Hai ngày liên tiếp, Sở Hàm không ra khỏi nhà.
Trâu Nhạc cũng thế.
Giữa lúc đó công ty Trâu Nhạc có việc gấp cần hắn xử lý, hắn gọi nhân viên có liên quan trực tiếp đến nhà mình.
Chờ đến khi hắn đã đem mọi chuyện giải quyết tương đối ổn thoả, Sở Hàm cuối cùng cũng gọi cho hắn.
Lúc ấy hắn vốn đang họp.
Nói lại với mấy người khác một câu, hắn đi vào thư phòng.
Cửa sổ vẫn ở trạng thái bị phá vỡ.
Trâu Nhạc không nhìn được Sở Hàm có đang ở phòng khách hay không.
Chỉ là giọng nói của đối phương nghe tạm ổn, không có sa sút chán chường, cũng không có đặc biệt thoải mái. “Anh sao rồi?”
“Câu này phải để tôi hỏi mới đúng”. Trâu Nhạc hơi cười. “Vẫn chịu được chứ?”
“Tạm được”.
Sở Hàm vò vò mái tóc đã có chút hỗn độn. “Tôi có chuyện muốn nói với anh một tiếng, tôi nghĩ kỹ rồi, sắp tới tôi sẽ từ chức”.
“Hửm?”
“Chuyện này tôi cũng đã cân nhắc một thời gian, bất quá hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện, tôi liền nghĩ một chút, chung quy cái mà tôi muốn cũng không phải là cả đời làm công cho người ta”.
“Muốn tự mình làm?”
“Ừ, cùng người khác góp vốn”. Sở Hàm rất ít khi nói chuyện công việc với Trâu Nhạc, khó có được một lần, Trâu Nhạc không nhịn được mà giương cao khoé miệng. “Tìm được người rồi?”
“Ừ, là bạn đại học”.
“Cậu còn dám đi tìm bạn đại học?”
Trâu Nhạc nhướn mày. “Không sợ lại xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-khich-ben-nguoi/3182994/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.