Sáng ngày hôm sau, Sở Hàm thật sự không muốn động.
Cả người đều rất đau, so với lần đầu tiên còn nghiêm trọng hơn.
Trâu Nhạc đã tỉnh, đang hút thuốc, tựa ở bên cạnh y, đường nhìn rơi vào khoảng không, có điểm xuất thần.
“Này….” Sở Hàm vừa phát ra một tiếng đã thấy giọng mình rất khàn.
Y cố sức nuốt nước bọt cho thanh cổ họng, sau đó mới kéo Trâu Nhạc một cái, hỏi. “Đang nghĩ gì đấy?”
“Nghĩ đến cha mẹ cậu”.
Trâu Nhạc rít một hơi thuốc. “Tôi nghĩ ba ngày, xem nên nói với bọn họ thế nào”.
Từ lúc cha mẹ Sở Hàm xuất hiện, hắn vẫn luôn nghĩ phải giải quyết chuyện này ra sao.
Hắn đã hạ quyết tâm, dù cho Sở Hàm đối với hắn chỉ có một chút ít không muốn buông tay, hắn đều sẽ không vứt bỏ đoạn quan hệ này. Nếu như là vì áp lực từ phía cha mẹ Sở Hàm, vậy thì hắn chỉ có thể nghĩ cách giải quyết phần áp lực ấy.
Sở Hàm có chút ngoài ý muốn, y nhích người một cái, kết quả đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Vậy anh nghĩ ra phải nói thế nào chưa?”
“Vẫn chưa”.
Trâu Nhạc trả lời rất thẳng thắn.
“Tôi còn tưởng anh nghĩ được biện pháp nào tốt”.
“Đó là cha mẹ cậu, tôi không nghĩ ra lời giải thích tốt nhất”.
Bởi vì quan tâm, cho nên mới bận tâm.
Lúc Trâu Nhạc cùng người nhà mình ngả bài, hắn cũng không có mất công mất sức đi suy tính như vậy.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-khich-ben-nguoi/3182992/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.