Chương trước
Chương sau
Một thương đội phàm nhân dưới sự hỗ trợ của tu sĩ Kết Đan kỳ, cuối cùng cũng vận chuyển hàng hóa đến khu vực của Ẩn Nặc Thành.

Tiêu đầu nhìn trên bản đồ, khẽ lẩm bẩm:

Còn một trăm dặm đường nữa … ài …

Đây là lần đầu tiên tiêu cục của hắn nhận nhiệm vụ hộ tống hàng hóa đến Ẩn Nặc Thành, cho nên có chút lo lắng, bởi vì hung danh của đám đạo tặc hoạt động ở vùng này không phải ngày một ngày hai.

May mắn là có hai tu sĩ Kết Đan kỳ áp tiêu, nên cũng đỡ đi nhiều phiền phức.

Trời cũng đã lờ mờ tối, tiêu cục thở hắt ra một hơi, đêm nay không tránh khỏi phải dừng chân ở chốn này.

Hắn tặc lưỡi, hạ lệnh xuống bên dưới.

Nhanh chóng tìm chỗ hạ trại.

Vâng thưa tiêu đầu.

Mấy tên hạ nhân nhanh chóng tuân lệnh hắn, phóng nhanh bảo mã về phía trước tìm kiếm chỗ thích hợp để hạ trại nghỉ ngơi.

...

Khoảng một canh giờ sau, trại cũng dựng xong xuôi, tên tiêu đầu cẩn thận đi xung quanh ngó nghiên một lượt xem xem có điều gì khả nghi hay không, rồi mới quay lại lều của mình nghỉ ngơi.

Đây là thói quen của hắn, hơn nữa, ở chỗ này không thể không cẩn thận.

Hắn thuận đường, trèo lên mỏm đá cao nhất ở chỗ này, hy vọng có một tầm nhìn tốt để quan sát hết thảy xung quanh, và thung lũng ở phía trước, nơi mà hắn sẽ phải đi qua vào ngày mai.

Mặt trời cũng đã là là xuống mặt đất, cho nên cả bầu trời nhuộm một màu cam sắc chói mắt, hắn có cảm giác khó chịu khi nhìn về phía trước.

"Chậc, mình thật ghét cái màu cam này mà!"

Hắn đứng trên mõm đá nhìn về phía hạ trại, rồi lại phóng nhãn nhìn rộng ra xung quanh, xác định mọi thứ đã an toàn mới quay người về phía thung lũng quan sát.

Đột nhiên hắn thấy mấy chấm đen đang lơ lửng trên bầu trời, hắn dụi dụi mắt nhìn cho rõ.

"Hửm, Tần thế gia Trung Châu vực ?"

Hắn dụi dụi mắt lại lần nữa, xác định không có nhìn lầm gia huy của bọn họ.

"Bách Quỷ Binh Đoàn!"

Hắn nín thở cúi thật thấp người xuống, nấp sau tảng đá, cố gắng nhìn về phía mấy cái chấm đen bên kia.

Bách Quỷ Binh Đoàn và Tần thế gia rất nổi danh trên Thiên Huyền Đại Lục, do vậy, hắn cũng như bao kẻ khác, rất tò mò về phương thức hành động của bọn họ, chính vì vậy mà hắn cố ý nán lại để quan sát một lần.

Hơn nữa, nếu có dịp, cũng có thể huênh hoang với mấy tên tiêu đầu khác, nhất là mấy lão hắn chướng tai gai mắt.

"Uy!"

Một nhành liễu to lớn đột ngột xuất hiện, quật bay một tên trong Bách Quỷ Binh Đoàn làm hắn giật nảy mình.

"Cái đó là cái gì a?"

Hắn nhìn từ xa vẫn thấy được sự to lớn và dài của nhành liễu, nhưng lại không rõ nó là cái gì, chỉ thấy nó tỏa ra huyết quang nồng đậm.

Mà đám người Bách Quỷ Binh Đoàn có vẻ như rất chật vật để đối phó với nó, nhưng bọn họ không hề từ bỏ, quả nhiên là cao thủ được đào tạo để tận trung với chủ đến chết a!

"Hừm, dù là tu sĩ thì vẫn có những con cẩu nô a!"

Hắn âm thầm bình phẩm trong lòng, tính ra tu chân giới và phàm nhân cũng không quá khác biệt, chỉ là một bên sống lâu hơn mà thôi, hắn với vị trí tiêu đầu chỉ huy kẻ khác, có chút đắc ý trong lòng.

Quan sát hồi lâu, hắn khẽ nhíu mày, đám người Bách Quỷ Binh Đoàn này yếu như vậy, đánh chưa được mười lăm phút đã bị một nhành liễu đánh bại.

"Xùy, đúng là người đời hay đồn thổi mà!"

Hắn tỏ vẻ chán chường, phủi phủi tay rồi xoay người bỏ đi.

Ngay khi hắn bỏ đi, Lăng Thống Lĩnh bên này cũng nhận được tin tức truyền đến.

Ngay lập tức, Bách Quỷ Binh Đoàn cũng dần biến mất, ngay cả nhành liễu cũng từ từ tiêu tán trong không trung, chỉ để lại Mộc Hệ Sinh Cơ pháp tắc nồng đậm, e là không qua nửa năm cũng không tan hết.

Nhưng ẩn trong Mộc Hệ Sinh Cơ pháp tắc nồng đậm đó là huyết sát lãng lờ.

...

Tên tiêu đầu huênh hoang trở về chỗ hạ trại của mình, trên mặt biểu cảm vô cùng đặc sắc, hắn đang suy nghĩ cách để thổi phồng câu chuyện mà mình vừa chứng kiến lúc nãy cho đám thủ hạ nghe.

Tận mắt chứng kiến một Binh Đoàn khét tiếng máu lạnh ở Thiên Huyền Đại Lục hàng yêu, là vinh hạnh cỡ nào cho phàm nhân như hắn chứ.

Thế là vừa về đến trại, hắn đã bắt đầu khoác loác, kể xong không quên bình phẩm.

- Cuối cùng ta thấy, Bách Quỷ Binh Đoàn cũng chỉ là hư danh mà thôi ...

Hai tên Kết Đan Kỳ tu sĩ nghe xong, lại không cho là vậy, bọn họ lập tức hỏi lại:

- Ngươi chắc là thung lũng ở phụ cận?

- Tuyệt đối chắc chắn, nếu không tin các ngươi cứ tới đó mà xem, vẫn còn vết tích chiến đấu a!

Hắn rung đùi mà đáp lại hai tên vừa nãy.

Đột nhiên hai tên tu sĩ không nói gì, lập tức gọi ra phi kiếm bay mất tăm.

- Hơ? Không tin lão tử, cứ đi xem đi, ha ha ...

Hắn lẩm nhẩm, nhưng không dám nói lớn tiếng sợ chọc giận bọn họ mà mất mạng oan.

Hai tên tu sĩ Kết Đan kỳ biết là Bách Quỷ Binh Đoàn muốn hàng phục một loại yêu kỳ dị nhất định không phải chuyện tầm thường, cho nên muốn qua đó tra xét, xem xem có nhặt được vật phẩm gì không.

Thậm chí chỉ cần là mảnh vỡ pháp bảo, pháp khí cũng là nguyên liệu hiếm có a, phải biết trang bị của đám người Bách Quỷ Binh Đoàn toàn hàng thượng phẩm nha.

Hai tên tu sĩ điên cuồng bay tới đó tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được hai mảnh vở của Phật Liên pháp bảo.

Hai tên đó tỏ ra mừng như điên.

- Ha ha, Huyền Thiết Vạn Năm, là Huyền Thiết Vạn Năm, ha ha ...

- Có chân khí ba động! Mau trốn thôi!

Hai tên tu sĩ lập tức trốn biệt tăm, nấp ở phía xa xa quan sát.

Một toán tu sĩ Tần thế gia quay lại đây dọn dẹp chiến trường, sau một lát liền không để lại dấu vết gì.

"Có điều khuất tất!"

Hai tên đó nghĩ thầm, nếu bán tin tức này cho đám Hắc Đạo ở Ẩn Nặc Thành, đảm bảo sẽ có cái giá không nhỏ.

Nhất động nhất tĩnh của Tần thế gia bây giờ mà nói, đáng giá ngàn vàng a!

Lăng Thống Lĩnh đứng ở trên không trung nhìn hai tên tu sĩ ở bên dưới, khẽ nhếch miệng cười.

Hắn khoát tay, Bách Quỷ Binh Đoàn lập tức rút lui triệt để.

Bây giờ việc còn lại chỉ trông chờ và đám người đó mà thôi.

...

Trung Châu thành, Tần thế gia phủ đệ, biệt viện Tần Vũ.

Mạc Tà đột ngột xuất hiện trong thư phòng của Tần Vũ, nhẹ nhàng đặt lên ngọc giản màu tím rồi lặng lẽ rút lui.

Trước lui đi, hắn còn không quên hành lễ về phía sương phòng của Tần Vũ.

Tần Vũ đang ôm Bích Dao ở trên giường, liền mở mắt, dùng hư không nhiếp vật, lấy ngọc giản màu tím đến bên cạnh.

"Cá đã đớp mồi!"

Hắn nở ra nụ cười quỷ dị.

Rồi lại ôm Bích Dao tiếp tục hưởng thụ khoái lạc hồng trần.

Bích Dao nằm gọn trong lòng hắn, khẽ rên nhỏ từng tiếng, ở chung với hắn sớm tối, nàng cũng sinh ra một chút tình cảm, nhìn hắn hành sự thần thần bí bí, nàng cũng có chút tò mò, nhưng mỗi khi nàng định mở miệng ra hỏi, hắn lại cắn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái.

- ư ... ư ... tiểu hỗn đản ...

Hắn nghe nàng nói vậy liền dùng tay đánh lên cái mông ngọc ngà trắng nõn của nàng.

Bốp!

- Hừ hừ, ai là tiểu hỗn đản ...

Bích Dao cảm thấy thật ủy khuất, so về tuổi tác, nàng có thể sinh ra hắn mấy nghìn lần a!

Ủng hộ tác qua STK VCB: 0531002557150

Đa tạ mọi người ủng hộ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.