Sau khóa học sáng sớm, Vân Hạc suy tính đi thăm Diên Chiết Chỉ một chút trước đó bệnh nặng vài ngày, nhưng thời điểm dọc đường đi sau núi, nghe được trong bụi cỏ truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ. Vậy mà là một bông hoa biết chạy. Vân Hạc vừa mừng vừa sợ, lường trước Diên Chiết Chỉ khẳng định sẽ thích, liền bước nhanh lên đường. Diên Chiết Chỉ dựa ở trên ghế mềm ho nhẹ hai tiếng, buông quyển sách trên tay xuống hướng mắt ra bầu trời âm u. Mí mắt phải vẫn luôn nháy không ngừng, trong lòng nàng cũng có vài phần bất an. Lại đợi thời gian nửa nén hương, tiếng gõ cửa quen thuộc ngoài nhà vang lên, Diên Chiết Chỉ cuối cùng yên lòng. Vừa mở cửa liền phát hiện Vân Hạc vẫn đứng lặng ở cửa trước sau như một, trong lòng ngực ôm một đóa hoa tươi, trên mặt mang theo nụ cười mộc mạc. "Lại trộm qua đây à?" Diên Chiết Chỉ khóe miệng hơi nhu hòa, đang muốn xoay người, trên cổ đột nhiên thắt lại. Đóa hoa trong lòng nam tử bỗng nhiên rơi xuống đất, những cánh hoa sặc sỡ bị giẫm đến rơi rớt tan tác. Vân Hạc giống như thay đổi thành một người khác, sắc mặt xanh đen, trên trán gân xanh nổi lên, gắt gao bóp chặt cái cổ nữ tử trước mặt. Cảm giác nghẹt thở làm trước mắt Diên Chiết Chỉ trống rỗng, giống như con cá trong ao bị rút cạn nước, nằm trong bùn không thể động đậy. Nàng chịu đựng lục phủ ngũ tạng vì thiếu không khí khiến cho đau nhức, nhấc mạnh đao lên, bổ về phía sau cổ nam tử. Chắc là bổ tới mệnh môn, nam tử cao lớn đối diện ngã xuống, hai người ngã thành một đoàn. Diên Chiết Chỉ ngơ ngác mà ngồi quỳ trên mặt đất, nhìn tay chính mình, phía trên tất cả đều là máu, đỏ biến thành đen, mà Vân Hạc không hề tiếng động mà ngã trên mặt đất, sau cổ một đường kiếm thương bằng phẳng, bên cạnh cháy đen giống như bị lửa nóng thiêu cháy. Nghe xong lời của Bồ Tân Tửu, Tạ Yến hồn không thèm để ý phất phất tay, hơn nữa suýt cười ra tiếng nói: "Lệnh truy sát một trăm tám mươi năm trước đã hạ xuống, mấy ngày nay ngươi vẫn luôn ở Phong Đô bế quan, cho nên ngăn cách với thế nhân sao? Ta và Nguyệt Thời ở Linh Sơn còn ân mổ đan, thời điểm từ đây cùng Huyền Âm nhất đao lưỡng đoạn, Thiên Nguyên Quân liền hạ lệnh tru sát đối với ta." Bồ Tân Tửu tức giận mà liếc hắn một cái: "Bọn họ nói ngươi giết tên ngốc kia." "Ha, dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*?" Tạ Yến theo bản năng phản bác, bỗng nhiên cảm thấy Bồ Tân Tửu dường như nói chuyện quan trọng gì đó, "Ai?! Tên ngốc...... Vân Hạc?" *欲加之罪,何患无辞: muốn đổ tội cho người khác thì không lo thiếu chứng cớ. "Ừ, truyền thuyết là chết dưới kiếm Bạch Hồng trong tay ngươi." Bạch Hồng? Tạ Yến chỉ cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, một trận âm lãnh từ gót chân xuyên lên trong lòng. "Vì sao?" Buổi chiều xa xăm, trong viện truyền đến một trận âm thanh chất vấn cố gắng trấn định. Tạ Yến đem Bạch Hồng ném trên bàn đá, xoa giữa mi tâm, bình tĩnh mà mệt mỏi nhìn nữ tử vẻ mặt quật cường trước mắt: "Bạch Hồng nhận chủ, bởi vì có quan hệ tới huyết mạch dòng chính, trên đời này ngoại trừ ta thì chỉ có muội miễn cưỡng có thể huy động. Trước đó vài ngày muội nói trở về Đông Hải một chuyến liền cầm Bạch Hồng của ta đi, ta muốn hộ tống muội trở về lại bị cự tuyệt. Nguyệt Thời, nói thật cho ta biết, Vân Hạc chết có liên quan tới muội hay không?"
Lúc này Lam Nguyệt Thời bụng khá to, cảm xúc cực kỳ dễ dàng kích động, cắn môi kìm nén lửa giận trong lòng. Nhưng mà cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa, giơ roi lên đem Bạch Hồng ném trên mặt đất, linh kiếm nện ở trên mặt đất phát ra một tiếng rên rỉ, trong lúc này xen lẫn thanh âm khiển trách bất mãn của nữ nhân. "Ngươi còn nghĩ đến Giản Tố Ngu, ngươi cho rằng ta không biết sao?" Trong mắt hiện lên một trận kinh thống, Tạ Yến kinh ngạc vạn phần: "Ta không......" "Đúng vậy, ngươi không có! Ngươi chỉ là luyến tiếc, vậy ta làm ơn ngươi có thể ngẫm lại cha mẹ ta là chết như thế nào không? Ngẫm lại Tạ gia toàn môn mấy chục mạng người?" "Tuyệt không sẽ quên, nằm mơ đều sẽ nhìn thấy mặt của họ." Tạ Yến chém đinh chặt sắt mà trả lời, tay lại đang run rẩy. Lúc Tạ Yến sinh ra Bạch Hồng đã ở bên người, chính là long cốt trời sinh, mà Sở Từ nói sự tồn tại của bản thân hắn chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Tạ gia diệt môn...... "Vậy ngươi nói ngươi không nỡ cái gì?" Lam Nguyệt Thời thừa thắng xông lên, "Ta chẳng qua chỉ là dùng kiếm của ngươi giết một đệ tử của Huyền Âm, giết một kẻ thù mà thôi, ngươi có gì lý do tới chất vấn ta?" Nhưng mà hắn không phải người khác, hắn là Vân Hạc đã cùng chúng ta quen biết nhiều năm a...... Tạ Yến hơi hơi hé miệng, lại không cách nào cãi lại. "Sớm muộn gì cũng xé rách mặt, Tạ Yến." Lam Nguyệt Thời giọng nói nghẹn ngào, nàng đứng dậy ôm bụng, đột nhiên ho khan vài tiếng, ho đến hai má ửng đỏ dị thường, "Chúng ta sớm muộn sẽ chính tay giết Thiên Nguyên Quân, đem đầu của hắn tế ở trước mộ chôn quần áo và di vật cha mẹ ta, an ủi bọn họ trên trời có linh thiêng." "Giản Tố Ngu là đồ đệ đắc ý nhất của Thiên Nguyên Quân, các ngươi vốn chính là đối lập." Lam Nguyệt Thời nhìn liếc mắt nhìn sắc mặt ảm đạm của Tạ Yến, không đợi hắn trả lời liền bước chân vào phòng, "Tự ngươi cẩn thận nghĩ kỹ..." nói chưa xong, Lam Nguyệt Thời trước mắt tối sầm. Vừa ngẩng đầu lên, Tạ Yến liền thấy thân ảnh quật cường trước mắt chợt nghiêng ngả, lặng yên không một tiếng động mà ngã xuống. Hắn duỗi tay tiếp được Lam Nguyệt Thời đã mất đi ý thức, lúc này mới phát hiện góc váy của nàng có một vết máu nhìn thấy mà giật mình, không khỏi tái mặt: "Nguyệt Thời! Nguyệt Thời muội tỉnh tỉnh, đừng làm ta sợ......" Sinh non lại khó sinh, Lam Nguyệt Thời đã thống khổ suốt hai cái canh giờ. Phòng trong tiếng gào thét đau đớn bén nhọn của nữ tử trước sau chưa từng ngừng lại, mà phòng trong hai đại nam tử gấp đến độ đứng ngồi không yên. Bồ Tân Tửu liếc nhìn Tạ Yến mặt mày tái mét, mặc không lên tiếng mà vỗ vỗ bả vai đang run rẩy của Tạ Yến. Ai ngờ lần này, vậy mà vỗ Tạ Yến đến quỳ gối trên mặt đất. "Ta không nhớ hắn nữa... " sắc mặt Tạ Yến trắng như tờ giấy cứng đờ mà quỳ gối ở cửa, đầu ngón tay siết ống tay áo đều là màu xanh trắng. Hắn khàn giọng nói, sợ người bên trong nghe không được hãy còn đề cao âm điệu, "Ta không bao giờ nhớ hắn nữa! Ta thề về sau nhất định chính tay đâm Thiên Nguyên Quân, tận lực hết sức trả thù Giản Tố Ngu trả thù Huyền Âm. Chỉ cần muội bình an, được không? Nguyệt Thời, coi như ca cầu muội......" Cũng chẳng biết dày vò bao lâu, đầu gối đã tê liệt đến mất đi tri giác, buổi tối gió lạnh thổi đến Tạ Yến vẫn cứ phập phồng lo sợ, hồi lâu vẫn chưa từng hồi thần trở lại. Thẳng đến trăng lên đầu cành, trong phòng mới truyền ra một tiếng khóc nỉ non mỏng manh. Tạ Yến chật vật muốn đứng lên, chân mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ, may mắn Bồ Tân Tửu một bên tay mắt lanh lẹ mà đỡ hắn. Chờ gặp được Lam Nguyệt Thời nằm ở trên giường vẻ mặt suy sụp đến dường như —— dường như sẽ không ở lại nhân thế lâu hơn được nữa, Tạ Yến thấy trong không khí mùi máu tươi dày đặc làm người choáng váng, lập tức liền tới ngồi bên mép giường. Lúc nhỏ tính khí Lam Nguyệt Thời đã rất hùng hùng hổ hổ, Tạ Yến đã thấy nhiều nàng quật cường, không chịu thua, bộ dáng nhiệt tình bắn ra bốn phía, lại chưa từng thấy qua Lam Nguyệt Thời suy yếu như vậy, mỏng giống như một tờ giấy, gió thổi qua liền nhè nhẹ mà tiêu tán. Tạ Yến gắng gượng xốc lên tinh thần, ngón tay run rẩy nhẹ đẩy ra mái tóc ướt đẫm mồ hôi trước mắt nàng: "Nguyệt Thời, muội thật sự làm ta sợ muốn chết......" Lam Nguyệt Thời nhấp đôi môi khô nứt, muốn ngồi dậy đi xem bộ dáng của hài tử nhưng ngay cả sức lực cử động ngón tay cũng không có, chỉ có thể lộ ra một cái mỉm cười yếu ớt: "Hài tử vẫn tốt chứ?" "Tốt! Hết thảy đều tốt!" Tạ Yến liên tục gật đầu, sợ đáp chậm, "Muội cũng sẽ tốt lên thôi... " cuối câu nói đã không tự giác lộ ra một tiếng nghẹn ngào, hắn vội quay mặt qua chỗ khác, không cho Lam Nguyệt Thời nhìn thấy nước mắt trên mặt mình. "Đại nhân, vị cô nương này......" Bà bà một bên nhìn Bồ Tân Tửu liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi, theo sau Bồ Tân Tửu hiểu rõ ánh mắt ý bảo đừng lên tiếng, nhẹ đặt hài tử xuống xoay người đi ra ngoài. Tạ Yến gục đầu xuống đáy lòng nghẹn lại nảy lên bi thương, bả vai run nhè nhẹ. Lam Nguyệt Thời trong lòng biết hắn khổ sở cũng không nói lời nào, nàng hiểu rõ thân thể mình, mấy ngày nay vẫn luôn nằm trong nước sôi lửa bỏng lại thêm hoàn cảnh sinh sản ngàn khó vạn hiểm như vậy, cơ hồ ép cạn một chút sinh khí cận tồn trên người nàng.
"Sở Ca thọ mệnh không có ngắn ngủi như vậy, hắn là vì ta chắn một kiếp. Ta biết huynh vẫn luôn không thích hắn, nhưng là cũng nguyện ý vì ta mà thay hắn chiêu hồn... " Bỗng nhiên đã nhận ra cái gì, Tạ Yến chóp mũi đau xót, vội vàng lắc đầu ngăn lời nàng nói tiếp. Đáy lòng hắn sợ hãi, cũng không nguyện ý nghe, bởi vì hiện tại Lam Nguyệt Thời nói những lời này rất giống di ngôn. Lam Nguyệt Thời chống lên hai mắt mỏi mệt, miễn cưỡng xốc lên tinh thần, giống như ngày thường trợn trắng mắt với hắn: "Huynh để cho ta nói xong đi." "Thuật Chiêu hồn vốn chính là lấy mệnh đổi mệnh, dùng mệnh của huynh không bằng dùng của ta đi. Ca, huynh không thể xảy ra chuyện, huynh là hy vọng cuối cùng của ta......" "Ta biết huynh còn thích Giản Tố Ngu. Sau khi ta chết, huynh có thể nhớ hắn, có thể niệm hắn thậm chí có thể cùng hắn ở bên nhau. Nhưng huynh nhất định phải đáp ứng ta, nếu hắn ngăn cản huynh trên đường báo thù, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay, nếu không ta nhất định chết không nhắm mắt." "Ca, thực xin lỗi... luôn lấy cừu hận buộc lấy huynh. Nhưng ta luôn nhịn không được nghĩ, Tạ gia chúng ta nhiều người như vậy, không thể chết sạch a, huynh nói đi......" Nhẹ nhàng nói mấy câu giống như tiếng sấm, làm người chấn lung phát hội. Tạ Yến cả người cứng đờ, cảm thấy cơ bắp trên người đều giống như đông cứng lại, không cách nào nhúc nhích. "Đáng tiếc ta không thấy được bộ dáng lớn lên của hài tử......" Nữ tử trên giường mở to con ngươi mông lung, ảm đạm mà nhìn chăm chú vào vải rèm màu tím nhạt. Thật lâu sau, nàng bỗng nhiên chớp mắt hai cái, lông mi mảnh dài run rẩy, than thở một tiếng: "Chờ Sở Ca tỉnh, thay ta nói cho hắn, kiếp sau ta còn muốn nghe hắn đàn《 phượng cầu hoàng 》......" Buổi tối có gió nhẹ phất qua, ánh nến phòng trong bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước mắt. Như là bị câu nói này ép cạn một chút sức lực cuối cùng, nữ tử nằm ở trên giường an an tĩnh tĩnh mà nhìn chăm chú vào màn che, không nói chuyện nữa. Vì sợ đem hàn khí truyền qua cho nữ tử yếu đuối, hắn xoa ấm tay mới dịch dịch góc chăn, ôn nhu an ủi nói: "Nguyệt Thời, ca biết muội hôm nay vất vả. Nghỉ ngơi cẩn thận, ngày mai cho người làm cho muội một chút đồ ăn bổ thân..." "Tạ Yến." Trên cánh tay bỗng nhiên có một cánh tay ấm áp chạm đến, ngăn lại động tác của hắn. "Nghe cữu mẫu nói nữ tử ở cữ phải ăn kiêng, ta quyết định ngày mai đi vào thành thỉnh giáo các bà bà... " "Nàng đã chết, Tạ Yến." Bồ Tân Tửu sắc mặt bình tĩnh một phen túm chặt người tựa như đang tự mình nói mê, bình tĩnh lại tàn nhẫn mà nói. Tạ Yến chỉ cảm thấy lạnh, khắp người đều lạnh, cả người giống như đặt mình dưới băng, bất luận như thế nào cũng không cách nào thoát đi, vẫn luôn lạnh tới trong lòng. Trong lúc hoảng hốt hắn dường như nghe được thanh âm nào đó, tựa như mộng đẹp bị người ta đánh nát. Hắn mất đi sức lực suy sụp ngồi quỳ ở mép giường, gục đầu xuống lại vô pháp lừa mình dối người. Thấy thế, Bồ Tân Tửu duỗi tay khép lại đôi mắt còn đang mở to của Lam Nguyệt Thời, đôi tay vung lên, kéo lại tấm vải mành màu tím nhạt, tựa như muốn đem hai người ngăn cách ra. Kỳ thật là làm điều thừa, bởi vì bọn họ sớm đã cách biệt... âm dương cách biệt. "Mắt không thấy tâm không đau, đây là khi một chút ý thức tàn lưu của nàng mới vừa đi luân hồi nói cho ta. Còn có... " Bồ Tân Tửu dừng một chút, cân nhắc một chút từ ngữ, "Chiêu hồn yêu cầu huyết tế, nàng nói ngươi đừng chậm trễ canh giờ......" Gắt gao mà kéo vải vóc trong tay, giống như con thú thanh âm gào khóc bi thương, Tạ Yến đem mình cuộn thành một đoàn, thanh âm nghẹn ngào: "Ta đã biết...... Ta hiểu......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]