Mạc Tử Tuyền tự nhiên dời tay khỏi người Tống Vực, chỉnh sửa lại lànváy, ra vẻ hơi xấu hổ nhìn Mục Táp, nhẹ giọng hỏi:“Táp Táp, sao em lại ở đây?”
Mục Táp bỏ ngoài tai câu hỏi của chị ta. Tầm mắt cô thủy chung dừngtrên gương mặt Tống Vực, đoạn đánh giá một lượt mười anh chàng vệ sĩ,rồi hỏi ngược: “Tống Vực, sao anh ở trong này?”
Tống Vực đẩy Mạc Tử Tuyền tránh qua một bên, nhanh chân lại gần Mục Táp, thấp giọng giải thích sơ lược.
“Ồ, hóa ra là vậy.” Mục Táp gật gù, quay sang hỏi Mạc Tử Tuyền,“Chị dâu không bị gì chứ ạ?”
Mạc Tử Tuyền lắc đầu:“Không sao đâu em. May mắn Tống Vực đến kịp, nên đám người kia chưa kịp làm gì chị.”
“Thật sự quá may mắn.” Mục Táp gật đầu, thu hồi tầm mắt, nói với Tống Vực,“Em và Tây Dao đi dạo chỗ khác nhé. Anh cứ ở lại, xử lí việc củamình đi. Không cần lo lắng cho em.”
Dứt lời, cô xoay người, bước nhanh xuống thềm đá, vỗ vai Lục Tây Dao. Đương nhiên, Lục Tây Dao có phần kinh ngạc khi bắt gặp màn thân thiếtvượt ngưỡng của Tống Vực và Mạc Tử Tuyền. Nhưng cô nàng vẫn nghe theo ýMục Táp, cùng bạn mình rời đi.
Tống Vực đứng chôn chân tại chỗ, nổi bật thân hình cao lớn vững chãi. Tầm mắt anh chuyên chú dõi theo bóng lưng dần xa khuất của cô.
Mạc Tử Tuyền thoáng lừng khừng, đắn đo, cuối cùng tiến đến cạnh anh,bàn tay như có như không xoa nhẹ vai anh. Tống Vực nghiêng người, liếcnhìn chị ta bằng ánh mắt vô cảm, tiếp sau anh trầm giọng ra lệnh với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/1219334/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.