Bữa ăn kết thúc ,Tống Á Hiên quyết định trở về nhà để một lát còn đi làm.
Lưu Diệu Văn ăn no bụng ,hắn thảnh thơi vừa đi vừa ngắm cạnh ,miệng hát vu vơ một bài hát mà Tống Á Hiên không hề biết tên.
- Biết tao hát bài gì không ?
- Tôi không quan tâm.
- Để tao đánh một phát cho mày giác ngộ ra ! Bài này nổi tiếng như thế cũng không biết ?
- Tôi không biết ,tôi không có nghe nhạc.
- Mày quá đỗi lạc hậu ! Đúng là con người tẻ nhạt.
-......
Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên thở dài quay mặt sang chỗ khác thì liền cười mỉa mai.
Hắn lấy điện thoại ra mở bài hát lên cho Tống Á Hiên nghe thử ,kết quả Á Hiên không thích nên liền đẩy tay từ chối.
- Bài hát hay như thế mà từ chối ? Đúng là uổng phí cả cuộc đời.
Lưu Diệu Văn cầm điện thoại bỏ đi một hướng khác ,Tống Á Hiên nhìn hắn mà nhếch mép cười cợt.
- Quan tâm ba cái đó là gì ? Cuộc đời tôi chỉ cầu cho có nhiều tiền là hạnh phúc lắm rồi.
Hôm nay Mã Gia Kỳ đột nhiên lười biếng đi chơi ,hắn ngồi trong phòng nhàm chán chơi cái máy chơi game đắt đỏ mới vừa tẩu về hôm qua.
Game chẳng có gì vui ,chẳng có gì mới khiến Mã Gia Kỳ ngao ngán vứt tất cả sang một bên.
- Mã Gia Kỳ con mau xuống đây.
Tiếng gọi lớn của mẹ hắn vang lên ,Gia Kỳ gãi gãi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-bao-gap-kho-tinh/2649605/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.