Đều nói người xuất gia không nói dối, nhưng võ công của Phú Tuyết Y không hề bị phế, chẳng qua chỉ bị phong bế chân khí mà thôi. Khi hắn tỉnh lại đã phát hiện mình đang nằm trên một chiếc thuyền lá nhỏ phiêu đãng giữa dòng sông. Hắn không biết chính mình sống lại bằng cách nào, mãi đến khi ngoảnh đầu lại thoáng nhìn thấy nốt ruồi lệ ở cái bóng dưới sông.
Thì ra gã đó không chỉ là một kẻ ngốc, còn là một kẻ lừa gạt, gạt cả ta cũng gạt luôn chính mình.
"Ta không cần sự bố thí của hắn." Phú Tuyết Y lạnh nhạt cười một tiếng, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
Mạng đổi mạng, cần gì bố thí? Đại sư trụ trì niết nhẹ phật châu, thở dài nặng nề: "Phú thí chủ, tất cả đều không phải bố thí. Tịch Trần sư thúc đã là lấy mạng đổi mạng, cũng xem như là trả lại sai lầm ban đầu của ngài. Ngài ấy vốn không phải người trong hồng trần mà chính là chuyển thế của Tây Thiên Bồ Đề, khi lịch kiếp vì cứu người mà chết, cũng xem như công đức viên mãn."
Lúc Tịch Trần viên tịch vẫn luôn tĩnh tọa trên tháp, trên đầu đội cái mũ dày màu đen có màn phủ... để phòng ngừa người khác nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị là ngài đã sớm mất đầu. Điều Phú Tuyết Y không biết chính là sau khi Tịch Trần sử dụng cấm thuật đổi đầu cứu Phú Tuyết Y trở về, dường như đã đem thọ mệnh một đời mà chia cho hắn, mấy năm còn lại không ăn không uống. Bình thường giảng kinh tham thiền cho đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680834/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.