Đầu óc của Lục Chẩm Thu xoay mòng mòng mất vài giây, cô không cử động, cứ đứng lẳng lặng ở ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong như thế, gió đêm thổi qua, Hoa Lạc xoa xoa cánh tay nói: "Có hơi lạnh, chúng ta mau vào......"
Nói còn chưa xong, nhìn sang thấy Lục Chẩm Thu vẫn còn đứng bần thần, cô nàng mới hướng theo tầm mắt của Lục Chẩm Thu nhìn qua, tiếp theo trừng mắt: "Cmn!"
Kia không phải là Đường Nghênh Hạ sao? Người tựa vào trong lòng Đường Nghênh Hạ kia, là ai?
Nhìn có điểm khá giống Dư Ôn.
Hoa Lạc xem qua ảnh chụp của Dư Ôn, nhưng toàn lướt qua không xem, cách xa cả mười tám mét thêm một lớp kính dày, cho nên rất mơ hồ, cô nàng quay đầu: "Thu Thu, đó là Dư Ôn sao?"
Cận Thủy Lan đứng phía sau hai người họ, mở miệng nói: "Các cô cũng biết Đường Nghênh Hạ à?"
"Đâu chỉ biết không đâu!" Hoa Lạc buột miệng nói ra: "Cô ta và......"
Lục Chẩm Thu chặn cô ấy lại, nói: "Biết."
Giọng nói của cô lạnh lùng đến bất ngờ, hai mắt tĩnh lặng như nước, ánh mắt lại dính chặt lên chiếc bàn bên kia, Cận Thủy Lan nói: "Vậy có cần đi qua chào hỏi một tiếng không?"
Lục Chẩm Thu mím môi, sắc mặt tái lại, giọng nói cứng rắn: "Không cần."
Trong lòng Hoa Lạc ngập tràn lửa giận nhìn chằm chằm vào Đường Nghênh Hạ và Dư Ôn. Nếu không phải bị Lục Chẩm Thu giữ lại, phỏng chừng cô nàng đã xông lên phía trước tra hỏi, Lục Chẩm Thu nói: "Chúng ta vào trong đi."
Cận Thủy Lan liếc mắt đến bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-choi/899624/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.