàn Nhân nhìn bãi cỏ xanh ngắt bên ngoài, cười nói, "Hồi con còn bé, dì từng đưa bọn con sang đây cưỡi ngựa, con có còn nhớ không?"
Dĩ nhiên là Giang Sắt vẫn còn nhớ rất rõ.
Đó là vào mùa hè năm cô tám tuổi, hôm ấy có rất nhiều người đến đây chơi. Lúc quản gia đưa bọn họ vào chuồng ngựa chọn ngựa, ông ấy còn nói cho họ biết, con ngựa hung dữ nhất chính là ngựa yêu của Lục Hoài Nghiên, tên là Chestnut.
Lòng tò mò của Quách Thiển được khơi dậy nên cô nàng đã kéo Giang Sắt đi xem chú ngựa hung dữ kia với mình.
Thế nhưng chú ngựa kia lại không hề hung dữ như lời quản gia nói, lúc hai người xộc thẳng vào trong, nó còn chủ động dụi đầu vào tay Giang Sắt, ngoan ngoãn cọ vài cái.
Đúng lúc này, bà Hàn Nhân vừa khéo nhắc đến Chesnut, "Đó là chú ngựa đầu tiên mà Nghiên nuôi. Thằng bé trông thì lạnh lùng, nhưng thật ra đối với những thứ mình thích, thằng bé lại chung tình hơn bất kỳ ai. Sau này Chestnut đổ bệnh, ông nội thằng bé bảo sẽ đổi cho nó một chú ngựa khoẻ mạnh khác, nhưng nó nhất quyết không chịu."
Giang Sắt lẳng lặng uống trà không đáp lời bà.
"Về sau tính cách của Nghiên càng ngày càng trở nên lạnh nhạt, thân làm mẹ, dì thật sự cảm thấy có một phần trách nhiệm." Ánh mắt bà Hàn Nhân lộ ra vẻ áy náy, "Lúc trước khi dì ly hôn với Lục Tiến Tông rồi rời khỏi Bắc Thành, con đã nghe người ta nói thế nào? Có phải mọi người đều nói dì đổ bệnh, phải rời Bắc Thành dưỡng bệnh không?"
Bà đặt tách trà xuống, cười nói, "Hoá ra là vậy thật, khi ấy dì cũng có thể xem như là bệnh, là tâm bệnh."
Bà xắn tay áo bên trái lên, trên cổ tay lộ ra vết thương dù đã cũ nhưng trông vẫn rất đáng sợ.
"Con thấy không? Vết sẹo sâu nhất là do dì cắt cổ tay vào ngày mình tự sát, những vết sẹo còn lại là vết thương dì để lại trong giai đoạn trầm cảm nghiêm trọng nhất. Ngày dì tự sát, thằng Nghiên nó đã giẫm lên sàn nước đẫm máu để cứu dì." Bà Hàn Nhân khẽ giọng than, "Khi ấy thằng bé mới chỉ mười một tuổi, lúc bước vào phòng tắm, miệng thằng bé mấp máy như đang nói gì đó. Nhưng lúc đó dì đã dần mất đi ý thức, đành tự lừa bản thân rằng mình không nghe thấy lời nó nói."
Thế nhưng hôm đó, cái hôm bà mặc váy cưới nằm trong phòng tắm ấy, thật ra bà nghe rõ đến từng câu từng chữ mà cậu con trai đã nói với mình.
"Thế nhưng dì không thể nào quên được những lời thằng bé đã nói với dì vào hôm ấy. Nó hỏi dì, có phải là do nó làm vẫn chưa đủ tốt hay không? Hỏi dì vì sao lại có thể chết vì Lục Tiến Tông nhưng lại không thể sống tiếp vì nó? Thằng bé còn hỏi, có phải nó chỉ là một món đồ mà dì muốn vứt là vứt hay không?"
Mắt bà đã nhoè đi, "Con không biết Nghiên đã vui như thế nào khi ở bên con đâu. Sắt Sắt à, nếu thằng Nghiên nhà dì có làm gì khiến con giận, để dì mắng nó giúp con nhé? Dì sẽ bảo nó xin lỗi con mà, con đừng giận nó nữa có được không? Tuy nó không nói, nhưng dì biết dạo này nó không ổn chút nào."
Giang Sắt im lặng hồi lâu, sau đó khẽ lắc đầu, "Anh ấy không làm gì sai cả, cũng không làm gì khiến con giận hết. Dì Hàn à..."
Cô siết chặt tách trà trong tay, cất giọng hỏi, "Có phải Lục Hoài Nghiên đang trên đường đến đây không?"
Bà Hàn Nhân rưng rưng nước mắt, "Dì không nói với Nghiên chuyện con đến đây, nhưng mà..."
Giang Sắt nghe thấy thế vội vàng đặt tách trà xuống, đứng bật người dậy, nói với bà Hàn Nhân, "Thưa dì Hàn, con xin phép về trước, nếu có dịp con sẽ đến núi Nam Quan Âm thăm dì sau."
Bây giờ cô không thể gặp anh.
Cô hiểu rõ hiện tại mình không thể gặp anh.
Giang Sắt vội vã sải bước rời khỏi phòng trà, lại vội vàng rời khỏi nơi này.
Quản gia thấy cô bước ra, nghĩ rằng cô đã nói chuyện với bà Hàn Nhân xong, nhanh nhẹn lên tiếng, "Thưa cô Giang, để tôi đưa cô ra ngoài."
Xe cô đỗ trong bãi đỗ xe bên cạnh sân golf, Giang Sắt biết đường đến đó, nhưng bây giờ lòng cô đang rối như tơ vò, bên tai liên tục vang lên câu nói vừa nãy của bà Hàn Nhân...
"Nó hỏi dì, có phải nó chỉ là một món đồ mà dì muốn vứt là vứt hay không?"
Quản gia thấy cô không đáp lời, bèn chủ động đi trước dẫn đường.
Khi gần đến bãi đỗ xe, trông thấy người từ bên trong bãi đỗ xe bước đến, ông vội vàng dừng bước, cung kính chào, "Cậu chủ."
Giang Sắt hơi khựng lại, ngước mắt nhìn sang.
Lục Hoài Nghiên đứng ngay trước lối ra vào bãi đỗ xe, lẳng lặng nhìn cô.
Giang Sắt không hề dừng bước, quay mặt đi rồi nhanh chóng bước về phía trước.
Làn gió chiều dịu dàng ấm áp, khẽ mơn man lướt qua hai người.
Hương trầm dịu dàng lan toả trong cơn gió.
Lục Hoài Nghiên khẽ chớp mắt, ngay khi cô đi sượt qua người mình, anh bỗng đưa tay nắm chặt cổ tay cô, "Không nhìn thấy anh, hay giả vờ như không quen anh?"
Giọng người đàn ông trầm ấm, có một chút khàn nhẹ khó nhận ra.
Giang Sắt bình tĩnh đáp lại, "Lục Hoài Nghiên, dì Hàn đang đợi anh bên trong đấy."
Ngay khi cô dừng bước, mùi hương quen thuộc kia đã dần trở nên rõ ràng hơn, không còn là một làn hương thoang thoảng nữa.
Mùi hương ấy toả ra từ trên người cô.
Lục Hoài Nghiên quay sang, ánh mắt chầm chậm lướt qua hàng mi hơi rủ xuống của cô, ngay sau đó, anh lại ngước lên nhìn quản gia đang đứng sau lưng cô, lên tiếng, "Phiền chú nói lại với mẹ tôi rằng tôi tạm thời có việc đột xuất, ngày mai sẽ sang thăm bà ấy sau."
Quản gia vừa nhìn đã biết Lục Hoài Nghiên có chuyện muốn nói với Giang Sắt. Ông vội vàng đáp lại, nhanh nhẹn xoay người, cất bước thoăn thoắt rời khỏi nơi này.
Lục Hoài Nghiên siết chặt cổ tay Giang Sắt, không nói không rằng quay trở về bãi đỗ xe.
Giang Sắt lại giãy ra, "Em còn có việc, không rảnh tâm sự với anh."
"Anh cũng chẳng muốn tâm sự với em." Lục Hoài Nghiên chẳng thèm quay đầu lại, bình tĩnh cất giọng hỏi cô, "Có muốn anh vác em lên giống như hồi bé không?"
Tay anh siết chặt, Giang Sắt giãy mấy lần cũng không thoát khỏi anh, lạnh giọng đáp lại, "Thách anh vác đấy."
Hôm nay cô mặc váy, cô không tin anh dám ngang nhiên vác cô trên vai mình giống như khi còn bé.
Cô vừa mới nói dứt câu, Lục Hoài Nghiên đột ngột dừng bước, xoay người nhìn cô.
Chưa đầy một giây sau, anh buông cổ tay cô ra, tiến lên phía trước, vòng tay ôm lấy khoeo gối của cô, ôm bổng cô lên chỉ bằng một tay.
Động tác liền mạch, vô cùng thuần thục.
Lúc trước anh rất thích ôm cô như thế này, một tay nhấc bổng cô lên, một tay cởi phăng mấy cúc áo sơ mi của mình.
Giang Sắt đờ người ra vài giây, đến khi hoàn hồn lại, cô đã bị anh nhét vào ghế lái phụ.
Theo quán tính, tay cô vô thức vươn ra phía sau, bất ngờ chạm phải một cái hộp giấy vuông vuông và một khối kim loại đang nằm trên hộp.
Giang Sắt khẽ chớp mắt, cô thu tay về, cúi đầu nhìn xuống.
Là một hộp thuốc lá và chiếc bật lửa kim loại màu đen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]