Sau khi nghe đước tiền căn hậu quả của sự việc, Liễu chưởng môn im lặng hồi lâu không nói. Ông đưa mắt nhìn về phía chân trời, cuối cùng nhàn nhạt thở dài một tiếng: "Như Mi đã sớm thú nhận mọi chuyện, nhưng cuối cùng ta không nghĩ tới nàng vẫn là... Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình."
Rồi sau đó, trong số các đệ tử của Thiên Đô Hải Vân nghe đồn rằng Liễu Như Mi đã được chưởng môn bí mật ra lệnh canh giữ khu cấm địa, không xác định rõ ngày trở về.
Liễu Như Mi cứ như vậy mà biến mất, Thiên Đô Hải Vân không có nàng thì mọi thứ vẫn bình thường.
Chỉ có Liễu Thời Tân thì thầm nói với ông rằng mỗi ngày hắn sẽ vẽ một bức tranh chờ tiểu sư muội quay trở về, vẽ cho đến khi nàng ấy quay về.
Nhìn thấy dáng vẻ thề thốt của sư đệ, Liễu Cô Đăng cuối cùng không nỡ nhẫn tâm nói ra sự thật cho hắn biết.
Sau đó Tạ Yến muốn chạm vào viên đá thí luyện một lần nữa, nhưng các đệ tử quét dọn của Thiên Đô Hải Vân lại báo cho hắn rằng viên đá thí luyện đồng hành với các đệ tử của môn phái trong suốt bao nhiêu năm qua đã vỡ thành một đống bột trắng từ lúc nào không biết.
Chuyện này đã trở thành một bí ẩn chưa có lời giải đáp trong Thiên Đô Hải Vân.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team)
"Cô Đăng, nếu có một ngày ta lầm đường lạc lối thì ngươi nhất định phải ngăn ta lại." Tạ Yến ngồi vắt chéo chân trên nóc nhà, nửa thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680818/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.