Chương trước
Chương sau
Chớp mắt một cái đã qua nửa tuần trăng.

Trong giới hắc đạo, tà giáo, ma đạo và dị giáo lúc này, một cơn sóng ngầm hung bạo đang lặng lẽ hình thành, ẩn mình sâu bên dưới mặt biển tĩnh lặng.

Nước trong hồ sen khẽ chuyển động lăn tăn theo từng nhịp gió thổi thoang thoảng, mấy búp sen chưa nở, nặng trĩu, cũng đung đưa theo gió, như thể vũ công đang nhún nhảy theo giao hưởng của cơn gió mùa hạ.

Trời về chiều, sau cơn mưa rào, không khí vô cùng mát mẻ và tinh khiết, càng làm cho khung cảnh trở nên thoải mái dễ chịu.

Xa xa đám sen bồng bềnh trên mặt nước, là một cái thuyền câu nho nhỏ, mặc dù có gió, nhưng nó dường như đứng yên một chỗ, chỉ nhấp nhô nhè nhẹ theo làn sóng bên dưới.

Lạ là, không có một cái neo nào được thả xuống.

Tần Vũ ngồi thả câu trên thuyền, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nắm tay thành nắm đấm, gõ lên đầu Tử Yên.

- Này, muội không ngồi yên được hả?

Tử Yên phụng phịu ôm lấy cái đầu nhỏ của mình, ánh mắt, biểu cảm vô cùng ủy khuất, nàng bĩu môi chu cái mỏ nhọn kêu một tiếng:

- Ca ...

Nam Cung Uyển Nhi dùng hai tay ôm lấy Tử Yên vào lòng, lườm nhẹ Tần Vũ, nàng nói:

- Tử Yên vẫn còn nhỏ a!

Tần Vũ thở dài, hắn ngồi câu cá cả buổi vẫn chưa có con nào, nguyên nhân chủ yếu là do tiểu la lỵ này, liên tục dùng tay khuấy nước a.

Cũng có lúc hắn nghĩ đến việc xách nàng lên, đá một cái cho nàng bay thẳng vào bờ, thì may ra hắn mới câu được cá a!

Quả nhiên Tử Yên bị Uyển Nhi ôm trong lòng, đám cá lập tức lượn lờ bên dưới thuyền, lăm le nhìn vào mồi trên lưỡi câu của Tần Vũ.

Tần Vũ híp mắt chờ đợi, cái mồi câu này của hắn, chính là dùng giun đất mập mạp trộn với mật ong thơm phức, đám cá không thèm chảy dãi, hắn mới lạ.

Tần Vũ điệu nghệ, nhấp nhẹ cái cần câu, con giun như sống lại, bơi qua bơi lại vô cùng kích thích với lũ cá bên dưới.

Một con cá to bằng bắp tay Tử Yên lao lên muốn đớp mồi, bị Tần Vũ cản lại, hắn giựt nhẹ cần câu, con giun liền thoát khỏi tầm ngắm của con cá.

"Hừ, nhỏ như vậy cũng đòi ăn mồi của ta!"

Tần Vũ hừ lạnh trong lòng, hắn tiếp tục quan sát con cá to bằng bắp đùi bên dưới mặt nước, con cá này quả nhiên sống lâu thành tinh, vô cùng cẩn thận.

Nãy giờ nó chỉ nấp sau tảng đá, chăm chú quan sát miếng mồi và động tĩnh của lũ cá nhỏ hơn.

Hiển nhiên là chờ cơ hội, cũng là muốn xem thử đây có phải là mồi câu hay không.

Con cá này thật ranh!

Tần Vũ nhếch miệng cười tà mị, hắn dùng chút thủ đoạn làm con giun rơi ra khỏi lưỡi câu.

Con cá nhỏ vừa nãy liền lao lên tranh mồi, thành công ngoạm con giun đất béo ngậy vào miệng.

Con cá lớn nấp sau tảng đá, khẽ động cái đuôi, nó đã động tâm.

"Khà khà ... "

Tần Vũ cười khoái trá, hắn thích nhất là cảm giác giăng bẫy bắt con mồi như thế này.

Một con giun mập mạp tiếp tục được thả xuống nước, dưới thần thức của Tần Vũ, từ từ móc vào lưỡi câu.

Con cá lớn cuối cùng cũng động, nó lượn lờ bên dưới con mồi, cẩn thận nhìn ngắm.

Dưới nước, ánh sáng bị bẻ cong, lại thêm dây câu mỏng như tơ, con cá hầu như không phát hiện ra điều gì bất thường, nó lượn vòng quanh rồi dần dần tiếp cận con giun.

Tần Vũ nhìn nó chăm chú, ngón tay khẽ nhấp đều, con giun bắt đầu bơi nhanh dần, mấy con cá nhỏ cũng tranh nhau đuổi theo, con cá lớn cũng vì vậy mà sốt ruột, nó cũng tăng tốc độ một chút, áp sát con mồi.

Tần Vũ bày ra một bộ như con giun sợ con cá, bơi nhanh trông thấy, con cá há cái miệng lớn, ngoạm một cái thật sâu.

Tần Vũ cười lớn:

- Cắn câu!

Hắn giật mạnh cần câu về phía sau, một con cá to như bắp đùi của hắn lao lên khỏi mặt nước, kéo theo một trận nước bắn tung tóe ra khắp thuyền.

Tử Yên và Uyển Nhi đồng thời mở lớn con mắt lẫn cái miệng xinh xắn nhìn con cá to lớn trên không trung.

Tử Yên nằm trong lòng của Uyển Nhi đưa tay với với về phía con cá, như thể muốn ôm nó vào lòng.

Lực đạo vừa đủ, động tác chuẩn xác, con cá rơi lên trên mặt thuyền, nằm trọn trong khoang, giãy đành đạch, làm cái thuyền nhỏ khẽ chòng chành.

Tần Vũ thỏa mãn nhìn con cá lớn trước mặt, hắn bắt đầu chèo thuyền, thẳng hướng vào bờ mà đi tới.

- Cuộc đời lão ngư ta a ... tiêu tiêu sái sái, ... câu một con ngư long ... to to, tối tối ... ôm ta lão bà...

Miệng hắn ngâm nga hát mấy câu vô sỉ, làm cho Uyển Nhi đỏ bừng cả mặt.

Tần Vũ nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt sâu không thấy đáy, mồi câu Liễu Thần của hắn, đã làm lũ cá nhỏ xuất hiện, bây giờ chỉ thiếu mỗi con cá lớn, Dị giáo mà thôi.

Hẳn là bây giờ dị giáo cũng như con cá lớn đang nằm trên thuyền của hắn, một mực ẩn nhẫn quan sát động tĩnh của Tần thế gia và hắn.

Vậy nên muốn đám dị giáo xuất đầu lộ diện, hắn phải đưa ra một mánh đòn như đoạn cuối hắn nhử con cá vậy, nếu không đuổi theo chắc chắn sẽ bị mất con mồi.

Thuyền vừa cập bến, Lý Nguyệt Nga đã quỳ một gối trên mặt đất, nàng nhỏ giọng nói:

- Chủ nhân, mọi việc đã chuẩn bị xong!

Tần Vũ nở một nụ cười ma mị, hắn không đáp lời nàng, chỉ nhẹ gật đầu, tay nắm vào mang con cá lớn, nghênh ngang bước đi trên con đường lớn trở về Tần thế gia.

...

Táng Địa,

- Chủ nhân, Tần Vũ dự định sẽ thân chinh đến Ẩn Nặc thành!

- Độ tin cậy?

- Tám thành!

- Được, ngươi cho người chuẩn bị đi!

Hạ Khinh Nhu bắt đầu toan tính trong lòng, hắn mấy ngày qua vẫn còn vô cùng cẩn thận, chỉ im lặng quan sát, chờ đợi động tĩnh của Tần Vũ, nếu như chuyện Liễu Thần là có thật, sau một lần hành động thất bại của thủ hạ, người trực hệ chắc chắn phải xuất thủ.

Và Hạ Khinh Nhu dựa trên căn cứ này để xác định xem chuyện đó là thật hay giả, dựa trên tình báo mà hắn có được, khả năng chuyện này đến bảy thành là có thật.

Bởi vì dựa trên tập tính của Tần Vũ, hắn chỉ đích thân xuất chinh khi có việc trọng đại, mà lần này, chuyện ở Ẩn Nặc thành cũng không nằm ngoài danh mục đó.

Vấn đề bây giờ hắn cần làm đó là nhanh chóng kết nối với các thế lực chống đối Tần thế gia ở Ẩn Nặc Thành, và tìm ra tung tích của Liễu Thần trước Tần Vũ.

Chỉ cần tìm được Liễu Thần hắn sẽ tìm thấy Huyết Ma Bồ Đề Thụ.

Nghĩ vậy, lòng hắn có chút động, tâm tình có chút nóng nảy, nhưng rất nhanh dằn xuống, hắn hít vào thở ra một hơi thật sâu, cẩn thận sắp xếp lại thông tin trong đầu.

Phàm là chuyện đại sự, hắn càng cẩn trọng, hắn ngồi xuống bắt đầu hệ thống lại diễn biến câu chuyện của Liễu Thần.

Mọi thứ, từ sự kiện diệt Thạch Tộc đến bây giờ, diễn ra vô cùng hợp lý và trôi chảy, chính sự hoàn mỹ này, làm hắn cảm thấy nghi ngờ.

"Chậc, sao ta lại thấy lo lắng như thế này!"

Hắn có chút e sợ, nhưng quả thực Liễu Thần và Huyết Ma Bồ Đề Thụ quá mức hấp dẫn đối với hắn, chỉ cần thu thập được hai thụ yêu này dưới trướng, hắn sẽ có chiến tích vô cùng vang dội, đủ để lấn át hoàn toàn đại ca của hắn Hạ Thiên Luật.

Hắn nghĩ vậy, liền hạ quyết tâm phải ra tay, ngay cả đại ca hắn cũng đã hành động mấy ngày nay rồi a! Nếu còn chần chừ, hắn sẽ vuột mất cơ hội.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.