Cung tiễn nện mạnh trên mặt đất, hai tay Sở Từ run rẩy, vẻ mặt bi thương gọi tên Sở Ca: "Nhị đệ......" Mũi tên sắc nhọn xuyên qua phủ tạng, trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh vì quặn đau, Sở Ca miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Đại ca, đệ từ nhỏ đến lớn chưa từng cầu xin huynh, xin huynh bỏ qua cho bọn họ đi, còn có đứa con của đệ....." Vốn dĩ chỉ miễn cưỡng duy trì hơi thở, bây giờ lại bị kích thích, Tạ Yến nhịn không nổi cong người xuống ho khan dữ dội đồng thời động đến miệng vết thương trên người, đau đến mức trong cổ họng trào ra một trận tanh ngọt. Lam Nguyệt Thời giống như gặp ác mộng, ngơ ngác đem Sở Ca ôm vào trong ngực, nén nước mắt liều mạng mà bịt miệng vết thương của Sở Ca: "Không được.....không được......" Nhưng nỗ lực thế nào cũng không có cách nào giảm bớt được tốc độ trôi đi của sinh mệnh. Lam Nguyệt Thời ôm thân thể dần lạnh băng của Sở Ca gào khóc lên, người nghe không một ai không xúc động. "Nể mặt ngươi nhị đệ, Lam Nguyệt Thời, ngươi đi đi......" Thanh âm nghẹn ngào một lát, tay vẫn cứ run run, nhưng mà Sở Từ híp hai mắt lại, kiên định nhìn về một hướng nào đó, "Nhưng Tạ Yến......không thể đi." Lúc này có một tiếng sáo truyền đến từ chân trời, thanh lãnh như sương, mọi người chỉ cảm thấy hàn khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên đến đỉnh đầu. Theo đó một trận gió lạnh thổi tới, mây mù che khuất vầng trăng sáng tỏ tròn trịa, một bóng đen nhìn không rõ ràng từ mặt đất chui lên. Một thị vệ cách Tạ Yến gần nhất bỗng nhiên hét thảm một tiếng, ngay sau đó không biết gì bị bóng đen bóp chặt yết hầu, phát không ra tiếng cầu cứu nức nở. Còn chưa đợi được hắn phun ra một chữ rõ ràng, đám người liền nghe thấy một tiếng xương cốt bị bẻ gãy giòn vang. Tập trung nhìn vào, đầu người nọ đã lệch về một bên, giống như một con búp bê vải bị phá nát, thẳng tắp ngã xuống đất. Trăng tròn từ mây mù lộ ra một nửa sáng vằng vặc, trên mái cong không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng đen lẳng lặng đứng trong gió. Người đó đạp trăng mà đến, buông xuống ống tiêu, bên môi không kiềm chế được mang theo vài phần ý cười ngông cuồng nói: "Tạ Yến, Phong Đô hoan nghênh ngươi." Quỷ vực Phong Đô quanh năm đêm tối, không có ban ngày. Bồ Tân Tửu vuốt vuốt khuôn mặt tái nhợt, lời nói bình thản: "Quỷ khí quá nặng, ánh sáng mặt trời không chiếu được vào trong thành." Trừ cái này ra, quỷ vực một năm bốn mùa giăng đèn kết hoa, trong thành càng đông đúc cửa hàng lớn lớn nhỏ nhỏ, hoan thanh tiếu ngữ chưa từng dừng lại. Tất cả cô hồn dã quỷ trong phạm vi vài trăm dặm đều an cư trong tòa thành này, trước sau như một mà sinh sống giống như những ngày tháng còn ở trên dương gian. Một dòng suối trong vắt kéo dài qua cả thành thị, trong đó phản chiếu đêm đen và những vì sao lấp lánh trên trời. Ngày thường, bên bờ sông chỉ có mấy con thuyền nhỏ lẻ tẻ rải rác, trên mỗi con thuyền đều có một người chèo. Bọn họ vốn là quỷ chết đuối biến thành, sau khi chết thì ở Quỷ Vực thận trọng cẩn thận chèo thuyền. Việc thích làm nhất chính là đá những người không trả nổi lệ phí đi thuyền xuống nước. Bọn họ chở người không cần tiền tệ, chỉ cần các khách nhân kể một câu chuyện vui nhất hôm nay, chỉ có những vị khách nào có thể làm quỷ hết đuối cười to haha thì mới tránh được kết cục bị đá xuống sông. Nhưng mà hôm nay bọn họ phá lệ mà miễn phí chở người một ngày, điều này làm cho nhiều tiểu quỷ qua sông kinh ngạc không thôi. Có tiểu quỷ tin tức không linh thông lắm, mặt đầy vẻ không tin tưởng, nghi ngờ hỏi: "Quỷ chết đuối, ngươi sẽ không phải đang chơi chúng ta đấy chứ." Quỷ chèo thuyền đem cái mũ rơm dài rộng trên đầu hất một cái, ác thanh ác khí mà trả lời: "Cái bánh từ trên trời rơi xuống mà các ngươi còn không nguyện ý nhặt sao? Hôm nay đại nhân muốn bàn hỷ sự, mấy con quỷ bán son bán tơ lụa đều mang cho mình mình thứ đồ tốt nhất, cực kỳ kích động mà đi xem náo nhiệt rồi, chúng ta đây đi không được nhưng cũng muốn xuất một phần lực a." Tất cả quỷ hồn đều biết, tại quỷ vực Phong Đô, "đại nhân" chính là chỉ người nào. "Cái gì? Đại nhân muốn thành thân rồi ư?" Có ai kinh ngạc mà tiếp một câu. "Ta muốn đi xem tân nương tử!" "Ta nữa!" "Ta cũng đi xem xem náo nhiệt!" Những quỷ hồn đang bày quán tại bờ sông nghe một tiếng, sau đó bắt lấy một đồ vật gần mình nhất, như ong vỡ tổ mà ào ra lên thuyền của quỷ chết đuối, mồm năm miệng mười mà nghị luận sôi nổi. "Dịch vào bên trong một chút... nói xem đại nhân làm sao đột nhiên thành thân vậy?" "Lần này trở lại đột nhiên chỉ nói muốn bàn hỷ sự... ai da ai chèn ta đó!" "Đừng dẫm lên chân ta!" "Đừng đẩy ta nữa, ta sắp rơi xuống rồi!" "Ai trộm cắn vịt nướng của ta mang cho đại nhân đấy?" Quỷ chết đuối không nhịn được nữa mà đạp một con tiểu quỷ đang tính toán chen lên thuyền xuống nước, ồm ồm đe dọa: "Ai còn lải nhà lải nhải, nếu còn kéo dài giờ lành ta liền đạp kẻ đó xuống." "Kết thúc buổi lễ... " Bồ Tân Tửu thấy sau khi Tạ Yến miễn cưỡng ra vẻ vui mừng uống một chén rượu kính phụ mẫu mà Lam Nguyệt Thời dâng tới, kéo dài giọng hét lên. Bồ Tân Tửu người bị đồn đãi đã thành thân khó được thay đổi một thân hỉ bào đỏ rực, lại đứng ở chỗ vị trí bà mối, khiến mấy con tiểu quỷ tiến đến xem lễ thất vọng không ngừng. Minh hôn ở Phong Đô nơi cô hồn dã quỷ khắp nơi là chuyện rất bình thường, thế là không ít tiểu quỷ hiếu kỳ mà duỗi dài cổ, thò đầu nhìn người đang nằm trong quan tài băng, lại bất thình lình bị gõ mạnh một cái lên trán mà oa oa kêu đau.
"Nhìn đông nhìn tây làm gì thế? Mau ngồi vào chỗ đi a." Không Đầu Óc chau mày chỉ huy nói. Dưới sự thúc dục của "không đầu", tất cả nhóm tiểu quỷ đã đến đều trong yến tiệc đặc biệt mà ăn uống linh đình, thảo luận sôi nổi đại nhân của bọn chúng lúc nào thì thành thân, nhưng mà ba người trung tâm của buổi hôn sự lần này sau khi từ trần thế rớt xuống, lại tránh đi tất cả ồn ào náo động, giống như hỉ thước trên cành cây một chữ bài khai, đồng thời đậu trên mái nhà. Trong không khí tràn ngập một trận trầm mặc làm người ta hít thở không thông, cùng với hỉ khí dưới mái hiên hoàn toàn bất đồng. "Ngày đại hỷ, sao có thể không uống rượu?" Bồ Tân Tửu gương mặt thoải mái mà cười một chút, không biết từ nơi nào biến ra được vò rượu ngon, "nữ tử xuất giá nên mở một vò nữ nhi hồng thơm khiết, sau này nhất định... hạnh phúc mỹ mãn." Hắn vốn nghĩ định nói toàn gia sung túc, nhưng nghĩ đến nam tử lạnh như băng nằm trong đại sảnh, âm thầm thở dài một hơi. Lam Nguyệt Thời một thân hồng trang diễm lệ như hỏa, người đẹp hơn hoa xuân, nhưng mà trên mặt quá mức diễm lệ lại mang theo mấy phần sầu buồn kìm nén. Nàng định duỗi tay đón lấy, liền cảm thấy một bàn tay nhanh hơn mà tiếp lấy vò rượu. "Nguyệt Thời sắp làm mẫu thân rồi, uống nhiều rượu không tốt." Dứt lời, Tạ Yến ngẩng đầu uống cạn, rượu ngon vào miệng chỉ cảm thấy đắng chát. Trầm mặc một lúc, Lam Nguyệt Thời dùng roi cuốn vò rượu qua uống mấy ngụm, cảm giác hốc mắt ẩm ướt: "Chàng chết rồi." "Tuy ta không thích hắn, nhưng sau khi gặp cữu cữu cữu mẫu ở âm tào địa phủ, ta cảm thấy bọn họ chắc sẽ rất hài lòng với hắn." Tạ Yến một phen ôm bả vai của Lam Nguyệt Thời, nhẹ giọng trấn an người đang rơi lệ đầy mặt: "Muội còn có ta đây. Dù trời có sập, có ca ca của muội chống đỡ." "Ca........" Giống như con cá mắc cạn gặp được nước, Lam Nguyệt Thời chui vào lòng Tạ Yến khóc như mưa, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo diễm lệ bị rửa sạch đến một mảnh hỗn độn. Tiếng gió che dấu tiếng nức nở, so với tiếng suối cách đó không xa càng thêm đau thắt ruột gan. "Ta ở đây." Tạ Yến khó được dịu dàng một khắc, nhẹ nhẹ vỗ sau lưng Lam Nguyệt Thời giống như trẻ con. Sau đó nhờ tác dụng chậm của rượu, Lam Nguyệt Thời đau lòng mấy ngày nay đã trầm ổn vào giấc ngủ. "Đa tạ." Tạ Yến nhìn dòng suối trong thành cách đó không xa, ảnh ngược của bầu trời đầy sao lấp lánh bắt mắt. Một lọn tóc trên trán bị gió thổi tới khóe miệng, Tạ Yến duỗi tay khảy một chút. Bồ Tân Tửu biết lời này là nói với mình, vì thế duỗi tay vào trong ngực lấy ra một cái hoa tai tỏa ra ánh sáng màu vàng. Nhận thấy chính mình nắm quá chặt nên lập tức buông ra, trong ánh mắt còn mang vài phần không buông: "Lần này ta ngẫu nhiên phát hiện vảy rồng quá không thích hợp, lúc sau lại nhận được Liễu Cô Đăng truyền tin, cho nên mới hỏi tin tức của ngươi khắp nơi. Đạo trưởng kia ban đầu nói qua vảy rồng này chính là một mảnh nguyên hồn của ngươi, nên vật quy nguyên chủ, nhưng ta luôn muốn lưu lại bên người làm kỷ niệm...." "Vậy ở lại đi." Tạ Yến không sao cả mà cười một chút, "Tòa thành lớn như vậy, quỷ hồn dưới tay nhiều như thế, ngươi dựa vào sức mạnh bản thân làm sao có thể ôn dưỡng bọn chúng?" "Bọn chúng không phải cô hồn dã quỷ, mà là người nhà của ta." Bồ Tân Tửu lúc nói lời này, vẻ mặt cũng nhu hòa mấy phần. Vừa cúi đầu hắn vừa lúc trông thấy Không Đầu Óc cầm một vò rượu, tránh ở chỗ tối lén lút quan sát hắn, bộ dáng vừa muốn đi lên hiến rượu vừa không dám đi lên quấy rầy. "Vậy ngươi liền dùng nguyên hồn của ta dưỡng đi, dù sao ta tư chất trời sinh, thiếu chút cũng không chết được." Tạ Yến đậy nắp quan tài kết luận. Nếu là bản thân Bồ Tân Tửu ngược lại cũng không để ý, vì thân thể hắn có thể tự hành hấp thu quỷ khí, có thể dùng để ôn dưỡng nhóm quỷ hồn trong thành, nhưng nếu là dùng cho người khác, sẽ tạo thành thương tổn đến thân thể Tạ Yến hay không...Bồ Tân Tửu rối rắm mà nhăn mày. "Nếu ngươi thật sự thấy hổ thẹn....." như là phát hiện Bồ Tân Tửu do dự, Tạ Yến bỗng nhiên xoay đầu nhìn chằm chằm con ngươi Bồ Tân Tửu, nghiêm mặt nói, "Vậy ngươi nói cho ta, trong Phong Đô có thuật chiêu hồn như trong lời đồn hay không?" Tạ Yến bị nước bùa làm kinh mạch bị tổn hại nghiêm trọng, lại được Bồ Tân Tửu đón trở về. Trong lúc dưỡng thương, Tạ Yến cầm kỳ thi họa dốt đặc cán mai rảnh rỗi không có việc gì liền bắt đầu mân mê hoa hoa cỏ cỏ. Lúc bồn hoa thứ năm mà hắn nuôi chết, Tạ Yến đành đem tâm tư đặt lên đám rau củ. Bồ Tân Tửu vẻ mặt khinh bỉ nhìn cái người nào đó đang bưng một bát mầm tỏi non cười ngây ngô, yếu ớt nói: "Ngươi không phải đã sớm tích cốc rồi sao?" Vừa định mở miệng phản bác vài câu, Tạ Yến bỗng nhiên cảm thấy góc áo căng căng, ngay sau đó đằng sau vụt ra một cái Không Đầu Óc hứng thú bừng bừng. Không Đầu Óc dấu một cái túi gấm, lắc lư quanh Tạ Yến hai vòng, giống như rốt cuộc đã lấy hết can đảm: "Muốn thử chút củ cải không?"
"Củ.....củ cải?" Tạ Yến hô hấp cứng lại. Không Đầu Óc chưa từng nghe ra cái gì khác thường, thổi phồng: "Nghe quỷ hồn khác nói, củ cải rất dễ nuôi đó nha... " "Soạt... " Trước mắt bạch quang hiện lên, dọa đến mức cái đầu của Không Đầu Óc lệch về một bên. Một chiêu Bạch Hồng Quán Nhật đem cái túi gấm trong tay Không Đầu Óc đánh nát, những hạt giống bé nhỏ từ giữa kẽ tay rơi xuống, lác đác lưa thưa mà rơi xuống đất. Bồ Tân Tửu và Không Đầu Óc không rõ nguyên do, một người một quỷ mắt to trừng mắt nhỏ. Lúc Lam Nguyệt Thời tiến vào cửa suýt nữa đụng phải khuôn mặt âm u của Tạ Yến, nàng thở dài một hơi: "Huynh ấy có lần sau khi vô ý ăn trúng củ cải, cả người nổi đầy mẩn đỏ, phải mất hai ngày mới thuyên giảm." "Ta như thế nào cảm thấy dáng vẻ này của hắn ngược lại giống như nhớ tới cái gì đó, giống như cùng người đó giận dỗi?" Bồ Tân Tửu lẩm bẩm một câu. Lam Nguyệt Thời gạt gật đầu: "Đúng như vậy." Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Tạ Yến nhíu mày một cái Lam Nguyệt Thời có thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì. "Nhớ ai?" Khẩn trương bắt lấy Bạch Hồng trong tay, Lam Nguyệt Thời sa sầm mặt, nhấp môi không nói. Còn có thể là ai a.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]