Cung tiễn nện mạnh trên mặt đất, hai tay Sở Từ run rẩy, vẻ mặt bi thương gọi tên Sở Ca: "Nhị đệ......"
Mũi tên sắc nhọn xuyên qua phủ tạng, trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh vì quặn đau, Sở Ca miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Đại ca, đệ từ nhỏ đến lớn chưa từng cầu xin huynh, xin huynh bỏ qua cho bọn họ đi, còn có đứa con của đệ....."
Vốn dĩ chỉ miễn cưỡng duy trì hơi thở, bây giờ lại bị kích thích, Tạ Yến nhịn không nổi cong người xuống ho khan dữ dội đồng thời động đến miệng vết thương trên người, đau đến mức trong cổ họng trào ra một trận tanh ngọt.
Lam Nguyệt Thời giống như gặp ác mộng, ngơ ngác đem Sở Ca ôm vào trong ngực, nén nước mắt liều mạng mà bịt miệng vết thương của Sở Ca: "Không được.....không được......"
Nhưng nỗ lực thế nào cũng không có cách nào giảm bớt được tốc độ trôi đi của sinh mệnh. Lam Nguyệt Thời ôm thân thể dần lạnh băng của Sở Ca gào khóc lên, người nghe không một ai không xúc động.
"Nể mặt ngươi nhị đệ, Lam Nguyệt Thời, ngươi đi đi......" Thanh âm nghẹn ngào một lát, tay vẫn cứ run run, nhưng mà Sở Từ híp hai mắt lại, kiên định nhìn về một hướng nào đó, "Nhưng Tạ Yến......không thể đi."
Lúc này có một tiếng sáo truyền đến từ chân trời, thanh lãnh như sương, mọi người chỉ cảm thấy hàn khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên đến đỉnh đầu. Theo đó một trận gió lạnh thổi tới, mây mù che khuất vầng trăng sáng tỏ tròn trịa, một bóng đen nhìn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680836/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.