” Không cần mang theo.” Trong giọng nói thuần hậu ẩn ẩn có hờn giận.
” Nhưng mà……”
” Trong nhà sẽ có người chiếu cố bé, không tất yếu ôm bé đến công ty.” chủ nhân giọng nói như trước ôn hòa khuyên bảo, có điều ánh mắt lại ở góc độ khó nhận thấy nhìn trừng vật nhỏ.
” Ta lo lắng bọn họ sẽ chiếu cố không tốt.”
” Không cần lo lắng, người chiếu cố đều là tối chuyên nghiệp, có lẽ so với ngươi chiếu cố còn tốt hơn nhiều.”
” Nhưng mà…… Bé hy vọng ta mang theo?”
Vân Hàm Phong nghe nói như thế lập tức ánh mắt mang uy hiếp nhìn kỹ trẻ con trong ngực Vân Tả Ý.
” Y……” Vân Tụ bị ánh mắt Vân Hàm Phong dọa, rụt trốn trong lòng Vân Tả Ý. Cái đầu nhỏ chôn trong ngực Vân Tả Ý không chịu nâng lên, do đó càng thêm khẳng định lí do Vân Tả Ý thoái thác.
” Ngươi xem.” Vân Tả Ý nhướng mày.
Đáng chết, lại quấy rầy thế giới ta và Ý nhi. Nếu ánh mắt có thể giết người, Vân Tụ đã sớm không biết chết bao nhiêu lần.
” Tốt lắm, chúng ta đi nhanh đi, đã vì vấn đề này chậm trễ không ít thời gian.” Vân Tả Ý ôm Vân Tụ đi ra ngoài. Vân Hàm Phong chỉ hầm hực đuổi theo, áp suất thấp trên người làm cho Diệp Đàn quyết định sẽ đi thông tri tất cả người hầu: hôm nay làm việc phải cẩn thận hơn.
……
Trong văn phòng.
” Ý nhi , ngươi xem qua văn kiện này chưa?”
” Ta xem xem. À, ngày hôm qua đã nhìn qua, có chuyện gì sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich-thieu-gia/1581536/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.