Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 1 Chương 3 Chương 2 Chương 4 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 5 Chương 6 Chương 6 Chương 7 Chương 7 Chương 8 Chương 8 Chương 9 Chương 9 Chương 10 Chương 10 Chương 11 Chương 11 Chương 12 Chương 12 Chương 13 Chương 13 Chương 14 Chương 14 Chương 15 Chương 15 Chương 16 Chương 16 Chương 17 Chương 17 Chương 18 Chương 18 Chương 19 Chương 19 Chương 20 Chương 20 Chương 21 Chương 21 Chương 22 Chương 22 Chương 23 Chương 23 Chương 24 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 26 Chương 26 Chương 27 Chương 27 Chương 28 Chương 28 Chương 29 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 31 Chương 32 Chương 32 Chương 33 Chương 33 Chương 34 Chương 34 Chương 35 Chương 35 Chương 36 Chương 36 Chương 37 Chương 37 Chương 38 Chương 38 Chương 39 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 41 Chương 42 Chương 42 Chương 43 Chương 43 Chương 44 Chương 44 Chương 45 Chương 45 Chương 46 Chương 46 Chương 47 Chương 47 Chương 48 Chương 48 Chương 49 Chương 49 Chương 50 Chương 50 Chương 51 Chương 51 Chương 52 Chương 52 Chương 53 Chương 53 Chương 54 Chương 54 Chương 55 Chương 55 Chương 56 Quyển 2 - Chương56 Chương 57 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81
Chương sau
Edit: Khuynh Khuynh __________________________________ Cơ thể Phượng Khuynh Ca bị xoay một cái, cả người liền bị kéo vào lòng Lam Kiếm Tà. Cánh môi hai người chạm vào nhau, Lam Kiếm Tà vươn đầu lưỡi liếm liếm, trong mắt hiện lên một tia khoái trá. Hắn nâng cằm của cô lên, âm thanh khàn khàn nói: “Vừa rồi chúng ta còn có chuyện chưa làm xong đâu!” Phong Thất Hiên đưa tay chắn giữa hai người, lưu manh cườii nói: “Tiểu Ca nhi còn chó chuyện gì chưa làm xong cùng anh, tôi có thể cống hiến sức lực nha!” Hai mắt Lam Kiếm Tà nheo lại, cao thấp đánh giá Phong Thất Hiên. Phong Thất Hiên yêu nhiêu đa tình, quả thật so với phụ nữ còn đẹp hơn. “Nếu vừa rồi Giang Lỗ còn chưa thoả mãn anh, thủ hạ của tôi còn có mấy trăm anh em cho anh tuỳ ý lựa chọn. Bất quá thật có lỗi, tôi đối với anh không có hứng thú.” Lam Kiếm Tà dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phong Thất Hiên: “Bất quá thân thể anh yếu ớt như vậy, cũng không biết có thể chịu được ép buộc hay không đây?” Da mặt Phong Thất Hiên vốn không phải dày bình thường, hơn nữa hắn chưa bao giờ sống vì lời nói của người khác. Nếu người khác nghe được những lời vũ nhục như vậy, chắc chắn đã sớm nổi trận lôi đình, nhưng hắn là một kẻ khác loại, chẳng những không giận, ngược lại còn leo lên người Lam Kiếm Tà: “Anh muốn thử hay ?” Phượng Khuynh Ca rùng mình một cái. Một bá đạo công cộng với một nhu nhược thụ, cô tại sao lại có cảm giác hai người thật xứng đôi đây? Cô biết Phong Thất Hiên cùng Lam Kiếm Tà ngoài mặt nhìn như đang trêu chọc nhau, nhưng kỳ thật đã âm thầm động tay động chân. Iwax trán Phong Thất Hiên toát ra mồ hoi lạnh, đáy mắt là một mảnh màu đỏ, hiển niên đang bi vây ở thế hạ hong. Lam Kiếm Tà thì thần sắc thoải mái, không đem hắn để và trong mắt. Mạnh Lâm Phong tách hai người bọn họ ra, thản nhiên đánh giá Lam Kiếm Tà: “Cửu Ưng hội có phải nên cho chúng tôi một lời giải thích hay không?” Một người là tổng tài Mạnh thị, một người là tổng tài Phong thị, có lẽ vũ lực không đủ đối phó Cửu Ưng hội, nhưng cũng không phải là người có thể tuỳ tiện để kẻ khác trêu chọc. “Cửu Ưng hội làm việc, chưa bao giờ cần giải thích với ai. Các người muốn như thế nào?” Lam Kiếm Tà trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt. Ba người đàn ông tranh đấu, Phượng Khuynh Ca lui ra sau vài bước, không để ý tới bọn họ. Quay đầu liền thấy Bạch Dật Thuỷ vẫn đang không chuyển mắt nhìn cô. Phượng Khuynh Ca cư nhiên có một loại cảm giác chột dạ. Cô thích Bạch Dật Thuỷ, loại cảm giác này vẫn không thay đổi. Chỉ là... Anh giống như bạch hạc cao ngạo, cô không có ý định vấy bẩn anh, vì thế liền đem phần tâm tư này giấu đi. “Em gần đây không đến tìm anh, là vì bọn họ sao?” Bạch Dật Thuỷ nhìn ba người đối diện: “Bọn họ quả thực ưu tú hơn so với anh. Em...thích ai trong mấy người bọn họ?” Phượng Khuynh Ca đột nhiên muốn doạ anh một lần. Luôn bảo trì khoảng cách không gần không xa như vậy, cô cũng không muốn tiếp tục. “Nếu em nói...Bọn họ đều là người của em.” Phượng Khuynh Ca thản nhiên nhìn Bạch Dật Thuỷ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 1 Chương 3 Chương 2 Chương 4 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 5 Chương 6 Chương 6 Chương 7 Chương 7 Chương 8 Chương 8 Chương 9 Chương 9 Chương 10 Chương 10 Chương 11 Chương 11 Chương 12 Chương 12 Chương 13 Chương 13 Chương 14 Chương 14 Chương 15 Chương 15 Chương 16 Chương 16 Chương 17 Chương 17 Chương 18 Chương 18 Chương 19 Chương 19 Chương 20 Chương 20 Chương 21 Chương 21 Chương 22 Chương 22 Chương 23 Chương 23 Chương 24 Chương 24 Chương 25 Chương 25 Chương 26 Chương 26 Chương 27 Chương 27 Chương 28 Chương 28 Chương 29 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 31 Chương 32 Chương 32 Chương 33 Chương 33 Chương 34 Chương 34 Chương 35 Chương 35 Chương 36 Chương 36 Chương 37 Chương 37 Chương 38 Chương 38 Chương 39 Chương 39 Chương 40 Chương 40 Chương 41 Chương 41 Chương 42 Chương 42 Chương 43 Chương 43 Chương 44 Chương 44 Chương 45 Chương 45 Chương 46 Chương 46 Chương 47 Chương 47 Chương 48 Chương 48 Chương 49 Chương 49 Chương 50 Chương 50 Chương 51 Chương 51 Chương 52 Chương 52 Chương 53 Chương 53 Chương 54 Chương 54 Chương 55 Chương 55 Chương 56 Quyển 2 - Chương56 Chương 57 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81
Chương sau