Nhìn đến nơi này, một mảnh hoang vu.
Giống như đã lâu chưa từng có người để ý, cột trụ màu đỏ son trước cánh cửa phủ đệ đã sớm phai màu từ lâu, loang loang lổ lổ, mảy may nhìn không ra Tạ phủ kim bích huy hoàng thế gia ngày xưa. Vị trí trước cửa là hai con sư tử đá trấn trạch do chính tay cữu cữu chọn, nhãn cầu rõ ràng bị con người đào ra giờ đã không rõ tung tích, hoành phi chính giữa u ám ảm đạm như một tấm vải bố cũ, chữ 'Tạ' nguyên bản thiếp vàng cũng nhìn không rõ nữa, chỉ còn lấm tấm những đốm nâu thẫm. Xa xa nhìn lại trông như máu tươi của ai đó vẩy lên tuyết mai đã khô lại, nhìn mà kinh hoảng.
Cố nén lại những giọt lệ nóng bỏng sắp trào ra, chân Tạ Yến mềm nhũn, đầu gối khuỵu thật mạnh xuống đất.
"A Yến, đừng bắt nạt sư tử đá nhà ta nữa, bọn nó bình thường giúp chúng ta trông nhà cũng không dễ..."
Một trận âm thanh ở trong ngõ nhỏ trống vắng vang lên.
"Cả ngày vô công rồi nghề, chỉ biết càn quấy, đi vào từ đường diện bích cho ta! Không có mệnh lệnh của ta không được ra ngoài!"
Bụi theo gió bay khắp nơi làm hai mắt mênh mang, Tạ Yến không khỏi dụi dụi đôi mắt đỏ hoe.
"Mau xuống khỏi cây đi, A Yến, thấy cữu mẫu con chuẩn bị cho con canh hoa quế mà con thích nhất rồi đấy. Con rắn kia đã bị cữu cữu con chém chết rồi, đừng sợ. Ngài ấy cũng vì muốn tốt cho con, con chăm chỉ tu luyện đừng chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680835/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.