Sau vụ việc đó, nhóm người đi cùng với ả tự giác viết bản kiểm điểm, cùng hứa sẽ không vi phạm nữa.
Lam Nguyệt ở trong phòng chán, liền đi ra ngoài ngắm cảnh. Cô đi ra phía rừng trúc, ngồi xuống ôm một chú thỏ lên suy nghĩ: "lông của chúng thật mềm".
Vô Khuê nói:
- Cậu làm gì ngoài này vậy? Tớ nghe nói ả ta xin thôi học rồi.
Lam Nguyệt thả chú thỏ xuống, rồi nói với Vô Khuê:
- A Khuê, tớ ra ngoài hít thở một chút, trong phòng có hơi chán.
- Sắp sinh nhật tớ rồi đó, cậu nhớ không?.
Lam Nguyệt nói:
- Có. Tất nhiên, là cô nhớ sinh nhật của người thương rồi.
A Khuê, muốn về nhà tớ chơi không?. Dù sao tới đây, lớp chúng ta không có tiết, tiện thể đi chơi luôn.
Vô Khuê nói:
- Vậy cũng được sao?.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Để tớ viết thư cho ông của tớ. Lam Nguyệt viết truyền tin rồi gửi đi.
Lát sau cô liền nhận được từ ông nội: "Con cứ đi đi. Chú ý an toàn". Cô liền trả lời lại: "Vâng".
Lam Nguyệt nói:
- Chúng ta về phòng sắp xếp đồ, rồi về nhà nha. Tớ không biết đường ở đây, phiền A Khuê dẫn đường.
Vô Khuê nói:
- Được.
Cả hai nhanh chóng về phòng, mang theo một ít đồ dùng cá nhân, rồi nhanh chóng xuống núi. Vô Khuê lo cô mệt, nên chút chút lại quan sát nói:
- Cậu có mệt không. Hay dừng chân nghỉ một chút?.
Lam Nguyệt nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593727/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.