Cả người Đường Nghênh Hạ tựa như bị sét đánh trúng, đứng im tại chỗ. Lục Chẩm Thu đã đi vào trong đại sảnh, cô ta mới bước lên trước được hai bước, di động tích tích kêu lên, cúi đầu, là Dư Ôn gửi tin nhắn tới: [Không có sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?]
Cổ họng của cô ta khô khốc, cảm giác ngột ngạt bị đè nén ở trong ngực, chỉ thiếu chút nữa, cô ta đã xúc động chạy đi tìm Lục Chẩm Thu, tin nhắn này của Dư Ôn như một gáo nước lạnh, xối từ trên đầu xuống chân, khiến cho cô ta bình tĩnh lại.
Không thể để người khác biết hai người họ yêu nhau.
Ít nhất trong thời điểm hiện tại là không thể.
Đường Nghênh Hạ nhắn lại cho Dư Ôn báo mình không sao. Nắm chặt di động, đưa mắt liếc đến một bàn người kia đều đã đứng lên. Không lâu sau, mọi người nối đuôi nhau đi ra, Lộc Ngôn nói: "Không còn sớm nữa. Mọi người giải tán đi."
Những người khác cũng tỏ vẻ đồng tình, không có ý kiến gì, Dư Ôn đứng bên cạnh Đường Nghênh Hạ, Lộc Ngôn hỏi: "Hạ Thần, cô đưa Ôn Ôn về nhà được không?"
Đường Nghênh Hạ gật đầu: "Được."
Sắc mặt của cô ta hơi tái, bất quá trời tối, không ai chú ý tới. Đoàn người rồng rắn nối đuôi nhau đi ra ngoài, Dư Ôn và Đường Nghênh Hạ leo lên xe taxi, vừa mới ngồi vững vàng, Dư Ôn đã hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Môi của Đường Nghênh Hạ run run, nói: "Không sao cả."
Dư Ôn quay sang nhìn cô ta. Lúc trước có thể chọn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-choi/899625/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.