Chương trước
Chương sau
Lão vừa nói dứt lời, khí tức của Thi Tướng lập tức biến đổi.

Mọi người lập tức nhận ra cỗ khí tức quen thuộc này, thứ mà luôn xuất hiện cùng với Hắc Ám Trường Dạ, Hắc Ám Chi Lực.

Tuy lão ta chưa thể lãnh ngộ Pháp Tắc Hắc Ám, nhưng vẫn có thể sử dụng một phần sức mạnh Hắc Ám Chi Lực thông qua bí thuật của Vu Tộc.

Thứ đã xuất hiện trở cùng với màn đêm vô tận tăm tối kia.

BÀNH!

Thi Tướng vung đao chém một đòn đáp trả lại một kiếm vừa nãy của Tần Vũ, đạo đao khí này không chỉ có Vu Lực mà còn có cả Hắc Ám Chi Lực bên trong.

Lực sát thương tuyệt đối không phải Tu Sĩ tầm thường có thể ngạnh kháng.

Tốc độ ra chiêu của Thi Tướng vô cùng nhanh, ngay cả Tu Sĩ Đại Thừa kỳ cảnh giới cũng không thể theo kịp chuyển động của chiêu thức.

Một chém kia của Thi Tướng rạch đôi thương khung ra làm hai nữa, ở chính giữa, chân khí cùng Hắc Ám Chi Lực vẫn còn lảng vảng, tạo thành màn chắn đen ngòm giữa hai bên lạch trời.

Đám người Vu Tộc một mảnh đinh ninh rằng Tần Vũ lần này phải nếm trái đắng.

- Hắn ... bị chém đôi rồi sao?

Một tên Vu Sư thất cấp ngờ nghệch hỏi.

Nhưng sự thật vô cùng phũ phàng đối với Vu Tộc.

Duy chỉ có Vu Lão Tổ cùng Nhất cấp Trưởng Lão hội mới nhìn ra được huyền cơ bên trong, một trảm kia của Thi Tướng đích thị là chém vào không khí.

Sau khi dùng Độn Thiên né chiêu, Tần Vũ liền đứng ở trên đầu Thi Tướng đích thân gia trì Ngũ Hành Sơn áp xuống bên dưới.

Toàn bộ lực lượng của Niệm Hóa Quốc Độ dồn vào khóa chặt đôi chân của Thi Tướng, làm nó không cách nào nhúc nhích được một tấc.

Vu Lão Tổ hừ lạnh, vốn dĩ lão còn lưu thủ, giữ lại thực lực cùng Hắc Ám Chi Lực tích lũy trong nội thể để giao đấu với cường giả Nhân Tộc, nay lão đã quyết ý, nhất định phải giết chết Tần Vũ.

Thi Tướng vung trường đao ra sau lưng, chém một đường vòng cung từ phía sau ra phía trước, thẳng hướng lên trời cao, nhằm vào mặt đất của Ngũ Hành Sơn mà chém.

OÀNH!

Ngũ Hành Sơn rung lắc dữ dội, mặt dưới bị chém hõm vào một rảnh sâu hơn một mét, rộng chừng mười phân, để lộ cả một phần phù văn đại trận ở bên trong.

Đỉnh Ngũ Hành Sơn bị chấn động mạnh, đất đá rơi vỡ tứ tung ở bên trong.

Bản thân Tần Vũ bị phản chấn nặng nề, may mà có Bách Quỷ Binh Đoàn trợ uy, cộng hưởng cùng hắn gánh chịu sát thương, cho nên sát thương cuối cùng hắn phải nhận, cũng chỉ còn lại một nữa.

Nếu không, hắn quả thực phải trọng thương khi đỡ một chiêu này.

Án theo đà này, nếu hắn cứ để lão điều Thi Tướng điên cuồng chém vào Ngũ Hành Sơn như vậy, hắn thua là điều tất yếu, hắn phải nhanh chóng chế trụ Thi Tướng của lão.

Áp chế dòng chân khí hỗn loạn bên trong nội thể, Tần Vũ nhổ ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lăng lệ gia trì sức mạnh áp Ngũ Hành Sơn xuống bên dưới.

Ngũ Hành Sơn càng lúc càng gần Thi Tướng, trọng lực khí tràng càng lúc phủ lên thân thể nó càng nặng nề.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy, cơ bắp và gân của nó đã bắt đầu căng cứng, có dấu hiệu quá tải.

Vu Lão Tổ hừ lạnh.

- Đừng hòng!

Lão xuất thủ chưởng đánh về phía Ngũ Hành Sơn, hòng giải vây cho Thi Tướng.

Tử Yên thấy vậy, lập tức lao lên đối chiêu với lão hỗ trợ Tần Vũ.

Mấy vị Nhất cấp Trưởng Lão bấy giờ mới hồi phục khí huyết xong, một chiêu vừa nãy của Tần Vũ quả nhiên đủ độc, nhao nhao lao lên phía trước trợ công cho Vu Lão Tổ.

Tần Vũ hừ lạnh, nương theo ý niệm của hắn, Tam Muội Chân Hỏa cùng với Vạn Kiếm Quy Tông Kiếm Trận ồ ạt lao về phía mấy lão.

Lại có Thiên Uy Kiếm Thai cùng với Niệm Hóa Quốc Độ hỗ trợ áp chế, việc đánh chặn cũng trở nên thuận lợi hơn.

Bách Quỷ Binh Đoàn vẫn giữ nguyên vị trí cũ, ổn định đội hình trấn thủ trận pháp Quỷ Môn Quan đại trận.

Tần Vũ lệnh cho Nhan Như Ngọc chém về phía Vu Lão Tổ, trợ uy cho Tử Yên, để nàng không rơi vào thế hạ phong.

Tình hình của Tần Vũ lúc này, quả thực là minh họa điển hình cho câu nói, song quyền nan địch tứ thủ.

Nhưng đây lại không phải là điều hắn lo lắng, thứ hắn lo lắng chính là đại trận sau lưng Vu Lão Tổ kia.

Tần Vũ nhìn về phía trận của Vu Tộc, hắn liền tung ra hơn trăm quả Phật Nộ Hỏa Liên pháp bảo.

Trăm quả Phật Nộ Hỏa Liên này, như thể thiên thạch rơi xuống mặt đất, lao ầm ầm về phía đại trận.

Vu Lão Tổ không thể để cho đại trận bị phá hủy giữa chừng, một khi đại trận thiết lập thất bại, trong trường hợp xấu nhất, không đóng được cổng Truyền Tống Trận, lúc sau chiến đấu với đại quân Nhân Tộc sẽ vô cùng khó khăn.

Lão đành phải bỏ Thi Tướng cứu lấy đại cục.

Một chiêu Vây Dương Đông Kích Tây này của Tần Vũ quả nhiên có hiệu quả.

Tử Yên thoát khỏi ma trảo của lão, liền lao thẳng lên không trung, vút tận ngàn mây, rồi dùng toàn lực lao xuống mặt đất của Ngũ Hành Sơn, hòng tăng áp lực trấn áp Thi Tướng.

OÀNH!

Một tiếng nổ ầm vang, mặt đất Ngũ Hành Sơn lún xuống một đoạn sâu, đồng thời cả ngọn núi này cũng đè chặt lên người Thi Tướng, ép nó khụy gối trên nền lĩnh vực hình thành bởi Niệm Hóa Quốc Độ.

Ở phía bên kia, khóe miệng Vu Lão Tổ cũng rỉ máu vì phản phệ, nhưng lão không chút chững bước, chớp mắt đã chặn trước trăm cái Phật Nộ Hỏa Liên pháp bảo.

Lão tế lên huyết trượng, niệm chú ngũ hình thành một cái quả cầu chân khí ôm trọn trăm cái pháp bảo này vào bên trong, lấy chính mình thủ hộ đại trận bên dưới.

Mà Tần Vũ cũng chỉ chờ có thể, hắn lập tức cho bạo nổ Phật Nộ Hỏa Liên pháp bảo.

Vu Lão Tổ bị phản phệ, ho ra ngụm máu lớn, thân thể lảo đảo lùi ra sao mấy bước.

Bên dưới Vu Tộc tộc nhân không ngừng mắng chửi Tần Vũ hạ lưu đê tiện.

Nhưng Tần Vũ mặc kệ những lời họ nói, đây là chiến pháp, có cái gì để mà bàn cãi tới lui.

Vu Lão Tổ chỉ lơi lỏng trong thoáng chốc, Thi Tướng hoàn toàn bị áp chế.

Tần Vũ ôm thân thể nó dịch chuyển vào bên trong Ngũ Hành Sơn lại dùng Luyện Ngục Đại Trận hoàn toàn khóa chặt nó ở bên trong, từng bước luyện hóa.

Vu Lão Tổ hốt hoảng triệu hồi Thi Tướng phá vây lao ra ngoài, nhưng lão cảm nhận được một sự trói buộc vô cùng huyền diệu đang áp lên người Thi Tướng, dù lão có dùng bí thuật triệu hồi nó, nó cũng không thể trở về bên lão.

Lão thầm kêu hai chữ "Không ổn!", nhưng mọi sự đã chậm.

Tần Vũ nhếch mép cười tà, Thi Tướng của lão đã bị hắn nhốt, bây giờ lão còn lại cái gì để đối phó hắn?

Lúc này, từ sâu bên trong Vu Tộc tổ địa, một tia sáng tử sắc đột nhiên lao đến, xuyên thủng Ngũ Hành Sơn, chấn nó tan thành từng mảnh vỡ.

Thi Tướng nhờ đó mà thoát ra ngoài.

Tần Vũ bị phản phệ, trọng thương nghiêm trọng.

- Tiểu tử, ngươi đã yếu đến mức này rồi sao?

Một giọng nói cổ lão vang lên, dường như là trách cứ Vu Lão Tổ của Vu Tộc.

Tần Vũ ở một bên kinh hãi nhìn sâu vào bên trong, Vu Tộc vẫn còn tồn tại mạnh đến bực này ư?

Nếu vừa nãy hắn không dùng Độn Thiên kịp thời, e là tâm mạch của hắn đã bị xuyên thủng một lỗ.

- Nhân Tộc hậu bối các ngươi, bây giờ lớn lối như vậy? Ngày trước Nhân Tộc các ngươi gặp phải Vu Tộc bọn ta không khác gì lũ cẩu co rúm run rẩy cả.

Từ sâu bên trong Vu Tộc, giọng nói lẫn nữa vang lên, trực tiếp mắng chửi Nhân Tộc chỉ là lũ cẩu.

Hơn nữa, âm lực của giọng nói này không ảnh hưởng gì đến Vu Tộc, vậy mà cự nhiên đả thương thần hồn của đội ngũ Tần Vũ.

Bách Quỷ Binh Đoàn thất khiếu chảy máu không ngừng chỉ bởi một câu nói này của lão ta.

"Không ổn!"

Tần Vũ giật mình nhìn lại đội ngũ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.