” Uy, biết nhà ở đâu không?”
” Y…… Y……”
” Biết cha mẹ ngươi bộ dáng thế nào không ?”
“…… Kha kha……”
” Ngươi có biết. Ai~, quên đi, hỏi ngươi cũng như không.” Nhìn tiểu tử mặt ngốc vù vù, nam nhân cũng chịu thua, đau đầu vỗ trán, vẫn là trước đem tiểu tử này đưa đến phòng tìm người lạc của cao ốc đi. Cha mẹ bé không chừng đang gấp thành dạng gì rồi .
“…… Kha kha……” Vân Tụ hoàn toàn không biết hắn gây nhiều họa, còn đang cầm lấy một nhúm tóc của nam nhân tóc đùa giỡn.
…………….
” Còn không tìm thấy , bất quá một ít khách hàng tầng 12 bảo bọn họ có gặp qua một bé nam không có người lớn trông chừng. Theo hình dung vô cùng có khả năng là Vân Tụ thiếu gia.”
” Nói tiếp.”
” Căn cứ một nữ nhân viên cung cấp manh mối, tiểu nam hài kia bị một nam nhân mang đi.”
” Bọn họ bây giờ còn trong cao ốc không?”
” Căn cứ thời gian phán đoán hẳn là chưa rời đi.”
” Lập tức toàn lực tìm kiếm, ta hy vọng hiệu suất làm việc của các ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng.”
“Vâng, Vân tổng .” Người tới rất nhanh rời đi.
“Rất lo lắng sao? không phải mới vừa nghe được sao, Vân Tụ còn trong tòa nhà này, hẳn là rất nhanh sẽ tìm được.” Vân Hàm Phong an ủi nói.
“Hy vọng thế ” Vân Tả Ý gật đầu, tuy rằng thần sắc vẫn thực ngưng trọng, nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều.
” Nếu không như vậy đi, chúng ta cũng đi tầng 12 nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khiet-phich-thieu-gia/1581537/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.