Đổi lại Phượng Khuynh Ca có chút bội phục Tư Mã Xuyến. Cô ta biết Tần Ngũ là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình, cho nên muốn nắm chặt cọng rơm này chẳng sợ nguy hiểm tính mạng. Loại phụ nữ như vậy ắt dễ dàng thành công đi. Nếu cô ta chịu đem phần thông minh này đi làm việc tốt, cuộc sống sau này chắc chắn trôi qua vô cùng tốt.
Tư Mã Xuyến giúp Tần Ngũ, Tần Ngũ lại bị Phượng Khuynh Ca ép tới không thở nổi, trong mắt hiện lên một tia đau lòng. Hắn âm độc nhìn Phượng Khuynh Ca, ngang ngược nói: “Bên ngoài còn có vô số đàn em của tôi. Cô muốn cùng chúng tôi liều mạng sao?”
Phượng Khuynh Ca nhìn về phía Lam Kiếm Tà, người phía sau liền lơ đãng nói: “Nếu em không muốn thả hắn đi, anh có thể giữ hắn lại.”
Hắc bang thì như thế nào? Luận giết người ai có thể so qua Cửu Ưng hội? Thật sự là lão già không biết tự lượng sức mình!
Phượng Khuynh Ca hiểu được cục diện hiện tại không hề bất lợi với mình, nhưng muốn cô đi làm chuyện tình đã biết kết quả trước, cô quả thực không có thời gian rảnh rỗi như vậy! Kết cục của Tư Mã Xuyến đã định, cô muốn cô ta chậm rãi chịu sự tra tấn hành hạ này, tất nhiên phải thả cô ta đi rồi.
“Thả bọn họ đi!” Phượng Khuynh Ca tựa tiếu phi tiếu nhin Tần Ngũ: “Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.”
Tần Ngũ quan sát v mặt Phượng Khuynh Ca, xác định cô không có mưu mô khác, lúc này mới lôi kéo Bạch Dật Thuỷ đi qua.
Phượng Khuynh Ca đem Tư Mã Xuyến giao cho hắn, lại đem Bạch Dật Thuỷ kéo về phía mình, hai bên liền hoàn thành cuộc giao dịch này.
Tư Mã Xuyến ác độc trừng Phượng Khuynh Ca: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Trong vòng một tháng, cô nhất định đến cửa cầu tôi.” Phượng Khuynh Ca chắc chắn nói “Hy vọng lúc đó cô còn có thể nói câu này.”
Trong lòng Tư Mã Xuyến vô cùng bối rối. Cô ta cảm thấy mình giống như phạm nhân bị giam trong nhà tù u tối, ánh sáng đã cách cô ta vô cùng vô cùng xa.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, quật cường xoay người rời đi, giống như làm như vậy mới không để người khác thấy được sự chật vật của mình. Còn Tiểu Thất, từ đầu tới cuối cô ta cũng không liếc hắn một cái.
Tiểu Thất lưu luyến nhìn bóng dáng cô ta, trong mắt hiện lên thống khổ. Hiện tại ngay cả bản thân hắn cũng không thể bảo toàn, cũng không thể yêu cầu cô ta cái gì.
Bọn họ đã nhận ra nguy cơ, đặc biệt là ánh mắt tên kia khi nhìn Phượng Khuynh Ca, đó là loại ánh mắt hai người bọn họ vô cùng quen thuộc.
Phượng Khuynh Ca cầm tay Bạch Dật Thuỷ, cẩn thận đánh giá cả người anh. Bạch Dật Thuỷ chỉ là bị kinh hách, những chỗ khác cũng không có bị thương, thế này mới làm cho cô yên lòng một chút.
“Thực xin lỗi...” Hai người đồng thời mở miệng. Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau cười, ăn ý không tiếng động.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]