Ngày hôm sau, Cảnh Chí Sâm đến Mục gia. Sau khi chào hỏi hai ngườilớn, anh ta lập tức lên lầu, tới phòng Mục Kiều, nhẹ nhàng đẩy cửa,trông thấy Mục Kiều đang ngơ ngác ngồi trên giường.
Khuôn mặt Mục Kiều lạnh lẽo tựa băng, cô ta vẫn bất động trước sự hiện diện của Cảnh Chí Sâm. Hiển nhiên, cục tức không hề nhỏ.
Cảnh Chí Sâm đi tới mép giường, ngồi xuống, nói dỗ cô ta vài câu. Tay anh ta vén lại mái tóc rối bù. Mục Kiều không né tránh, cũng không nhìn anh ta.
Thấy dáng vẻ cô ta như vậy, Cảnh Chí Sâm biết rõ, những lời nói ngàyđó của mình đã khiến Mục Kiều tổn thương rất nặng. Nét mặt anh ta thoáng xấu hổ, ngữ khí bất giác dịu dàng hơn: “Nghe nói mấy ngày nay, khẩu vịcủa em rất kém. Em không chịu ăn uống gì cả, hai bác lo lắm đấy”.
Mục Kiều chậm chạp giương mắt, bình tĩnh nhìn anh ta. Ánh mắt cô tađặc nồng một cảm xúc khó tả, tựa hồ muốn xuyên thấu cả người Cảnh ChíSâm.
“Lúc trước anh theo đuổi tôi, vì tôi là em gái của Mục Táp, đúng không?” Cô ta hỏi.
Cảnh Chí Sâm thoáng nao lòng, rồi lập tức lắc đầu:“Đương nhiên không phải. Kiều Kiều, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Mục Kiều nhếch môi lạnh lùng, lộ vẻ rệu rã: “Không phải? Anh chắcchắn không phải vì tôi là em gái của chị ta, có khuôn mặt hao hao giốngchị ta, nên mới chú ý đến tôi? À, tình huống này, trong tiểu thuyết xuất hiện đầy rẫy, gọi là gì nhỉ, thế thân tình yêu phải không?
“Em suy nghĩ nhiều rồi.” Cảnh Chí Sâm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/1219340/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.