Trời đột nhiên mưa tầm tã, mưa như trút nước, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên, át cả tiếng trò chuyện ồn ào trong quán trọ nhỏ phụ cận Ẩn Nặc Thành.
Ngoài đường trở nên trống trải trông thấy, chỉ còn lại hạt mưa to như hạt đậu không ngừng rơi xuống từ không trung, nện lên mặt đất, vỡ tan, bắn tung tóe thành từng hạt nước li ti bắn ra xung quanh, mang theo cả bụi mịn, bám lên cỏ cây mọc thấp ở vệ đường.
Nước mưa càng lúc càng nhiều, đọng lại thành từng vũng, rồi chảy thành dòng về chỗ thấp, tạo thành những mấy cái rãnh nhỏ, tiếng nước chảy róc rách, hòa lẫn trong tiếng lộp độp của nước mưa rơi trên mái hiên và mặt đất, tạo thành một bản hòa ca của trời đất.
Hai tên tu sĩ Kết Đan kỳ tặc lưỡi, nhìn ra ngoài hiên, trời mưa lớn như thế này, mọi dấu vết chiến đấu ngày trước ở thung lũng, cộng thêm việc Tần thế gia chủ động xóa đi tàn tích, thì vết tích mỏng manh còn lại chắc chắn cũng sẽ bị xóa hết.
"Chậc, ..."
Một tên khẽ lắc đầu ngán ngẩm, nếu như còn lưu lại một ít dấu vết mà nói, tin tức của bọn chúng bán ra sẽ có độ tin cậy cao hơn, giá cũng vì vậy mà cũng sẽ tốt hơn một bậc, bây giờ, chỉ dựa vào hai mảnh vở của Phật Liên Pháp Bảo, e là cũng không đáng giá bao nhiêu.
Tên còn lại, đột nhiên nhỏ giọng nói với đồng bọn:
- Ngươi nói xem, rốt cuộc là Tần Thế gia muốn thu phục cái gì?
Tên tặc lưỡi vừa nãy, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Hừm, nếu tên tiêu đầu kia mô tả không sai, hẳn là một loại thụ yêu nào đó, nhưng mà Tần thế gia từ lúc nào lại quan tâm đến thụ yêu?
Khương Duy Ninh ngồi cách bọn chúng không xa, nghe thấy chuyện liên quan đến Tần thế gia, liền cố ý nghe ngóng, trong lòng hừ lạnh.
"Thụ yêu ... ?"
Tên tu sĩ gương mặt thư sinh, đôi mắt hơi nhỏ, nói:
- Ngươi còn nhớ chuyện Liễu Thần ở Thạch Thôn ?
- Ý ngươi là cái Thạch Thôn bị Tần thế gia huyết tẩy kia ư?
- Đúng đúng, ta nghĩ là một phần của Liễu Thần chạy thoát, quay lại báo thù Tần thế gia ...
- Cũng có khả năng, nghe nói Liễu Thần của Thạch Thôn cũng rất thần bí a!
Khương Duy Ninh nghe đến chuyện Liễu Thần quay lại báo thù Tần thế gia, liền xâu chuỗi lại một số tin tức trước đây hắn có được cẩn thận suy ngẫm, chuyện này không phải là không có khả năng, bởi vì không thể nào Tần thế gia vô duyên vô cớ truy sát một cái thụ yêu như vậy, hơn nữa, còn cẩn thận xóa đi vết tích.
Theo hắn phân tích, có thể là Tần thế gia sợ thế lực thù địch tiếp cận Liễu Thần, móc nối và hỗ trợ Liễu Thần hồi phục thương thế, trở thành kẻ địch siêu cấp của Tần thế gia, nhất là trong tình thế hiện tại, Hắc Ám Trường Dạ xâm lấn, dị giáo âm mưu thi triển Diệt Thế Đạo, chỉ cần có người có dã tâm, thuyết phục được Liễu Thần, nhất định Tần thế gia sẽ phải đau đầu một trận.
"Khặc khặc, đây thật đúng là cái họa ngầm cho Tần gia mà!"
Khương Duy Ninh đứng dậy, hắn lấy tay rờ rờ lên cái khuôn mặt đã ngụy trang đầy sẹo rỗ của mình, rồi lấy mũ hiệp khách và áo dạ ra mang lên người, rời đi khỏi quán trọ trong cơn mưa tầm tã.
Hai tên tu sĩ Kết Đan kỳ có thể không có cách nào phát hiện lại vết tích của cuộc chiến ngày trước giữa Bách Quỷ Binh Đoàn và Liễu Thần nhưng hắn, một cường giả Hợp Thể Kỳ trọng tu xác thực là có cách để suy diễn lại một chút.
Khương Duy Ninh tế lên phi kiếm, băng qua cơn mưa mà lao đến thung lũng ở phía trước.
Hắn nhìn chung quanh, phát hiện một đoạn trên thung lũng bằng phẳng lạ thường, cây cỏ mới mọc lại, bị hạt mưa vùi dập đến nát bươm, chung quanh không có tảng đá lớn nào như mấy chỗ xung quanh, hắn liền xác thực chỗ này là nơi có khả năng diễn ra cuộc chiến nhất.
Khương Duy Ninh hạ thấp độ cao, cẩn thận ngó nghiêng xung quanh một lượt, tế lên pháp bảo Thiên Giám, bắt đầu niệm pháp quyết thi triển thôi diễn.
"Khặc khặc, ma tính của Liễu Thần không nhỏ, trời cũng giúp Khương mỗ a, ha ha ..."
Hắn đắc ý cười điên cuồng vì phát hiện của mình, mà không biết rằng, chính mình rơi vào cái bẫy của Tần Vũ, hắn thôi diễn ra được những thứ này, đều là do một tay Tần Vũ sắp xếp.
Nhưng trong mắt thù hận của hắn bây giờ, mọi thứ không còn quá quan trọng nữa, chỉ có một thứ duy nhất mà hắn để tâm chính là cơ hội cấu kết với Liễu Thần, trừng phạt Tần thế gia.
Hắn ghì cái mũ hiệp khách xuống, chi đi con mắt của chính mình, rồi bay nhanh về phía Ẩn Nặc Thành, hắn sẽ dùng thông tin này, trao đổi với đám người tà giáo và ma đạo, không những kết thêm đồng minh mà còn có thể có thu hoạch không nhỏ.
Ánh mắt của hắn trở nên cay độc như con sói già ranh mãnh.
Trên nền trời đen kịt, sấm chớp nổ đì đùng, đỏ cả một vùng trong chốc lát, như thể thiên đạo đang giận dữ vậy.
...
Một số tên buôn tình báo ở trong quán trọ, cũng đã bắt đầu rục rịch hành động, sau khi Khương Duy Ninh rời đi, cũng có ba bốn tên hắc y đến đây xác nhận, có kẻ thôi diễn ra, có kẻ không.
Cảm xúc của mỗi tên mỗi khác, có kẻ vui có kẻ buồn, nhưng chung quy lại mà nói, bọn chúng không biết rằng, chúng lại là bồ công anh, mang theo mồi nhử của Tần Vũ đi khắp Thiên Huyền Đại Lục.
Phản ứng đầu tiên của đám người tà giáo và ma đạo sau khi nghe thấy tin tình báo này chính là ngờ vực về tính xác thực của nó, nhưng sau khi tự mình kiểm chứng, bọn chúng lại chần chừ.
Bởi vì, bọn chúng sợ đây là cái bẫy mà Tần thế gia giăng ra để dụ bọn chúng lộ diện.
Nhưng nếu đây không phải là cái bẫy, không phải bọn chúng đã bỏ lỡ cơ hội mời chào cao thủ như Liễu Thần sao, một cao thủ thần bí, có huyết hải thâm thù với Tần thế gia chính là một vị chiến tướng tốt nhất cho bọn chúng tiêu diệt thế lực của Tần thế gia ở những nơi xa xôi, đặc biệt là những khu vực như Ẩn Nặc thành.
Chưa kể đến, Liễu Thần là thụ yêu, nếu có thông qua nàng, liên hệ được với Huyết Ma Bồ Đề Thụ, há chẳng phải một mũi tên bắn hai con nhạn, tập hợp được hai ma vật cự đầu này đối phó với Tần thế gia, cũng đã đủ gây ra một hồi mưa gió máu tanh a!
Một thanh âm khàn khàn vang lên, nói với hạ nhân bên dưới:
- Liên lạc với tên hôm trước, nói với hắn, giáo phái chúng ta sẽ trợ giúp hắn tìm tung tích Liễu Thần!
- Vâng thưa đại nhân!
Lão hừ lạnh, xem như là đánh cuộc một lần, bọn họ đã ẩn nhẩn quá lâu, cũng đã đến lúc xuất thế, mượn tay Liễu Thần và Huyết Ma Bồ Đề Thụ trải đường cho bọn họ trở lại Thiên Huyền Đại Lục.
...
Hạ Khinh Nhu nhìn ra ngoài khung cửa sổ trước mặt, khung cảnh ở Táng Địa thật là nhàm chán, chỉ có quỷ vật lượn lờ, và tiếng gào thét của mấy tên tu sĩ xấu số, bầu trời cũng không có chút nắng, quả là vô cùng ảm đạm.
Hắn chắp tay ở sau lưng, trong nội tâm không ngừng phân tích về tin tình báo ở Ẩn Nặc Thành, có quá ít thông tin để hắn phán đoán đây có phải là cái bẫy của Tần Vũ hay không.
- Báo! Tiêu cục đó xác thực hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào với Tần thế gia!
Hạ Khinh Nhu khẽ gật đầu, hắn cười ma mị, quả nhiên, ai cũng có lúc sơ sót, lần này Tần thế gia lại để lộ sai sót chí mạng như vậy, chính là cơ hội cho hắn lập công.
Hắn muốn dùng chiến công đầu tiên này vả mặt đám trưởng lão đáng ghét ở đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]