“Em bị ức hiếp à?” Môi Tống Vực mân mê ánh mắt cô, ân cần hỏi han.
Mục Táp gật đầu, lại kìm lòng không đậu co ro vào ngực anh. Khuônngực anh rộng mở, tạo thành vòng ôm ấm áp, đem đến cho cô cảm giác bìnhyên, an ổn. Tay anh phối hợp khép sát lại, yên lặng đáp ứng cô vợ đanglàm nũng.
“Em nhớ mẹ .” Mục Táp nỉ non,“Nhớ lắm luôn.”
“Lúc mẹ còn sống, mẹ hay an ủi em thế nào?” Tống Vực mỉm cười hỏi.
“Ôm em, nấu thức ngon cho em, dỗ dành em nữa.”
“Dỗ ra sao?”
“Gọi em là cục cưng.”
Ánh mắt Tống Vực chấp chới tia nhu hòa, cằm anh kề sát trán cô, miệng thủ thỉ hai chữ cục cưng.
Giọng nói anh trầm thấp, êm ái như dòng nước chảy xuôi. Hai chữ “cụccưng’ thoát ra từ miệng anh, ẩn chứa sự nâng niu chiều chuộng, xoa dịunỗi buồn man mác trong lòng cô. Mục Táp bỗng cảm thấy, chuyện xảy ở Mụcgia hôm nay, không đau đớn như cô vẫn tưởng. May thay, bên cạnh cô còncó anh.
Ngoại trừ mẹ, anh là người đầu tiên gọi cô là ‘cục cưng’.
Bao tủi hờn thoắt tan thành mây khói, Mục Táp khụt khịt hai cánh mũi, phì cười:“Anh xem em là trẻ con thiệt hả?”
“Em không giống trẻ con ư?” Tống Vực trêu,“Mọi vui buồn đều thể hiện hết trên khuôn mặt, nào che giấu được ai?”
“Anh muốn biết không? Nguyên nhân em khó chịu đấy.”
‘Đương nhiên.” Tống Vực vuốt ve đỉnh đầu cô: “Đây là quyền lợi của anh.”
Mục Táp ôn tồn thuật lại chuyện xảy ra buổi ban trưa cho anh nghe. Dĩ nhiên, cô lược bỏ việc Cảnh Chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/1219333/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.