Thuở còn quen nhau, hễ Mạc Tử Tuyền xụ mặt nói câu ‘em không phêchuẩn’, Tống Vực tức khắc chiều theo ý chị ta. Mà hiện giờ, cũng câu nói đấy, nhưng Tống Vực lạnh lùng đáp trả: “Tôi nhắc lại, chị đừng xía mũivào chuyện của vợ chồng tôi.” .
Ngăn cách giữa bọn họ không đơn giản chỉ có Mục Táp. Năm tháng đổidời, việc đời thay đổi, đã khiến người đàn ông mà Mạc Tử Tuyền mê luyếnnhất dần trưởng thành, chín chắn hơn trong chuyện tình cảm. Rồi biến cốnọ nối tiếp biến cố kia, cứ thế mang Tống Vực cách xa thế giới của chịta.
Mạc Tử Tuyền đâu còn là thiếu nữ ngây thơ, trong sáng đến mức ngờnghệch, ngu ngốc. Chị ta đương nhiên biết, trên cõi đời này, làm gì cógã đàn ông nào tự nguyện yêu một cách vô điều kiện, thủy chung đến trọnđời trọn kiếp. Huống chi, vào lúc Tống Vực rơi vào hoàn cảnh khó khănnhất, chị ta lại lạnh lùng quay gót đi theo Tống Hạo. Hành động ấy chẳng khác nào châm dầu vào lửa, gián tiếp dùng dao khoét sâu thêm vết thương nhục nhã của anh. Vì thế, Tống Vực lúc này chán ghét, bài xích chị talà điều dễ hiểu.
Nhưng Mạc Tử Tuyền vẫn cố chấp ôm vọng tưởng cuồng, rằng sâu trongthâm tâm Tống Vực, chị ta luôn đặc biệt, không bao giờ có thể thay thế.
Sau khi Tống Hạo chết bệnh, nguyên nhân khiến Mạc Tử Tuyền tình nguyện ở lại Tống gia chỉ có một, chính là Tống Vực.
Chỉ có như vậy, chị ta mới có thể tồn tại trong cuộc sống của anh, còn có thể cùng anh bảo trì một loại quan hệ ‘thân mật’.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/1219339/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.