Chúng tôi quẳng lão Đường về nhà trước, sau đó lão Phóvà Thịt Chó đưa tôi về, trên xe chúng tôi nói về lão Đường và cô nàng Tiểu Vănhôm nay, cả ba đều nhất trí: Không có cửa!
Tôi xuống xe ở cổng khu nhà, sau đó lấy chiếc điệnthoại gọi cho Mạt Mạt. Lòng còn đang nghĩ tối nay chắc sẽ có gì khác chứ? Chắcít nhiều gì cũng có thể có chút tiến triển chứ.
Sau khi chuông reo một tiếng, bên đó một giọng nữ lạhoắc vang lên: “Alô?”
Có thể thấy bên đó rất ồn.
“A lô, cô là ai?” Tôi hỏi.
“Anh là ai?” Để át tiếng ồn, giọng nữ bên đó khá to.
Đúng lúc này, tôi bỗng nghe thấy bên cạnh điện thoạiđầu đó, một giọng nam gào lên: “Tiểu Văn, có người yêu cầu hát!”
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Vội vàng cúp máy luôn, tôi ngớ ra nhìn chiếc điệnthoại trong tay mình, sao lại gọi vào số cô ấy chứ? Tôi say thật sao?
Tôi cẩn thận kiểm tra số điện thoại hai lần rồi mớigọi đi lần nữa, chuông kêu rất lâu mới có người nghe máy, đó là giọng nói mơmàng, lãng đãng của Mạt Mạt, rõ ràng cô nàng này đã ngủ thật rồi.
“Là anh, anh về rồi, mở cửa cho anh.” Tôi cố gắng nhẹnhàng hết sức.
“Sao anh không tự mang chìa khóa!” Mạt Mạt bực bộimắng tôi rồi cúp máy.
Tôi trợn mắt, di động dán chặt vào tai, đứng chôn chântại chỗ, đột nhiên một luồng khí nóng dâng lên trong lồng ngực, tiếp đó mộtngụm máu tươi phun ra khỏi miệng tôi…
Con người thực sự có thể giận quá màchết, thật đấy.
Khi tôi sắp nhấn chuông đến lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-yeu-ai-cung-lieu-xieu/108091/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.