Chương trước
Chương sau
Từ trong cái quan tài cao hơn 2m, một đầu Thi Tướng phá nắp quan mà ra, như thể nó đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lao.

Nó thở ra một làn khói xám trắng quỷ dị, tay cầm trường đao, tướng người to cao như Quan Vũ vậy.

Chỉ thấy lão khoát tay, nó lập tức biến mất vô thanh vô thức, rồi đột ngột chém xuống một đao từ trên cao, thẳng vào quang mang hộ tráo của Quỷ Môn Quan đại trận.

BÀNH!

Một chém này, chỉ thuần tùy là lực lượng nhục thể của nó, còn chưa động đến Vu Lực, mà đã chấn cho Quỷ Môn Quan tiêu hao hơn 3 thành.

Ở bên trong, Bách Quỷ Binh Đoàn thụ thương không nhẹ, toàn bộ đội ngũ bị nội thương, chân khí nghịch loạn, khóe miệng rỉ máu không ngừng.

Nhưng bọn họ quả nhiên là tinh binh, thấy chết không sờn, tuyệt đối thủ vững vị trí.

Mấy vị Nhất cấp Trưởng Lão sững người, bọn họ không ngờ để đối phó với Tần Vũ, Vu Lão Tổ phải dùng đến Thi Tướng này.

Nhưng trong ánh mắt bọn họ lần nữa thấy lại tia hy vọng tràn trề, bởi kẻ địch của Vu Lão Tổ, cơ hồ chưa từng có ai sống sót trước lưỡi đao của Thi Tướng này.

Vu Lão Tổ vẽ một cái Huyết Chú lực lượng gia trì lên thân Thi Tướng, cả thân thể Thi Tướng thoáng chốc biến đổi, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, gân đen nổi lên khắp nơi.

Tần Vũ nhìn chỉ số của Thi Tướng sau khi được gia trì bởi Huyết Chú kia, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

"Con mẹ nó!"

Hắn không khỏi văng tục một trận.

Chiêu thứ hai của Thi Tướng lại đến, lần này vẫn là lực lượng nhục thân thuần túy.

BÀNH!

Quỷ Môn Quan vừa mới hồi phục 2 thành, liền bị một trảm này tổn thương thêm 4 thành, cơ hồ chỉ qua hai chiêu, đã hao tổn hơn một nữa lực lượng của Quỷ Môn Quan đại trận.

Lực lượng của Thi Tướng quả nhiên vô cùng khủng bố.

Vu Lão Tổ thấy Quỷ Môn Quan đại trận bị hao tổn nặng nề, liền cười lớn một tràng.

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi thật sự vô địch sao?

Tần Vũ nhổ ngụm máu ra khỏi miệng, hắn hừ lạnh, lặng lẽ thả ra Pháp Tướng Bản Mệnh.

Pháp Tướng Bản Mệnh của hắn vừa hiện, cả Vu Tộc Tổ Địa run rẩy không thôi, như thể loài sâu bọ bị thiên địch to lớn của nó áp chế vậy.

Vu Lão Tổ cũng không giấu nổi sự kinh ngạc mà nhìn hư ảnh Pháp Tướng sau lưng Tần Vũ.

Một tay cầm thất sắc vũ phiến, một tay cầm bảo bình kỳ lạ, chân đạp Nghiệp Hỏa Hồng Liên ngùn ngụt không tắt, khí thế trấn áp cả thiên đạo nơi đây.

Không ít trưởng lão Vu Tộc run rẩy mà nhìn sang phía Tần Vũ, đây còn là Pháp Tướng Bản Mệnh sao?

Tần Vũ gằn từng chữ.

- NIỆM! HÓA! QUỐC! ĐỘ! KHỞI!

OÀNH!

Bầu trời rung chuyển kịch liệt, như thể thùng nước nhỏ, bị đại hán ôm lấy mà lắc lư, cả bầu trời biến sắc, một màu cam sắc chiếm trọn bầu trời Tổ Địa Vu Tộc.

Loáng thoáng trong không trung, một tiếng phượng ngâm vang đâu đây, họ không nghe rõ, cũng không nghe ra.

Chỉ thấy Quỷ Môn Quan đại trận cơ hồ sắp lụi tàn kia, lần nữa tuyệt địa phùng sinh.

Chỉ thấy hắn và Bách Quỷ Binh Đoàn vốn đang trọng thương, lần nữa bừng bừng sinh khí.

- Không thể nào ...

Vu Lão Tổ lẩm bẩm mấy câu, lão biết Niệm Hóa Quốc Độ là loại thần thông gì, thứ này tuyệt đối không có khả năng lần nữa tái xuất, nhất là ở thời đại mạt pháp như thế này.

Thiên đạo tổn khuyết, pháp tắc đang bị điều động để phong ấn thi thể Hắc Ám Ma Thần, làm sao có thể thi triển ra thuật này.

Đây là chuyện không thể, chẳng lẽ hắn thật sự là kẻ nghịch thiên, nằm ngoài vòng tròn vận mệnh và trói buộc của thiên đạo?

Tần Vũ hô một chữ "Định", Thi Tướng liền bất động trong thoáng chốc, mà chỉ trong tíc tắc này, Tam Long và Tử Yên đã oanh tới.

Thân thể Thi Tướng bị đánh bay ngược ra phía sau, trên thân để lại vết lõm to, đang dần dần hồi phục từng giây từng phút.

Vu Lão Tổ bị phản chấn ho ra ngụm máu lớn.

Lão lại vẽ Huyết Chú, lần này là để gia trì tốc độ cho Thi Tướng.

Thi Tướng dùng chân chế trụ thân hình trên không trung, hãm đà rơi, nó lấy một chân làm trụ, một chân lấy đà, nhảy vọt về phía trước.

Tay nắm chặt trường đao, nhằm vào cổ Tam Long mà chém tới.

Tam Long vô cùng gian xảo, nó hóa nhỏ thân hình, vừa vặn thoát khỏi một đạo công kích này của Thi Tướng.

Ở một bên, Tần Vũ đã đánh tới, đích thân lâm trận.

Xoạt! OÀNH!

Thi Tướng bị hắn chém trúng bả vai, ầm ầm văng về phía xa, tại chỗ vết thương, một làn khói xám trắng không ngừng bốc lên, như thể có thứ gì đó đang ăn mòn thân thể của Thi Tướng.

- QUANG MINH CHI LỰC?

Mấy lão Vu Tộc kinh hãi hét lên thành tiếng, thứ áp chế bọn họ, vốn tưởng đã tuyệt tích theo mạt pháp của thiên địa, tại sao lại xuất hiện trên người của Tần Vũ, làm bọn kinh ngạc không thôi.

Tần Vũ cười gằn, nhìn lão ta nhàn nhạt nói:

- Tiền bối, nếu ngài không tung hết sức, e là cái cổng này, tiền bối không có cách nào đóng lại được a, khặc khặc ...

Vu Lão Tổ mặt đen như đáy nồi, nhưng những điều hắn nói quả thực không hề sai.

Thi Tướng ở trước mặt Tần Vũ đột nhiên xuất hiện biến hóa, oán khí và tử khí trở nên nồng đậm, từng bước trục xuất đạo Quang Minh Chi Lực còn sót lại trên thân thể của Thi Tướng.

Lão cười gằn nói:

- Tiểu tử, không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để thi triển Quang Minh Chi Lực, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ phải tiêu hao hết, ngươi liệu có cầm cự được đến lúc đó?

Lão nhếch mép cười nhàn nhạt tự tin nhìn Tần Vũ.

Chỉ thấy hắn cười lớn một trận đáp lời lão.

- Ha ha ha , lão già, lão đoán xem !

Quang Minh Chi Lực của hắn là do Cửu Lê chuyển hóa Sinh Mệnh Chi Lực mà thành, chỉ cần Sinh Mệnh Chi Lực hắn không cạn, tương đương với Quang Minh Chi Lực không đứt, mà hắn, thiếu Sinh Mệnh Chi Lực ư?

Vu Lão Tổ hừ lạnh, lão đoán là hắn chỉ hư trương thanh thế dọa lão mà thôi, lão tuyệt không tin hắn có thể thi triển nhiều Quang Minh Chi Lực đến nổi có thể ăn mòn Thi Tướng của lão.

- Lắm lời, tiểu tử, để ta cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của Vu Tộc!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.