🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tô Phong thấy tinh thần rung lên. Hiện tại Tô Phong đang là tổng giám đốc, lương tháng 1000, tích hiệu mỗi tháng là 500, năm ngoái khi được chia hoa hồng ông ấy còn được nhận thêm mấy ngàn, tất cả cộng lại vậy là thu nhập của ông ấy phải nói là ngạo thị quần hùng.

Ở bách hóa cũ mà ông ấy làm việc ấy, lương tháng của mọi người còn chưa đến 200.

Nếu như mở cái siêu thị thứ hai, vậy thì tiền thưởng và chia hoa hồng ông ấy nhận được có thể lại leo lên một nấc thang mới, có lẽ là gấp bội cũng có khả năng.

Nghĩ đến đó, Tô Phong liền kích động lên, "Tôi sẽ mau chóng triệu tập mọi người, chọn ra một địa điểm thích hợp nhất cho chúng ta."

Giang Cảnh Du lại ký một vài văn kiện. Có một vài cái cô không có ký, mấy cái đó là phải thương lượng với Tống Nhụy mới có thể xác định.

Lúc cô rời đi có nhìn đồng hồ một chút, đã hơn 8 giờ tối rồi.

Giang Cảnh Du lái xe về lại chỗ ở.

Gần đây cô đã dọn tới một căn biệt thự, nơi này nằm ở đoạn đường trung tâm tại đặc khu, giao thông cũng tiện lợi, gần đây cái gì cũng có.

Lúc về nhà cô nhìn thấy được ông nội mình đang chơi cờ với người khác ở trong hoa viên, còn bà nội thì đang tu bổ lá cây cho hoa cỏ ở bên cạnh.

Giang Cảnh Du không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn không trung một cái.

Đúng đang buổi tối không sai mà ta.

Nhàn hạ thoải mái đến vậy luôn sao?

"Con đã ăn cơm chưa?" Thấy được cô về, Trương Lưu Vân hỏi một câu.

Giang Cảnh Du gật đầu: "Ăn rồi."

Trương Lưu Vân: "Có muốn ăn thêm chén canh nữa không? Hôm nay là canh bồ câu, đang hâm nóng ở trong nồi đó, rất ngọt."

Giang Cảnh Du: "Vậy cho con một chén."

Hiện tại ông bà nội của cô có ba nơi thường trú, một là ở bên chỗ của cô, hai là ở bên cậu em Cảnh Đằng, còn một nơi nữa chính là bên thằng út.

Chạy qua chạy lại giữa nhà ba chị em, chẳng qua chỉ cần là tới mùa đông, hai ông bà liền rất ít ở thủ đô, bởi bên đó quá lạnh, ông bà cụ vẫn là càng thích khí hậu phương nam hơn, có lạnh đi nữa cũng chỉ là mấy ngày, qua được là tốt thôi.

Về phần ba mẹ cô, bởi vì con của thằng út bên kia còn nhỏ, nên hai vợ chồng bọn họ hay thường trú bên thủ đô hỗ trợ chăm cậu cháu nội.

Trương Lưu Vân vào trong bếp, múc cho cô một chén canh ra, Giang Cảnh Du cũng lấy mấy quả vải cô mang về bỏ lên trên bàn, bắt đầu ăn canh: "Bà nội, vải hôm nay khá ngon đó."

Có một vài là đi siêu thị mua, cũng có một vài là cô hái trong không gian game.

Trương Lưu Vân mở hộp ra xem một chút: "Quả vải này mới vừa hái xuống không lâu ha." Bà cụ nếm 2 trái: "Rất ngọt."

Sau đó bà cụ liền lấy cái rổ nhỏ ra bỏ vào một chút, cầm rổ ra bên ngoài, đưa cho hai ông cụ đang chơi cờ dưới đèn trong hoa viên.

"Hai ông nếm thử mấy quả vải này xem."

Không có ai đáp lại bà.

Cái bộ dáng hết sức chăm chú của hai ông già làm Trương Lưu Vân âm thầm lắc đầu.

Hai cái ông già, cộng lại đã được bao nhiêu tuổi rồi, mà còn nghiện cờ dữ vậy.

Trương Lưu Vân bất đắc dĩ mà thả vải lên trên cái bàn nhỏ bên cạnh, sau đó lại trở về phòng.

Giang Cảnh Du: "Liên tục mấy buổi tối này ông Trần vẫn luôn tới đây chơi cờ đúng chứ?"

Chỗ chơi cờ kia ở cách vách nhà bọn họ, rất là gần, nhấc chân cái là liền qua tới nơi.

Trương Lưu Vân: "Đúng vậy, ngày nào cũng phải đánh mấy ván mới thấy thống khoái, nếu mà bị thua còn không chịu đâu, muốn lại đánh thêm ván nữa kìa."

Hai người kia thế lực ngang nhau, trình độ đều không sai biệt lắm, này đây liền dẫn tới trong bọn họ nếu có ai thua, vậy thì phản ứng của cả hai đều y chang đứa con nít vậy.

Giang Cảnh Du mở tủ lạnh ra, lấy ra một lon nước có ga: "Bọn họ vui vẻ thì cũng liền không có gì cả, đằng nào cũng đỡ hơn mỗi ngày ra ngoài câu cá không chịu về."

Cái này thì Trương Lưu Vân không nói gì.

Cái này cũng đúng nè.

Đoạn thời gian trước ông già nghiện câu cá quá trời, vẫn luôn bình an không có chuyện gì thì cũng thôi vậy, kết quả có một lần ra đập chứa nước câu cá, trực tiếp bị cá lớn kéo vào trong nước, té ngã một phát, xém chút nữa gãy chân.

Từ đó về sau Trương Lưu Vân liền nghĩ mà sợ lắm, sợ ông cụ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lần tới nếu mà bên cạnh không có ai ở đó thì sao?

Còn xem mình là người trẻ tuổi à?

So ra thì chơi cờ liền an toàn hơn nhiều.

Lúc này, hai người trong hoa viên đã phân ra thắng bại, tướng của Giang Nguyên Đồng đã bị mã của đối phương ăn mất, lão Trần: "Chiếu tướng!"

Giang Nguyên Đồng rất ảo não: "Ngày mai lại ván nữa, tui chỉ là vì một bước vừa nãy đi nhầm, chứ không thì ván này chắc chắn cũng là tui thắng."

Lão Trần ha hả, coi rẻ mà nhìn ông cụ: "Thua là thua, nói nhiều như thế làm cái gì. Ngày mai chơi lại, vẫn là ông thua!"

Giang Nguyên Đồng: "Ngày hôm qua ông cũng không phải nói như vậy à, ông chờ coi, ngày mai tui liền thắng về lại!"

Hai ông cụ vừa thuần thục cãi nhau, vừa đồng thời cất các quân cờ vào trong hộp gỗ, sau đó lại rửa tay, bắt đầu hưởng dụng vải.

Lão Trần vừa lòng gật gật đầu: "Mấy trái vải này là mới vừa hái từ trên cây xuống ha? Rất ngọt nha."

Hiện tại đang mùa vải vừa được đưa ra thị trường, mấy trái vải trên thị trường hiện tại phần lớn còn mang theo chút xanh non.

Giang Nguyên Đồng nếm một trái, vừa lòng gật gật đầu: "Đúng không tệ. Hình như vừa nãy tui thấy vải này là Cảnh Du mang về đúng không?" Câu cuối là ông cụ quay đầu gọi vào trong nhà, hỏi một câu.

Giang Cảnh Du: "Dạ, là con mang về."

Giang Nguyên Đồng: "Còn không con? Mang chút ra cho ông Trần của con lấy về cho mấy đứa nhỏ nếm thử."

Lão Trần cũng chẳng khách sáo chút nào: "Vừa nãy chớp nhoáng ông cũng có thấy được là Cảnh Du mang về, số lượng còn không ít, vậy thì hôm nay ông liền nhờ phúc của Cảnh Du, có lộc ăn, ăn hôi."

Những người có thể ở lại trong cái khu này không phải loại người sẽ thiếu miếng ăn, chỉ là có vài thứ có lẽ không có kịp thời mua vào tay vậy thôi.

Giang Cảnh Du buồn cười đi ra bên ngoài, "Ông Trần, ông nói câu này là con phải không có chỗ dung thân đó."

"Vải này đúng thật không tồi, nên lúc con nhìn thấy liền muốn mang một chút về."

Cô trực tiếp đóng gói một cái thùng nhỏ luôn.

Năng lực hành động của Trương Lưu Vân rất mạnh, bà đã lấy ra một nửa rồi. Chỗ bọn họ tổng cộng mới có mấy người, vải mà không thừa dịp nó còn tươi đi ăn, để hai ngày là vị liền thay đổi.

Nơi này trừ bỏ hai vợ chồng già bọn họ ra, chỉ có Cảnh Du nữa thôi, mặt khác chính là một vị vệ sĩ và một vị bảo mẫu phụ trách quét tước nấu nướng mà con bé mời về, tính toán đâu ra đấy mới có 5 người.

Nhà họ Trần cách vách thì lại khác, lão Trần có hai đứa con trai, hai đứa con trai lại sinh được mấy đứa con trai nữa, rồi tụi nó lại cưới vợ, thế rồi lại có đám tiểu bối càng nhỏ hơn ra đời, cộng lại với nhau là mười mấy miệng ăn.

Lấy đám vải này qua, mỗi người được chia cho mấy trái là gần hết rồi.

Nhìn thấy cái phân lượng kia, lão Trần liền cười: "Tui thiệt đúng là thành ăn hôi rồi, vậy tui liền không khách sáo nghen."

Giang Nguyên Đồng: "Nói cứ như ông đã khách sáo khi nào rồi ấy."

Lão Trần: "Ha ha ha!"

Trước lúc đi, ông ấy hẹn một thời gian với Giang Nguyên Đồng: "Chiều mai chúng ta lại chơi nữa ha."

Giang Nguyên Đồng: "Được, chiều mai không gặp không về."

Đang lúc muốn đi ra khỏi nơi này, lão Trần lại quay đầu về hỏi: "Cảnh Du, thiếu chút nữa thì ông quên mất, ngày mai con có rảnh không? Con gái của ông muốn hẹn con ăn một bữa cơm."

Giang Cảnh Du: "Có chuyện gì sao ông? Con có chút chuyện, trưa sẽ về ăn cơm, nếu mà cô ấy không chê thì tới đây cùng nhau ăn nhé? Để con đặt hàng với người ta trước, mua chút hải sản về."

Lão Trần lại cười: "Vậy để ông nói với nó, để trưa mai nó tới đây ăn ké."

Lúc này ông cụ mới thật sự đi rồi.

Tuy rằng là hàng xóm,nhưng mà vì có hoa viên và đường xá ngăn cách, nếu như không phải cực kỳ lớn giọng, vậy thì sẽ không nghe được bên nhà hàng xóm nói cái gì. Ví dụ như bây giờ đây, bọn họ chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy bên nhà họ Trần truyền đến chút tiếng cười của con nít.

Giang Nguyên Đồng lắc lắc đầu: "Phỏng chừng ổng đưa vải cho mấy đứa nhỏ xong liền đi gọi điện cho con gái ổng rồi, nếu mà không được thì chắc chắn sẽ quành về nói với con. Bữa nay hồi ban ngày ổng còn hỏi ông đó, ông nói con không ở nhà."

Giang Cảnh Du: "Ông có biết cô kia tìm con có chuyện gì không?"

Giang Nguyên Đồng nhìn cháu gái mình nhiều thêm mấy lần: "Chưa nói gì, có thể là muốn hỏi con một chút về chuyện đầu tư đi."

Trên cái phương diện cổ phiếu này, Giang Nguyên Đồng cũng không biết đã lần thứ mấy nghe được người khác khen cháu gái mình có ánh mắt tinh chuẩn rồi.

Giang Cảnh Du cười cười: "Chỉ là may mắn mà thôi."

Giang Nguyên Đồng liếc cô một cái: "Ngẫu nhiên một lần, hai lần thì có thể nói là may mắn, nhiều lần vậy rồi con lại nói may mắn nữa đó chính là dối trá, con nghĩ coi người ta có tin không?"

Giang Cảnh Du thở dài: "Con thật sự chỉ là may mắn thôi."

Nếu không phải may mắn, sao mà cô có thể còn sống đi vào thế giới này sống thêm một lần?

Nếu không phải may mắn, thì sao lại có thể lợi dụng sự khác biệt thời đại để biến thành tiên tri tại trình độ nhất định?

Cho nên cô thật sự không có nói dối, thật sự là may mắn.

Giang Nguyên Đồng lắc đầu, ông là đang nghĩ về một cái phương diện khác: "Chẳng lẽ con cho rằng chỉ có vẫn mãi có lợi nhuận mà không có lỗ mới có thể được khen ngợi? Như con đã rất khó lường rồi."

Giang Cảnh Du cười cười không nói gì. Thị trường chứng khoán thật sự là một vũ khí thu hoạch sắc bén, dưới tình huống biết trước tăng giá và rớt giá thì càng là như vậy.

Bọn họ không cần biết tình huống của mỗi một loại cổ phiếu, chỉ cần nhớ kỹ một hai loại cổ phiếu, đặt chủ lực ở đó, còn những cái khác là đầu tư tự do, vậy là đã mang đến tiền lời rất khả quan rồi.

Cô vất vả lâu như vậy, nếu như đem tất cả tiền bạc dùng để đầu tư quăng vào thị trường chứng khoán, bằng vào những ký ức trong đầu Cố Hướng Hằng, có lẽ vợ chồng họ còn có thể trở nên càng giàu có hơn, chỉ là như thế thì quá là nổi bật rồi.

Hơn nữa, loại tiên tri như này là điều kiện có hạn định thôi, nó cũng không phải sẽ hoàn toàn phát triển giống như đúc với ở thế giới kia, sẽ có phát sinh sự lệch lạc nhất định, chẳng qua trên chủ thể về đại thế phát triển thì không có sai, cho nên tới trước mắt mới thôi, hai vợ chồng bọn họ cũng chưa từng ăn cú lỗ nặng nào từ trên thị trường chứng khoán.

Chỉ là nếu mà hoàn toàn dựa vào thị trường chứng khoán, cái đó thì khó nói à. Hơn nữa, sản nghiệp thật thể mới là có chắc ăn nhất, Giang Cảnh Du càng thêm tín nhiệm sản nghiệp thật thể hơn.

Phương diện tài chính bên kia thì một khi đụng độ bọt biển, không biết có bao nhiêu người sẽ lên sân thượng, bởi vì nó rất dễ làm bọn họ bị lỗ sạch vốn.

Về phần nói dẫn theo ai cùng nhau kiếm tiền, Giang Cảnh Du rất ít sẽ làm như thế.

Nếu như ngày mai Trần Mỹ Hinh thật sự ôm mục đích đó tới, vậy thì phải để cho cô này thất vọng rồi.

Trương Lưu Vân nghĩ một chút về con gái lão Trần: "Đó là một đứa lòng dạ khá hẹp hòi, nếu mà con cự tuyệt nó, phỏng chừng nó sẽ oán con, chẳng qua trên mặt nó vẫn sẽ làm bộ, vẫn cứ cười với con như cũ."

Giang Cảnh Du: "Oán thì cứ oán đi."

Giang Nguyên Đồng cũng cảm thán một tiếng: "Lão Trần ấy à, có đôi khi chính là sẽ mềm lòng."

Đứa con gái kia của ổng hồi trước ầm ĩ đến mức rất là khó nhìn, thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ cha con luôn đó, mà kết quả là qua được mấy năm, con gái ổng quay đầu về nói vài câu mềm mại, ổng liền cho qua chuyện đó.

Cái điểm đó làm Giang Nguyên Đồng cảm thấy lão Trần mềm lòng quá rồi.

Nếu mà lần sau còn có tình huống cùng loại xảy ra ấy à, đứa con gái kia của ổng hẳn là vẫn sẽ cho ra lựa chọn giống khi trước thôi, nó sẽ không hề do dự, vì nó biết cha già của nó vẫn là sẽ tha thứ cho nó khi nó nhận sai.

Còn ông cụ thì khác nhé.

Giang Nguyên Đồng nghĩ đến lão Trần còn khuyên ông đối xử tốt với hai thằng con trai đầu một chút, nói cái gì mà cha con không có thù qua đêm, Giang Nguyên Đồng lại lắc đầu một hồi.

Ông cụ cũng đã nuôi hai đứa nó lớn thành người trưởng thành, lại giúp tụi nó cưới vợ lập gia đình, không làm thất vọng tụi nó, mà cuộc sống của ông khi đó cũng chả tốt lành dễ chịu gì ấy nhé.

Khi khó khăn không cảm tình, chờ khi cuộc sống của ông dễ chịu sướng được chút liền bảo ông vứt bỏ hiềm khích tha thứ hai đứa nó, vậy đó là nuôi con trai hay là nuôi tổ tông vậy?

Từ phương diện nào đó mà nói, Giang Nguyên Đồng chưa bao giờ bủn xỉn mà thừa nhận mình là một tên keo kiệt, ví dụ như là đến bây giờ, dù ông cụ không có thiếu chút đồ ăn mà hai thằng con đầu hiếu thuận cho nữa, nhưng mà ông cụ vẫn cứ yêu cầu hai đứa nó mỗi quý phải đổi lương thực dưỡng lão thành tiền cho ông, đấy là cái ông nên được.

Về phần khi hai đứa nó tới tuổi rồi, có thể để con trai của tụi nó đúng giờ định kỳ hiếu kính cho tụi nó, đó là chuyện của tụi nó.

"Rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nên tắm rửa nghỉ ngơi rồi."

Trương Lưu Vân thúc giục.

Giang Cảnh Du về phòng, sau khi rửa mặt, cô tắt đèn rồi vào trong không gian game.

Cô mới vừa vào đây, Đại Hoàng đã vèo một cái chạy tới, ân cần mà ngoắt ngoắt cái đuôi.

Giang Cảnh Du sờ sờ đầu chú cún, cho nó một miếng thịt, cái đuôi của nó lập tức vẫy càng nhanh hơn.

Nếu mà cái đuôi kia vẫy nhanh hơn nữa, phỏng chừng có thể để nó bay lên tại chỗ mất.

Mặc kệ là bao nhiêu lần, cứ thấy thịt là nó vẫn cứ nhiệt tình như cũ vậy.

Giang Cảnh Du tưới nước cho mấy mẫu ruộng, sau đó lại đi sang cách vách tưới nước giúp luôn. Hiện tại hai vợ chồng bọn họ đều đã leo lên level 60, thăng cấp càng về sau càng chậm. Bây giờ hai người họ riêng từng người có được 50 mẫu ruộng, các chủng loại cây trồng cũng gia tăng chậm, hoặc là rau củ, hoặc là lương thực, hoặc là trái cây.

Mà hiện tại bọn họ lại có được chủng loại mới, đó chính là dược liệu.

Lúc mới đầu, loại dược liệu xuất hiện bên Giang Cảnh Du là tam thất, cách vách là hoàng tinh.

Thời gian gieo trồng dược liệu mà so sánh với trồng trái cây là càng dài hơn, mà trồng trái cây vốn dĩ đã là tốn thời gian dài nhất rồi. Hiện tại trồng trái cây là ấn theo ngày mà tính, mà trồng dược liệu là ấn theo tháng mà tính.

Nhưng mà so với ở hiện thực, đám dược liệu trồng trong này đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi.

Này đây dẫn tới hiện tại là trừ bỏ gieo trồng một chút trái cây và rau củ cho chính mình ăn ra, bọn họ đều là trồng dược liệu hết.

Giang Cảnh Du chờ đợi để level tiếp tục leo cao, nếu mà có nhân sâm thì càng tốt hơn. Mấy thứ như dược liệu này, lúc cần có khi lấy tiền ra cũng không nhất định mua được.

Cô tưới nước, sau đó liền cầm lấy cần câu.

Nhìn mặt hồ sóng nước lấp lánh, Giang Cảnh Du nghĩ khi nào mình ra biển một chuyến đi.

Cô lại nhìn trong kho hàng của mình một chút, ở đây đã có vài loại cá cấp bậc lâm nguy mà cô biết đến, cô tính sau khi ra biển liền có thể tìm được chỗ nào đó phóng sinh.

Có lẽ thật sự có thể cứu lại một cái tộc đàn cũng không chừng.

Hôm nay vận may của cô không tốt, thả câu liên tục 10 lần, câu lên đều là một vài con cá thường thấy, lại còn không lớn.

Cô thu cần câu, dạo qua một vòng, nhìn thấy Cố Hướng Hằng còn chưa có vào đây, bèn vào trong bếp rửa sạch và xử lý nguyên liệu nấu ăn rồi bỏ vào trong nồi, để lại cho anh một tờ giấy nhỏ: Em đi ngủ đây, trong bếp có cháo, nếu đói thì lấy làm bữa khuya nhé.

Khi Cố Hướng Hằng bận bịu xong xuôi, trước khi ngủ anh vào trong game một lần, nhìn thấy được tờ giấy ghi chú kia, anh không nhịn được cười. Đi vào trong bếp mở nồi ra xem, là một phần cháo bát bảo.

Anh chỉ dùng ba hai hớp đã bụp sạch phần cháo, cũng rửa chén bát sạch sẽ, rồi để lại cho cô một tờ giấy ghi chú: Đã ăn xong rồi, hương vị rất ngon.

Sau đó anh còn vẽ một hình trái tim bên cạnh.

Sáng sớm dậy, trước lúc đi ra ngoài, Giang Cảnh Du vào trong game nhìn sơ qua trước, gỡ xuống tờ giấy ghi chú kia, rồi cô vẽ một gương mặt tươi cười phía dưới, cũng vẽ thêm hình trái tim bên cạnh, sau đó tinh thần no đủ ra cửa.

Lúc sắp được giữa trưa, cô mang theo một chút hải sản về nhà.

Cô nói là đặt trước hải sản, cái đó không phải thoái thác.

Trước đó cô có đặt hàng sẵn với người ta, người kia ra biển một chuyến, sáng hôm nay trở về. Cô đã nói trước với bên thuyền cá rồi, cô sẽ đi chọn.

Đại bộ phận cá đều bị cô đưa đến siêu thị, còn mang về nhà là hàng tuyển rồi cô lại tuyển ra mấy loại cô muốn ăn.

Ở đây Baidu một chút ở Thâm Quyến có những loại cá biển nào.

Cô mang theo cá đuối bồng, cá cháy thường, còn có một sọt sò ốc về.

Cách nấu nướng rất đơn giản, cá thì hấp, còn sò ốc thì xào lăn.

Khi Trần Mỹ Hinh nhìn thấy Giang Cảnh Du đang mặc tạp dề bận bịu ở trong bếp, bà nội của cô thì đang làm trợ thủ cho cô thì sửng sốt một chút, có chút không quá thích ứng.

Cô còn tự mình động thủ à? Trong nhà lại không phải không có bảo mẫu hỗ trợ.

Nhìn động tác của cô trông còn rất quen thuộc, Trần Mỹ Hinh đều đã không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa có vào phòng bếp.

Giang Cảnh Du: "Xuống bếp nấu nướng là một sở thích của tôi."

Nhìn các loại nguyên liệu nấu ăn tản mát ra mùi hương đặc hữu của mình ở dưới tay cô, làm mọi người lộ ra biểu cảm thỏa mãn, việc này là một chuyện rất có cảm giác thành công với Giang Cảnh Du.

Trước kia Trần Mỹ Hinh sinh sống ở đảo Minh Châu, hiện tại là ở hai nơi thay phiên qua lại mà ở. Vị này cũng có đầu tư chút sản nghiệp ở đại lục, chẳng qua thế phát triển không phải rất tốt.

Trước kia vị này còn muốn kéo Giang Cảnh Du nhập bọn nhằm giảm bớt áp lực tài chính của mình, sau khi Giang Cảnh Du cự tuyệt thì cô này không có nhắc lại chuyện đó nữa.

Hôm nay cái mà vị này làm Giang Cảnh Du thấy ngoài ý muốn chính là cổ cũng không phải muốn đầu tư cổ phiếu theo với Giang Cảnh Du, mà là một lần nữa nhắc tới một hạng mục.

Hạng mục ấy với người hiện đại đều sẽ không xa lạ, đó chính là địa ốc.

Cô ta mời Trương Cảnh Minh cùng nhau đầu tư xây nhà và bán nhà, nói cho huỵch toẹt ra một chút, chính là cô ta theo dõi tài chính của Giang Cảnh Du, còn có cả một đội kiến trúc với tư chất đầy đủ hết của cô.

Cô ta cảm thấy lúc này Giang Cảnh Du sẽ không cự tuyệt.

Bọn họ đã giành được đất, chỉ chờ khởi công xây dựng nữa thôi. Nếu không phải có một người vốn đã chốt xảy ra chút tình huống rồi không cách nào đầu tư tiền đúng hẹn, cô ta cũng sẽ không tìm tới cửa.

Đây là một chuyện song thắng.

Giang Cảnh Du cũng lộ ra tươi cười tiếc nuối: "Mỹ Hinh, thật là khéo, tôi cũng cảm thấy ngành sản xuất này rất có tiền cảnh phát triển, tôi đã hẹn cùng nhau đầu tư với người khác rồi."

Cô đương nhiên sẽ không để lỡ mất ngành sản xuất hút vàng này rồi, nhưng mà cô cũng kén chọn đồng bọn hợp tác lắm à.

Nét thỏa thuê đắc ý trên mặt Trần Mỹ Hinh lập tức cứng lại rồi: Những gì cô ta nói ra còn không có hấp dẫn sao?

"Không biết bên các cô đã nhìn trúng chỗ nào, rồi thủ tục đã làm tốt chưa? Tôi cảm thấy cô có thể suy xét bên bọn tôi một chút trước, chúng ta hẳn không phải chung một chỗ, hơn nữa cô cũng không phải chỉ có thể đầu tư xây một tòa nhà."

Giang Cảnh Du không nhịn được cười, cảm tạ cô ta vì đã có tin tưởng với chính mình như vậy: "Bên phía siêu thị của tôi có chút sắp xếp khác nữa, cô biết đó, muốn xây dựng một cái siêu thị cần rất nhiều tiền." Cô thích dùng nhà cửa của chính mình, mà muốn chế tạo một cái trung tâm thương nghiệp hoàn chỉnh, từ lúc bắt đầu xây dựng, đấy đã là một con thú nuốt vàng rồi, nên tuy bây giờ cô có nhiều sản nghiệp, ở đặc khu kiếm được không ít tiền, nhưng mà chỗ cô tiêu tiền cũng rất nhiều.

Trên sổ có lợi nhuận là về cơ bản chúng không có ở lại trên sổ bao lâu đã bị tiêu xài ra ngoài, cứ lặp lại tuần hoàn.

Trần Mỹ Hinh: "......"

Lại bị cự tuyệt.

Những ngành mà người này đầu tư chưa từng thất lợi, mà cô ta lại là một người có chút mê tín, tin là khi cùng hợp tác với người như vậy, mình cũng sẽ có được vận may, nhưng mà lại bị cự tuyệt.

Cô ta nhìn thoáng qua cha già của mình, lão Trần hết sức chuyên chú phẩm trà đây.

Trần Mỹ Hinh: "......"

Cô ta rời đi, trước lúc rời đi cô ta vẫn duy trì phong độ của mình. Nếu như không phải tươi cười trên mặt cô ta có hơi cứng đờ, bại lộ ra một chút cảm xúc của cô ta, vậy sẽ càng hoàn mỹ hơn.

Lão Trần thấy con gái đi rồi, thở dài một hơi.

Ông ấy cũng rất hy vọng con gái có thể hợp tác với cháu gái lão Giang, ông ấy biết đây là một cô nhỏ trong mắt có thể sinh tiền, chỉ là đáng tiếc, chuyện này không thành công.

Hơn nữa ông ấy cũng không tiện nhúng tay.

Ông ấy đã về hưu rồi, ông ấy cũng không có mặt mũi lớn đến vậy.

Ông ấy sờ sờ vị trí trái tim của mình, vẫn là già rồi nha.

Nếu mà ông ấy lại trẻ tuổi hơn chút, tự ông ấy sẽ lên làm.

Ông ấy bắt đầu khen ngợi bữa hải sản trưa hôm nay, sau đó dẫn dắt dời đi đề tài trước đó: "Lão Giang, bữa nào đó cùng đi ra bờ biển hóng gió biển chút ha? Cũng nhân tiện đi lên thuyền đánh cá xem có gì mới mẻ không luôn."

Giang Nguyên Đồng đáp ứng cái rụp liền, hai ông cụ ông một lời tôi một câu, cảnh tượng rất hài hòa, sau đó liền lấy bộ cờ tướng ra: "Lão Trần, hôm nay người thắng nhất định là tui!"

Lão Trần bắt đầu xắn tay áo lên: "Cứ xông lên, tui sẽ cho ông biết sự lợi hại của tui!"

Trương Lưu Vân âm thầm lắc đầu, đi ra hoa viên sau nhà bón phân cho đám rau củ mới lên mầm của bà. Chờ tới chừng 3-4 giờ, bà cụ chuẩn bị ra cửa mua đồ ăn.

Bà muốn đi ra ngoài dạo một chút.

Bà cụ tất nhiên là đi đến cái siêu thị mà cháu gái mình mở kia rồi.

Ở đây rất đông người, bà cụ đứng ở cửa trong chốc lát, nhìn dòng người không ngừng đi ra đi vô, âm thầm gật đầu, rồi cũng đi theo vào trong.

Giờ bà là khách hàng, đồng thời cũng là một người giám sát, lặt lụm chỗ xấu.

Nếu mà có gặp được tình huống gì gì đó, bà sẽ trực tiếp nói cho cháu gái luôn.

Một đường này bà cụ chậm rì rì vừa đi vừa nhìn, đi dạo tới khu rau dưa. Hôm nay bà cụ chọn đậu pinto, tính toán dùng để nấu canh, sau đó lại chọn một miếng thịt nạc ngon nhất, lại thêm một miếng thịt ba chỉ nhỏ dùng để xào rau.

Trước kia thịt mỡ là thứ tốt, hiện tại mới qua đi không được bao nhiêu năm, địa vị của thịt mỡ đã bị hạ thấp, người trong nhà đều càng thích ăn thịt nạc hơn, cảm thấy thịt mỡ béo và ngấy quá.

Mỗi một lần ra mua thịt, Trương Lưu Vân đều có chút cảm khái.

Như này là bởi vì trong bụng mọi người đều không còn thiếu mỡ màng nữa nên mới có thể như thế, loại tình huống như thế không chỉ có ở mỗi nhà bọn họ, ở những nhà khác cũng là như thế. Hồi trước mỡ lá heo vừa ra cái là sẽ hết veo, hiện tại mỗi lần đi ra bà cụ luôn có thể gặp được nó.

Mua thịt xong rồi, bà cụ lại đi sang khu bán gia vị kế bên cạnh, chọn một chút bát giác và hương diệp mua về.

Đang lúc bà cụ muốn rời đi, bà lại thấy được một người mình không ngờ tới: Giang Kiều?

Sao mà con nhỏ này lại ở đây? Nó sẽ không muốn tới đây tìm rắc rối đó chứ?

Trương Lưu Vân dừng lại bước chân, nhìn Giang Kiều, nhưng mà Giang Kiều lại không có phát hiện Trương Lưu Vân, cô ta đang nhìn trái ngó phải trong siêu thị, tâm tình kích động.

Cô ta vẫn luôn đợi mà mãi không đợi được Vương Bằng Phi xuống biển, cô ta không ít lần thúc giục, đưa ra không biết bao nhiêu ví dụ những người xuống biển kiếm được đồng tiền lớn, nhưng mà hắn ta vẫn là không chịu.

Chân là mọc ở trên người hắn ta, nếu mà hắn ta không muốn đi, Giang Kiều còn có thể kéo hắn ta đi được sao?

Một gã trưởng thành to đầu như Vương Bằng Phi, nếu mà hắn ta không muốn, vậy thì cô ta kéo sao nổi?

Lúc này cô ta đi vào đặc khu chính là vì giành được một cơ hội đi công tác, tới nơi này xem thử xem đã phát triển đến tình trạng gì.

Nơi này phát triển nhanh hơn trong tưởng tượng của cô ta rất nhiều. Hiện tại là năm 1988, rất mau sẽ liền vào thập niên 90, và nơi này đã có đường cái rộng rãi, các cao ốc cao cao, người đi đường đều lui tới vội vàng, bôn ba bận rộn vì cuộc sống càng tốt hơn.

Ở đây có rất nhiều kẻ có tiền, những chiếc áo da, vòng cổ vàng, còn có đại ca đại*, ô to con của bọn họ...... tất cả đều là hương thơm của tiền tài.

*: cách gọi của điện thoại cục gạch thời đó bên TQ.

Cô ta còn nhìn thấy được vài cô gái mặc vàng đeo bạc, vừa thấy là biết đây là mấy cô kiều tiếu mê người đi theo bên cạnh mấy ông chủ lớn nhà giàu mới nổi.

Đây hiện tượng rất thường gặp khi tác dụng của đồng tiền được phát huy càng lúc càng mạnh về sau.

Đi đến đây công tác trừ bỏ cô ta ra còn có 2 người nữa, bận rộn xong rồi, họ nói muốn sang bên này đi dạo, nên cô ta thuận nước đẩy thuyền tới đây.

Giang Kiều biết nơi này là của ai, bởi ai biểu chị ta ở huyện Dịch Thủy vẫn luôn là một nhân vật có đề tài chứ.

Tên nhà xưởng Giang Cảnh Du sáng lập, tên siêu thị chị ta gây dựng lên, đều là một trong những đề tài nóng mà mọi người thích đàm luận nhất.

Cô ta không muốn biết về chúng, lại vẫn luôn có mấy lời tương tự truyền tới tai cô ta.

Nơi này cơ hồ không có gì khác biệt với những siêu thị lớn ở hiện đại trong ấn tượng của cô ta, tuy rằng về mảng điện gia dụng với thu ngân vân vân không theo kịp, nhưng mà đó là vấn đề của thời đại.

Nằm trước mắt cô ta đã là một nơi làm người ta rất hướng tới rồi, cô ta nghe đồng nghiệp của mình tràn ngập hâm mộ.

"Đây là siêu thị mà Giang xưởng trưởng mở sao? Cũng lớn thiệt đó nha."

"Thiệt là nhiều thứ! Tui thấy có khăn lông rất rẻ nè! Cổ sẽ về quê mở thêm một cái như vầy chứ? Nếu mà mở, tui nhất định sẽ đi dạo mỗi ngày."

"Tui chưa từng thấy nhiều loại hàng hóa vầy đâu, có rất nhiều thứ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói."

"Những người sống ở gần đây quá hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể tới."

"Thiệt sự không dám tưởng tượng hiện tại xưởng trưởng sống cuộc sống thế nào, phỏng chừng là mỗi ngày đều hải sâm, bào ngư rồi vây cá gì đó, mặc vàng đeo bạc nè, còn ở là ở trong mấy căn nhà bự như trong TV."

"Tui nghe nói cổ sẽ còn đi ra nước ngoài đó, tui cũng không có nghĩ tới có thể được đi nước ngoài luôn."

"Xưởng trưởng quá lợi hại, cổ là thần tượng của tui!"

"Tui có một cô em họ đang làm việc ngay trong xưởng đồ uống của xưởng trưởng nè, tiền lương 1 tháng cao hơn của tui rất rất nhiều đó."

Nhìn thấy mấy người kia thuần túy hâm mộ, trong lòng Giang Kiều đang chảy máu.

Không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Người vốn nên được hâm mộ như thế phải là cô ta mới đúng.

Mọi chuyện đã xảy ra thay đổi lớn đến vậy, cô ta cũng phải hành động.

Lại kéo dài nữa, bỏ lỡ thời đại hoàng kim thì nên làm gì đây?

Giang Kiều nhìn cái nơi ngăn nắp này, hạ quyết tâm.

Cô ta cũng không tin là Vương Bằng Phi nhìn thấy cảnh này còn có thể nhịn được!

Nếu như hắn ta còn không chịu, cô ta liền quậy, quậy đến long trời lở đất!

Nhất định phải để hắn ta xuống biển!

Lời editor: Chúc mừng năm mới nha mọi người!!! Năm mới vui vẻ nhé (^v^)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.