Gần chín giờ chúng tôi mới ra khỏi nhà hàng, bắt đầucông cuộc tìm kiếm.
Kết quả cũng không đến nỗi tồi, không tóm được đại tánhưng cũng tóm được thông dịch viên! Chúng tôi gặp Thanh Thu trong một quánrượu, chặn Thịt Chó đang trong cơn manh động lại, kéo Thanh Thu ra ngoài quánrượu.
Thịt Chó vốn nóng tính, thuộc kiểu đàn ông đã khôngđiên thì thôi, nổi điên thì rất điên. To cao như cậu ta nếu nóng quá mà độngthủ thì rất đáng sợ.
Tôi và lão Phó khó khăn lắm mới khuyên được Thịt Chóbình tĩnh, Thanh Thu hơi hoảng, không biết có chuyện gì. Sau một hồi truy hỏi,Thanh Thu cũng rợn gáy vì sự uy nghiêm và khí thế đầy chính nghĩa của chúngtôi, liền thẳng thắn khai nhận tội lỗi.
Thanh Thu giải thích: “Tiểu Văn xin số điện thoại,bình thường con gái xin số các anh đều cho mà! Em đưa sai sao? Không phải cácanh đều chỉ thích người lạ là gì…”
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì nhiều đến Thanh Thu,chỉ có điều bây giờ không tìm được Tiểu Văn làm chúng tôi rất tức giận. ThanhThu cũng không biết địa chỉ và tung tích của Tiểu Văn, xã hội bây giờ, bảo làtiện lợi, có di động liên lạc lúc nào cũng được, nhưng cứ tắt di động một cáilà người như bốc hơi theo.
Trên đường về nhà tôi chợt nhớ ra chuyện tòa soạn,liền gọi cho lão Đường, bảo cậu ta chuẩn bị CV và mấy bài báo haymột chút, tôi đã nói với tòa soạn mới rồi, người ta muốn xem. Lão Đường cảm độngrơi nước mắt.
Khi taxi đỗ trước cửa khu nhà tôi đã là hơn mười mộtgiờ. Bảo vệ cổng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-ai-cung-lieu-xieu/108093/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.