Chương trước
Chương sau
Edit: Khuynh Khuynh

_________________________________

Bạch Dật Thuỷ áy náy nhìn Phượng Khuynh Ca.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn này rõ ràng là nhằm vào cô ấy mà tới.

Buổi sáng anh vừa xuống máy bay liền có một đám người mặc đồ đen lao tới bắt anh đi, cho tới bây giờ mới hiểu được sao lại thế này.

Xem ra anh đã mang đến phiền toái cho cô, chỉ hy vọng cô không giận anh là được rồi.

Trong lòng Bạch Dật Thuỷ lo lắng, lại không biết nói gì với Phượng Khuynh Ca đang lửa giận ngập trời.

Cô lạnh lùng nhìn tên áo đen đang khống chế Bạch Dật Thuỷ, đem ma khí ngưng kết thành khối băng, công kích hai tay của hắn.

“A!” Răng rắc một tiếng, tên áo đen hét thảm một tiếng, hai tay cứ như vậy nổ tung thành thịt vụn. Máu thịt be bét bắn tung toé lên mặt những người khác, khiến bọn chúng vô cùng ghê tởm, ôm bụng sấp ngửa mà nôn ói.

[Ta thích mấy cảnh này nhất...]

Tên đàn ông bị đứt tay phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể ngã ra đằng sau, hôn mê bất tỉnh.

Tần Ngũ bên cạnh động tác nhanh nhẹn, lưu loát bóp chặt cổ Bạch Dật Thuỷ, âm trầm nhìn Phượng Khuynh Ca, nhếch miệng cười lạnh nói: “Tôi phải thừa nhận cô thật lợi hại, bây giờ cô có giỏi động thủ thêm lần nữa xem, để coi tôi mau hay là cô mau.”

Phượng Khuynh Ca ngưng tụ ma khí, sương mù màu đen hình thành một viên cầu. Tần Ngũ dùng sức bóp một cái, Bạch Dật Thuỷ bị nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng.

Nhìn thấy bộ dạng kia của anh, trái tim Phượng Khuynh Ca giống như bị ai dùng sức nhéo một cái. Cô thu ma cầu trong tay lại, lạnh nhạt nói: “Anh muốn mang cô ta đi! Có thể!”

Hừ! Hắn nghĩ mang cô ta đi sẽ không có chuyện gì sao?

Trong thân thể của Tư Mã Xuyến đã có ma khí của cô, nếu không lấy ra, ma khí này sẽ cắn nuốt sinh mệnh cô ta. Cô ta sẽ lão hoá rất nhanh, trở nên già nua khiến không có bất luận kẻ nào nhận ra. Kết cuộc như vậy mới là trừng phạt lớn nhất đối với cô ta, không cần phải làm dơ bẩn hai tay cô.

Tần Ngũ nghĩ tới vô số phương án cứu Tư Mã Xuyến đi, thật không ngờ Phượng Khuynh Ca lại dễ dàng đáp ứng điều kiện của hắn như vậy. Hắn ngẩn người, mang vẻ mặt hoài nghi nhìn cô.

Tầm mắt Phượng Khuynh Ca dừng lại trên người Bạch Dật Thuỷ. Cô không tin Tần Ngũ, lo lắng hắn sẽ có âm mưu gì.

Tần Ngũ đồng dạng không tin Phượng Khuynh Ca. Hai người cứ như vậy lạnh lùng giằng co, tình hình chẳng những không được thả lỏng, ngược lại càng thêm khẩn trương.

“Tôi làm trung gian, phụ trách giúp các người trao đổi con tin, như thế nào?” Lam Kiếm Tà mang theo thủ hạ của Cửu Ưng hội đi vào.

“Boss.” Tiểu Thất nhìn thấy Lam Kiếm Tà liền hai mắt sáng ngời. Lam Kiếm Tà liếc hắn một cái, trong mắt hiện lên sát ý.

Tiểu Thất cả người run run, sợ hãi lui vài bước.

Hắn rất quen thuộc loại ánh mắt này, đó là ánh mắt Lam Kiếm Tà lộ ra khi đối đầu với kẻ địch. Chẳng lẽ những lời Phượng Khuynh Ca nói là thật? Boss thật sự đem hắn trục xuất khỏi Cửu Ưng hội? Không! Sẽ không! Cửu Ưng hội trên dưới một lòng, mọi người lấy anh em làm trên hết, chưa từng phát sinh qua loại chuyện này.

Trừ phi...Boss phi thường phi thường tức giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.