"Khách quan, mời ngài thong thả dùng bữa." Sau khi tiểu nhị của trạm dịch nhanh chóng đem thức ăn lên, nhiệt tình cúi chào hai người bọn họ rồi lui xuống.
Bồ Tân Tửu tháo mặt nạ xuống, do lâu ngày không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời cho nên sắc mặt y tái nhợt hơn so với người bình thường, "Đúng vậy, đã mười năm rồi, lần trước Tiểu Ẩn đọc cho ta nghe bài thơ kia là có ý gì? Úc mười năm sinh tử xa cách nhau*!"
*Úc thập niên sinh tử lưỡng mang mang!
Tạ Yến dùng sức gõ một chiếc đũa xuống bàn, hắn trừng giận trừng mắt liếc y một cái: "Sống chết cái gì? Lo ăn cơm đi!"
Tạ Yến hứa với Giản Tố Ngu sẽ theo hắn trở về Linh Sơn, mà Giản Tố Ngu cũng đồng ý sẽ hỗ trợ giải quyết chuyện của Phùng Ương, cho nên bây giờ bọn họ đang trên đường đi tới ngọn núi Tử Tiêu ở phía bắc. Với lại Lam Ẩn muốn đi theo Giản Tố Ngu quay trở về Huyền Âm, vì thế Bồ Tân Tửu đành phải bất lực đi theo. Rất hiếm khi hai vị Phật lớn của hai phái chính tà tương khắc này lại không ra tay đánh nhau ở giữa đường.
"Tại sao lại có củ cải?" Tạ Yến chán ghét lắc đũa hai lần, thì thầm nói, "Mùi củ cải quá nồng..."
"Được rồi. Cái trạm dịch nhỏ ở chỗ này ngay cả trà cũng không có. Tạ đại thiếu còn trông cậy vào cái gọi thịt cá hả?" Bồ Tân Tửu trêu chọc nói một câu, y gắp lấy một lát củ cải thịt kho tàu bỏ vào miệng, "Mùi vị vẫn ổn, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680819/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.