Trần Oánh muốn gạt con dâu, bởi nếu việc này để con dâu biết rồi, trong lòng nó có thể không có ý tưởng gì sao?
Không chừng cọc hôn sự này cứ vậy sẽ liền tan tành.
Vậy thì nên làm thế nào mới phải?
Cho nên trước hết hãy gạt đi là tốt nhất.
Trần Thiên Hữu nghe thế thì ngẩn ra, trầm mặc thật lâu, sau đó cười khổ lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Mẹ, một việc chỉ cần có 2 người trở lên biết được sẽ không phải là bí mật nữa, con đã đi khám tới mấy bác sĩ rồi, ai biết được liệu có người nào sẽ nhớ kỹ con, rồi nói việc này ra ngoài hay không?"
"Chờ khi cô ấy biết được chuyện này từ trong miệng người khác rồi, sự việc sẽ càng hỏng bét hơn, nên còn không bằng ngay từ đầu liền nói cho cô ấy, đây là sự thẳng thắn thành khẩn mà vợ chồng nên có, cô ấy có quyền được biết, nếu cô ấy muốn ly hôn...... Con cũng sẽ đáp ứng."
Anh ấy nuốt một ngụm nước bọt, gian nan mở miệng: "Đây là con liên lụy cô ấy."
Hai năm không có tin tức tốt, mẹ đúng là không thúc giục, nhưng mà chính vợ chồng họ cũng đã thương lượng qua, bọn họ cũng muốn có con, mà con vẫn luôn chưa tới.
Trước kia chỉ tưởng là duyên phận chưa tới, hiện tại lại là chính anh ấy có bệnh.
Tuy bác sĩ không có nói chốt chết, nhưng mà anh ấy muốn có một đứa con của chính mình, thật sự rất khó.
Về phần nói là may mắn, vậy thì phải may mắn đến cỡ nào? Là may mắn trong vạn không một ấy hả?
Trần Thiên Hữu không cảm thấy mình sẽ là cái người may mắn kia.
Cỡ 2-3 năm không có con còn dễ nói, nhưng 5-6 năm, hoặc là 8-9 năm vẫn không có con thì sao? Đến lúc đó, vợ tuổi cũng lớn rồi.
Nếu cô ấy kịp thời bứt ra, vậy còn có thể tìm tiếp một người đàn ông bình thường.
Quyết định này của anh ấy làm Trần Oánh không chấp nhận được, chị ta lau nước mắt một phen: "Sao mà kiểu gì cũng phải ly hôn chứ? Con cũng không phải là vẫn luôn không có cách nào có con của chính mình, không phải đã nói sao? Chỉ cần uống thuốc điều trị, con có thể có được con của mình. Con đừng nghĩ chuyện quá nghiêm trọng, nửa năm không được thì một năm, một năm không được thì hai năm, con còn trẻ mà."
"Nếu mà may mắn, không chừng qua không lâu là sẽ có tin tốt thôi."
"Cảm tình vợ chồng con cũng tốt mà, một chút khảo nghiệm như vầy, sẽ không chia lìa hai con đâu."
"Còn nữa, có lẽ là bác sĩ chỗ này học nghệ không tinh, chúng ta có thể đến bệnh viện tốt hơn để khám mà con!"
Trần Oánh nói rồi hưng phấn lên: "Đúng vậy, chúng ta đi tìm bác sĩ giỏi hơn, chúng ta đi Hải Thành tìm cô ấy hỗ trợ đi con, chính là cô em dâu có y thuật cao minh của bác gái con đó, nhà cô đó mấy thế hệ đều là bác sĩ, y thuật rất tốt, chúng ta đi tìm cổ, nếu mà còn không được, chúng ta liền đi thủ đô, chúng ta chắc chắn có thể tìm được người có thể chữa trị tốt cho con ở thủ đô!"
Càng nói, ngữ khí của Trần Oánh liền càng tự tin, Trần Thiên Hữu nghe xong cũng thấy trong lòng an ổn hơn chút.
Đúng vậy, anh ấy có thể đến nơi càng tốt hơn để đi khám, để được đến chẩn bệnh càng chuẩn xác hơn, có lẽ bọn họ có biện pháp để chữa khỏi cho anh ấy.
Nếu mà thật sự không trị hết được...... Vậy cũng không có cách nào, chỉ có thể gửi hy vọng với trời cao, có lẽ có thể để anh ấy có một đứa con.
Chứ không cũng không có biện pháp nào khác.
Trần Thiên Hữu cười khổ, thân thể có khỏe mạnh hay không cũng không phải việc anh ấy có thể lựa chọn.
Hãy nghĩ về phương diện tốt đi, anh ấy không thể sinh, nhưng mà anh ấy cũng không cần quá lo lắng, anh ấy còn có hai người em gái, hai em đều rất khỏe mạnh, về sau chắc chắn sẽ có con, nếu mà hai đứa có thể sinh nhiều thêm một đứa, có lẽ mình còn có thể nhận nuôi một đứa...... Không, các em hẳn là sẽ không nguyện ý, vì hiện tại đời sống của mọi người đều dễ chịu tốt đẹp, lại không phải là không sống nổi nữa, nên sao sẽ nguyện ý đưa con mình cho người khác nuôi chứ.
Trần Thiên Hữu kịp thời thu hồi ý tưởng đó.
Tốt nhất chính là anh ấy có thể dưỡng thân thể cho tốt, có được đứa con ruột thịt của chính mình. Mặc kệ là nam hay nữ, anh ấy đều sẽ xem con là bảo bối.
Trần Thiên Hữu lại lần nữa tự vực dậy tinh thần, "Mẹ, con sẽ xin nghỉ qua đó khám thử." Chờ bên kia có chẩn đoán chính xác lại nói.
Trần Oánh gật đầu, nhìn đôi mắt có chút thần thái của con trai, nín khóc mỉm cười: "Được, chúng ta đi xem thử xem, trước hết con đừng có nói với vợ con, đi Hải Thành về rồi lại nói, biết chưa?"
Trần Thiên Hữu tự hỏi một chút, gật đầu. Đi Hải Thành cũng sẽ không mất thời gian quá lâu, cho anh ấy thêm một chút thời gian đi.
Nếu kết quả chẩn bệnh vẫn là rất khó, vậy anh ấy sẽ trực tiếp thẳng thắn. Nếu như có chuyển biến tốt, sau khi trị liệu có thể giống với người bình thường, anh ấy vẫn là sẽ thẳng thắn. Nếu như rất mau thôi là anh ấy sẽ lành, không ảnh hưởng gì...... Trần Thiên Hữu lắc đầu, vậy thì anh ấy sẽ không nói.
Chỉ là, dự cảm của anh ấy làm anh ấy không cách nào lạc quan mà tin tưởng mình sẽ nằm trong tình huống tốt nhất ấy.
Trần Oánh thì thật lại lạc quan lên. Chị ta cũng không tin chuyện như thế này, cả nước lớn đến như vậy mà không có một thần y chân chính nào có thể giải quyết.
Rồi sau đó Trần Oánh cũng tới trong miếu trong chùa nhiều hơn để bái Tống Tử Quan Âm, không chừng Tống Tử Quan Âm thấy chị ta thành kính, sẽ liền cho chị ta một đứa cháu nội thì sao.
Trần Oánh quyết định cùng đi với con trai: "Để mẹ đi chung với con."
Vì hai mẹ con muốn đi tìm Phương Minh Nguyệt, nên Trần Oánh một mình tới nói chuyện này với Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du. Trần Oánh rũ đầu, vẻ mặt mệt mỏi: "Lúc bác sĩ nói thế em cảm thấy như trời sập, em không ngờ được sẽ có chuyện như thế."
Trần Oánh rất hổ thẹn.
Là chị ta không có cho con trai một thân thể khỏe mạnh, mới có cái tình trạng như bây giờ đây.
Đều tại chị ta.
"Bác sĩ nói có thể uống thuốc điều trị, em là nghĩ hồi trước Minh Nguyệt hình như là rất am hiểu ở phương diện này, nên muốn qua nhờ cổ khám thử xem, cho nên tới đây xin nhờ anh chị, nói với cổ một tiếng."
Giang Cảnh Du cũng không nghĩ tới cháu trai thế mà thật sự có vấn đề ở phương diện này, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, cái chuyện này cũng không kỳ quái: "Đi bệnh viện trên tỉnh rồi hả?"
Trần Oánh cười khổ: "Dạ đúng chị, đi khám rồi, kết quả chẩn bệnh không khác mấy."
Cố Hướng Hằng im lặng.
Từ phương diện nào đó mà nói, việc này phát hiện sớm rồi trị liệu sớm là chuyện tốt.
Giang Cảnh Du đáp ứng ngay luôn: "Chị sẽ nói với em ấy, rồi hai mẹ con em tính khi nào thì qua bên đó?"
Trần Oánh lên tinh thần trả lời: "Ngày kia là ngày nghỉ, nên em muốn xuất phát vào đêm mai."
Giang Cảnh Du: "Rồi, để tí nữa chị đi gọi điện thoại qua bên đó liền."
Trần Oánh: "Vậy làm phiền chị rồi. Việc này có thể đừng nói cho những người khác, được không ạ?"
Không thể lại nói cho người thứ năm nữa.
Ngay cả con gái của mình chị ta cũng không có nói đâu.
Cố Hướng Hằng cũng đáp ứng ngay: "Sẽ không nói."
Chuyện như thế này đúng thật rất đả kích lòng tự tin của đàn ông.
Cố Hướng Hằng có chút cảm khái, vận mệnh trêu người mà.
Ấn tượng của anh đối với đứa cháu trai này vẫn là không tệ, bởi vì cháu nó chủ động trả lại số tiền anh đã dùng mua nhà cho nó.
Hồi mà Cố Hướng Hằng ghi tên căn nhà ấy dưới danh nghĩa cháu trai ấy, anh chưa từng nghĩ tới mình lại có thể được nhận lại tiền từ cháu.
Khi đó anh tặng căn nhà ấy cho cháu trai, một là bởi vì cách làm của Cố Hướng Hưng đã xúc phạm tới nhà họ Trần, hồi trước nhà họ Trần nuôi em trai em gái cho anh, đấy là sự thật không thể tranh luận, còn cái thứ hai chính là 3 đứa nhỏ vô tội này.
Cố Hướng Hằng đồng tình với các cháu.
Hơn nữa, số tiền kia với anh mà nói chẳng tính là cái gì, bởi trong ruộng của anh sản xuất ra sản phẩm tùy tiện bán một chút là đã kiếm về số tiền đó rồi.
Chờ khi Thiên Hữu tốt nghiệp, có thể tự mình kiếm tiền, rồi sau lại dùng tiền lương tiết kiệm được trả lại cho anh, nói với anh là nếu nó cứ vậy mà lấy thì sẽ ái ngại, cho nên xem như là nó mua được nhà với cái giá lợi ích thực tế từ trong tay bác cả đi.
Cháu nó không thể cứ vậy mà nhận những gì bác cả tặng.
Mình cũng là đàn ông đỉnh thiên lập địa mà, có thể tự lập tự cường.
Cháu trai nói như thế, Cố Hướng Hằng rất vui mừng, cũng rất thưởng thức.
Trần Oánh còn không có biết chuyện này, là Thiên Hữu nhờ anh hỗ trợ bảo mật cho.
Cố Hướng Hằng biết chứ, bởi nếu trước đó có nói, Trần Oánh đại khái là sẽ không đồng ý.
Cố Hướng Hằng: "Hy vọng nó có thể thuận lợi giải quyết được vấn đề này, có lẽ khi trị liệu nó cũng sẽ cần không ít tiền."
Số tiền ấy thì với tiền lương của cháu nó, không nhất định có thể đủ lo.
Nếu nói như vậy, đưa cá cho người, không bằng dạy người bắt cá.
Nếu về sau cháu trai liên tục có một bút phí chữa bệnh vượt quá khả năng thừa nhận, nhà bọn anh không thể vẫn mãi giúp đỡ, và lòng tự trọng của cháu cũng sẽ không đáp ứng.
Cố Hướng Hằng ngược lại hỏi: "Thiên Tình làm lái buôn hai đầu bán quần áo kiếm được không ít tiền nhỉ?"
Giang Cảnh Du khẳng định gật đầu: "Đúng vậy."
Một lần kiếm được mấy chục một trăm, hiện tại kho vàng nhỏ của cô nàng chắc chắn là hơn 1000 rồi, có lẽ mấy ngàn cũng có, cụ thể thì Giang Cảnh Du không phải rất rõ ràng, vì cô không có mãi chú ý đến.
Cố Hướng Hằng như suy tư gì mà gật gật đầu: "Anh biết rồi."
Trần Oánh và Trần Thiên Hữu đã tới Hải Thành.
Phương Minh Nguyệt đã thông qua điện thoại mà biết được tình huống đại khái, cười cười: "Đừng khẩn trương, nào, chúng ta đi kiểm tra trước."
Toàn bộ hành trình Trần Oánh đều đi theo chạy lên chạy xuống.
Chị ta không cách nào yên lòng.
Con trai bảo chị ta ngồi chờ, chị ta căn bản là không ngồi xuống nổi.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Phương Minh Nguyệt xác nhận Trần Thiên Hữu có chứng nhược tinh, vẫn là chứng nhược tinh có tình hình khá là tệ.
Muốn có được đứa con của chính mình, khó.
Cô ấy mời một người thầy của mình tới đây kê đơn thuốc.
"Thầy của em càng am hiểu phương diện này hơn."
Sau khi lão đại phu râu tóc hoa râm khám rồi, sắc mặt cũng không có trở nên nhẹ nhàng, vì kết quả chẩn bệnh không có biến hóa gì lớn.
Có thể uống thuốc điều trị, nếu người bệnh tích cực phối hợp thì có hy vọng, nhưng mà không thể nói là nhất định có thể để vợ của anh ấy có bầu.
Kết quả cũng không có cái gì khác biệt.
Đối mặt với kết quả chẩn bệnh này, Trần Thiên Hữu đờ người ngay tại chỗ.
Anh ấy muốn một đứa con, khó.
Trần Oánh không cách nào chấp nhận, chị ta lại đến quầy tiếp tân hỏi có bác sĩ khác hay không, kết quả đều nói đó là bác sĩ tốt nhất rồi.
Trần Oánh: "Hu ——"
Chị ta nghẹn ngào.
Sao không thể cho bọn họ một chút hy vọng chứ?
Chị ta kéo thân thể mỏi mệt về lại phòng bệnh, Trần Thiên Hữu đã bình tĩnh lại một chút, nhìn thấy mẹ đã về lại thì miễn cưỡng nhếch khóe môi: "Mẹ, bác sĩ kê thuốc cho con rồi, con uống một đoạn thời gian xem thử."
Trần Oánh: "Con ơi, chúng ta còn có thể đi thủ đô nha!"
Trần Thiên Hữu lắc đầu: "Đừng lăn lộn nữa, cứ vậy đi, bác sĩ ở đây đã rất giỏi rồi."
Thật ra thì bác sĩ trên tỉnh bọn họ cũng không kém rồi, anh ấy không nên ôm lòng may mắn.
Trần Oánh: "Vậy con muốn nói cho nó biết?"
Trần Thiên Hữu mệt mỏi gật gật đầu.
Sau khi trở về, không màng sự phản đối của mẹ mình, anh ấy nói chuyện này cho vợ biết.
Không hề nghi ngờ, đây là một chuyện có thể khiến cho một gia đình như nổ một vụ động đất.
Bác sĩ nói là có thể trị, nhưng mà cũng nói việc này không thể cam đoan. Nếu may mắn thì có thể có thai, nếu mà xui xẻo, vậy thì mười hay tám năm cũng không có bầu được, mà khi đó bên nữ cũng đã lớn tuổi, có hối hận cũng đã muộn rồi.
Hiện tại nếu mà kịp thời bứt ra, vậy có thể thừa dịp còn trẻ tuổi tái giá.
Sau khi Trần Thiên Hữu nói ra tin này, anh ấy không có mở miệng nữa.
Anh ấy muốn giữ lại, nhưng mà anh ấy có cái tư cách gì mà giữ lại chứ?
Nếu như nói thẳng để vợ ly hôn, anh ấy nói không nên lời.
Anh ấy cũng không muốn ly hôn.
Đối mặt với cái bộ dáng ngơ ngốc này của con trai, Trần Oánh tức giận muốn chết.
Nó cứ nói vậy luôn à? Rồi sau đó thì sao? Vợ thật sự chạy rồi, về sau nó còn có thể tìm được cô vợ như vầy sao? Rất khó tìm được.
Hơn nữa, muốn uống thuốc điều trị, vậy mỗi tháng đều có một bút chi tiêu này, mà không có ai cùng chia sẻ, vậy thì cuộc sống của nó về sau sẽ túng quẫn.
Con trai không chịu mở miệng giữ lại, vậy để chị ta làm.
Chị ta đánh bài cảm tình.
Chị ta cũng đã nhìn ra, con dâu luyến tiếc con trai.
Về phía bà thông gia thì thật khá là kiên định, muốn để hai đứa ly hôn.
Trần Oánh liền lui một bước, chỉ hy vọng con dâu có thể cho thêm chừng 2-3 năm thời gian nữa, bởi bác sĩ không có hoàn toàn phán tử hình cho con trai, có lẽ điều trị hai ba năm, có lẽ bọn họ sẽ có được cái vận khí tốt này.
Nếu mà 2-3 năm sau vẫn không có cách nào, vậy thì con dâu cũng còn trẻ, có thể lại lần nữa tìm một người trong sạch.
Con dâu chị ta đồng ý.
Mỗi ngày Trần Thiên Hữu đều cẩn thận tuân theo lời dặn của bác sĩ mà uống thuốc, tình cảm giữa hai vợ chồng cũng ấm lên.
Hai vợ chồng bọn họ đều còn ôm hy vọng.
Không được bao lâu, có tin tức tốt truyền tới, là đứa bé ống nghiệm đầu tiên trong nước bọn họ đã bình an ra đời. Phương Minh Nguyệt gọi điện tới, nói tỉ mỉ kỹ càng về chuyện đó: "Về phương diện này thì kỹ thuật ở nước ngoài càng thêm thành thục, đứa bé ống nghiệm đầu tiên đã được sinh ra từ 1978, hiện tại đã qua 10 năm, năm nay nước ta có được trường hợp đầu tiên, rất mau sẽ có bé thứ hai, rồi thứ ba, hai cháu có thể thử đi chiêu số phương diện này. Nếu mà hiện tại kỹ thuật trong nước không được, vậy ra nước ngoài."
Đây là trời không tuyệt đường người!
Trần Thiên Hữu đại hỉ, chẳng qua sau đó hỏi thăm một chút, nếu mà anh ấy muốn xuất ngoại làm cái này, số tiền anh ấy cần là con số mà hiện tại anh ấy không cách nào gánh nổi.
Cũng chính là lúc này, Trần Thiên Tình kéo anh trai cùng nhau nhập bọn bán quần áo: "Anh cả, anh muốn kiếm đồng tiền lớn, thành thành thật thật mà đi làm là rất khó, đi buôn bán đi."
Từ sau khi không còn áp lực sinh hoạt nữa, khi mà giáo viên hỏi là mình có muốn tiếp tục đi học hay không nữa ấy, Trần Thiên Tình tuân theo bản tâm của mình, lựa chọn đáp ứng cô giáo, hiện tại cô ấy đang học thạc sĩ.
Bởi vì phải đi học, nên cô ấy không có thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai bên đặc khu và trường học, nhưng mà số tiền kiếm được đã có thể để cho cô ấy hưởng thụ cuộc sống thật tốt.
Trần Thiên Tình là sau đó thấy anh hai mình vẫn luôn uống thuốc, kiên trì hỏi mới biết được tình huống của anh trai. Nếu mà muốn ra nước ngoài xin có con bằng ống nghiệm, vậy số tiền phải tốn là không ít được.
Có phương pháp gì tốt để kiếm tiền đây?
Trần Thiên Tình nghĩ ngay đến chính mình.
Nếu không phải cô ấy muốn đi học, cô ấy phỏng chừng đã trở thành vạn nguyên hộ rồi.
Đây là một cơ hội kiếm tiền rất tốt.
Đương nhiên, nếu như bị người khác biết thì chắc chắn sẽ không quá êm tai, nhưng mà hiện tại cũng không có nhiều lời khó nghe đến vậy, bởi tiền là thứ tốt, có ai không muốn có tiền chứ?
Nếu mà có tiền, dù cho bị người khác nói vài câu cũng không có gì ghê gớm cả.
Không đau không ngứa thôi.
Trần Thiên Hữu đi theo bên cạnh em gái mình, sau khi nếm được ngon ngọt trong một đoạn thời gian rồi, anh ấy không có quá rối rắm nữa, đã quyết định rồi, anh ấy xin tạm ngừng lương giữ chức, xuống biển làm ăn.
Anh ấy có cẩn thận hỏi thăm qua, ở phương diện trẻ con trong ống nghiệm này, kỹ thuật trong nước không có thành thục như ở nước ngoài, hiện tại anh ấy phải uống thuốc một đoạn thời gian trước, sau đó đến thủ đô. Nếu mà ở trong nước không được, anh ấy chỉ có thể ra nước ngoài.
Anh ấy rất lý trí.
Dù có là đi thủ đô, bằng với tiền lương của anh ấy cũng là không đủ, càng khỏi nói ra nước ngoài.
Cho nên anh ấy xuống biển.
Mà anh ấy muốn xuống biển cũng có các điều kiện thuận và tiện: Bên bác cả gái có sẵn nhà sản xuất bác giao hảo, anh ấy có thể trực tiếp ở bên đó lấy hàng, tới thành phố mở cửa hàng.
Vợ anh ấy cũng cam chịu.
Mới ban đầu anh ấy cũng bắt đầu từ việc bày sạp bên vỉa hè.
Buổi tối đến, anh ấy bày sạp bán ở nơi đông người, anh ấy còn bị người quen nhận ra.
"Ý, sao mà anh lại ở đây bán quần áo vậy?"
"Anh xuống biển, chính là vì để ở đây bày sạp sao?"
"Anh làm việc quá xúc động rồi."
"Đạo bất đồng khó lòng hợp tác."
Trần Thiên Hữu đều cười nhận hết: "Muốn mua quần áo không? Quần áo chỗ tôi hàng ngon giá rẻ, có rất nhiều khách quen, các anh có muốn xem thử xem không? Để tôi tính rẻ chút cho các anh."
Sau đó anh ấy đã thành công bán đi được càng nhiều quần áo.
Mọi người: "......"
Da mặt của người này, rất rắn chắc nha.
Rất mau, Trần Thiên Hữu đã được tích lũy nguyên thủy.
Anh ấy đi thuê một gian cửa hàng.
Sau khi có được cửa hàng mặt tiền, việc làm ăn càng tốt hơn.
Trần Thiên Hữu còn sẽ nhập hàng cho người khác nữa, anh ấy thu một bút 'phí vất vả', vậy là không lâu sau liền có được gian cửa hàng mặt tiền thứ hai rồi thứ ba.
Chỉ một cửa hàng mặt tiền, một tháng cũng cho anh ấy thu nhập ít nhất là 1500 tệ.
Mà lúc này, tiền lương của công nhân bình thường còn đang ở dưới trăm tệ.
Chuyện thân thể Trần Thiên Hữu có vấn đề này thì Trần Thiên Tình đã biết, nhưng mà Cố Hướng Hưng không biết.
Không có ai nói cho hắn ta, mà hắn ta bình thường cũng không nhớ nổi đến chuyện quan tâm đứa con trai đầu này, anh ấy sống ở trên thành phố, vậy nên cơ hội gặp mặt cũng không nhiều lắm, cái nữa là hắn ta còn đứa con trai nhỏ trước mặt đang làm hắn ta đau đầu đây.
Cũng không biết đứa nhỏ này là còn nhỏ tuổi đã phản nghịch hay không nữa, nó căn bản là không thích học tập, làm hắn ta mỗi lần nhìn bài thi của nó là đau đầu.
Cố Hướng Hưng hy vọng con có thể học tập như anh chị của nó, có được cái thành tích tốt, thi đậu đại học tốt, nhưng mà đứa con trai này chẳng chịu nghe người lớn khuyên chút nào.
Thằng nhóc không nghe, Cố Hướng Hưng mắng cũng mắng rồi, vô dụng.
Về phần đánh? Đánh là đánh không được, bởi mỗi lần hắn ta muốn động thủ là Vương Tiểu Thúy sẽ liền xuất hiện, ngăn cản hắn ta.
Con nít mà không bị dạy dỗ chút nào, thì nó đâu có biết sợ, biết phải học tập.
Cứ thế mãi, nên làm cái gì bây giờ mới phải?
*
Hiện tại Triệu Đại Thạch là phó xưởng trưởng của xưởng gạch.
Đi tới đặc khu mở lò gạch, việc làm ăn tốt ngoài dự đoán, từ sáng cho tới tối không có lúc nào ngừng lại. Bán đi được số lượng gạch đếm không hết, anh ấy cũng theo đó có được thu nhập mà trước đó có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lương tháng của anh ấy nói thiệt là cũng không phải cao đến thái quá, nhưng mà cấp quản lý cao có thể được nhận chia hoa hồng, cuối năm nhận tiền chia hoa hồng một lần, còn nhiều hơn tổng số lương tháng anh ấy nhận được trong một năm!
Nhìn số tiền chia hoa hồng này, anh ấy làm việc cũng tràn ngập nhiệt tình.
Việc làm ăn càng tốt, chia hoa hồng càng nhiều hơn, đương nhiên phải ra sức rồi.
Lò gạch của bọn họ cũng lần nữa mở rộng chiêu công, có được càng ngày càng nhiều công nhân, bọn họ đại bộ phận là nông dân, cái đó thì từ những vết chai trên tay của bọn họ là nhìn ra được rồi. Bọn họ còn tổ kiến đội kiến trúc của chính mình, chuyên môn đi xây nhà xưởng hoặc sửa đường cho người ta, cũng kiếm được đầy bồn đầy bát.
Bởi vì bận rộn nên anh ấy rất ít khi về lại trong thôn, nhưng một khi trở về, mọi người sẽ liền xáp qua dâng lên nụ cười tươi nhiệt tình.
Lúc mới đầu khi anh ấy ra khỏi thôn đi đặc khu, trong thôn còn có người cảm thấy anh ấy ngốc, bởi đang yên đang lành chạy ra xứ khác làm chi, nhưng mà anh ấy muốn đi ra nhìn thế giới bên ngoài một cái. Cuộc sống trong thôn đúng thật rất an nhàn, nhưng mà khi vẫn luôn an nhàn tiếp thì cũng không nhìn ra là chuyện tốt.
Bằng không sao mà xưởng trưởng của bọn họ lại chạy ra khỏi thôn chứ?
Hơn nữa, nếu mà không có chút tinh thần mạo hiểm, sao mà sẽ có được anh ấy của hiện tại?
Hiện tại những người khi trước nói anh ấy choáng váng kia, mặt đều đã bị vả sưng lên.
Sự thật chứng minh, anh ấy đi ra ngoài thật đúng là một quyết định quá là chính xác.
Thu nhập một tháng của anh ấy chính là con số mà rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ, mà đấy vẫn là trong tình huống anh ấy chưa có nói đến chuyện chia hoa hồng.
Người trong thôn bọn họ còn đỡ, bởi cuối năm tới bọn họ cũng có chia hoa hồng, nhưng mà những thôn khác, tuy có hoa hồng, lại cũng không có sánh được với thôn Thượng Trang.
Có tiền rồi, Triệu Đại Thạch có thể cho con cái của mình đều đi theo mình sống được cuộc sống tốt —-
Muốn mua những đại kiện đắt đỏ kia, không cần suy xét.
Xây dựng nhà cửa cũng không cần suy xét quá nhiều, hợp tâm ý của chính mình là quan trọng nhất.
Tiền, không phải vấn đề.
Triệu Đại Thạch còn mua nhà ở chỗ khác nữa.
Bởi vậy nên có không ít người anh ấy quen biết khi trước nói là muốn đi theo anh ấy ra bên ngoài lang bạt, lăn lộn cho thành công để phong cảnh về quê.
Nói cứ như là đi ra ngoài liền nhất định có thể áo gấm về làng ấy, cái này làm Triệu Đại Thạch thấy có chút buồn cười.
Muốn đi ra ngoài lang bạt đương nhiên không có vấn đề, nhưng mà nếu như không có bản lĩnh, còn không bằng ở yên trong nhà, kiếm số tiền lương ổn định kia đâu.
Ở bên ngoài anh ấy cũng coi như là gặp được nhiều người, đi xa quê thì chỉ cần có một tay nghề giỏi, cần lao chịu làm, vậy trên cơ bản đều có thể có cuộc sống không tệ, nhưng mà người nhiều liền hỗn độn, có người tốt cũng có người xấu, cái này thì cần chính mình phán đoán.
Anh ấy đã mấy lần gặp qua những người đáng thương bị lừa đến mức lộ phí về nhà cũng không có, phải ở đằng kia kêu khóc mình gặp phải kẻ lừa đảo.
Anh ấy còn từng gặp được có người cũng là huyện Dịch Thủy đó.
Chỉ cần là anh ấy gặp được chuyện như thế, anh ấy đều sẽ mua vé xe về quê cho đối phương.
Điểm này Triệu Đại Thạch là học từ xưởng trưởng, đã thuận tiện cho người, cũng thuận tiện cho mình.
Có lẽ sẽ có người nói anh ấy là kẻ coi tiền như rác, nhưng dù cho chỉ có được một hai người có thể bình an về nhà, vậy thì số tiền anh ấy bỏ liền có ý nghĩa.
Huống hồ, ai cũng không thể bảo đảm được mình sẽ không có lúc gặp phải vấn đề.
Vươn tay viện trợ người khác khi khả năng của mình cho phép, là một chuyện rất có cảm giác thành tựu và thỏa mãn.
Có người nói anh ấy có lương tâm, anh ấy tự hỏi một phen, cảm thấy đúng đó nha.
Xưởng trưởng chính là rất có lương tâm.
Ra xa quê, gặp được rất nhiều nhà tư bản đi đến nơi này của bọn họ đầu tư, nhưng mà đối đãi hào phóng với công nhân như vầy, anh ấy chỉ thấy có mỗi xưởng trưởng của bọn họ làm vậy thôi.
Anh ấy là người được lợi, anh ấy cũng hy vọng có thể để người khác được lợi theo.
*
Lưu Hoan đạp xe đạp dẫn người đi kiểm tra một cái thôn trồng rau dưa.
Thôn này vốn chỉ là một cái thôn trang bình bình thường thường, sau đó bọn họ chọn nơi này, nhận thầu ruộng đất chỗ này trồng rau, rạng sáng mỗi ngày sẽ có người tới thu hoạch rau củ ngoài ruộng, thừa dịp tươi mới mà đưa đến siêu thị, sau đó rau củ sẽ được sửa sang lại cho sạch sẽ rồi đưa lên kệ để hàng. Chỉ cần vừa mở cửa siêu thị, sẽ có cả đống người chen tới mua sắm các loại rau củ này.
Nơi này không phải con đường nhập rau củ duy nhất của siêu thị họ, nhưng mà có con đường nhập rau dưa của chính mình thì có bảo đảm là, dưới tình huống đặc thù nào đó, bọn họ cũng sẽ không bị chặt đứt nguồn cung cấp.
Bọn họ có rất nhiều nơi sản xuất như thôn này, họ căn cứ những thôn khác nhau phân công khác nhau.
Như thôn này là ruộng đất nhận thầu dùng để gieo trồng rau củ.
Người làm việc cũng là mời dân địa phương, mỗi tháng phát lương, bọn họ chỉ cần chăm sóc cho tốt đám rau củ ngoài ruộng là được.
Ruộng đất nơi này đều đã được quy hoạch, sau khi nhận thầu thì chuyên môn phân cách thành các cánh đồng vuông vức, đường cũng được sửa sang lại.
Làm như thế này thì thôn được lợi, siêu thị bọn họ tới lấy hàng cũng càng thuận tiện hơn.
Lúc Lưu Hoan tới nơi, miếng đất kia chưa có ai, chị ấy rất thuận lợi mà đi vào ruộng dạo quanh một vòng. Ruộng đồng một mảnh xanh mướt, nhìn là làm người ta thấy vui vẻ thoải mái.
Ngồi xổm người xuống đánh giá cẩn thận, bộ phận có sâu ít, rau củ trông cũng đẹp và tốt tươi, miếng đất trồng rau này phỏng chừng là sáng mai sẽ được thu hoạch.
Không được bao lâu, đám ba người Lưu Hoan đã bị phát hiện: "Mấy người là ai?"
Không đợi bọn họ giới thiệu, liền có người nhận ra: "A, chị là giám đốc Lưu!"
"Để tôi đi kêu người."
Rất mau, người phụ trách của thôn này, cũng chính là trưởng thôn tới đây, hỏi chị ấy: "Giám đốc tới đây có phải là muốn thu rau củ không? Hay là phát hiện vấn đề gì?"
Ông ấy rất tự tin: "Chỗ bọn tôi trồng rau củ đều rất ngon, tuyệt đối sẽ không đưa rau củ không ngon tới."
Lưu Hoan gật đầu: "Yên tâm, không phải là có vấn đề gì, tôi chỉ là tới xem thử, rau củ chỗ các chú trồng đúng thật rất ngon, ngày hôm qua còn có người cố ý khen, nói rau củ của siêu thị chúng ta rất tươi ngon."
Trưởng thôn kiêu ngạo cười: "Chính xác rồi."
Bọn họ cũng không phải chỉ lấy tiền không làm việc.
Khách sáo vài câu xong, đám ba người Lưu Hoan lại đạp xe đạp đi đến chỗ tiếp theo.
Cái thôn tiếp theo cách đó không xa, chẳng qua bên đó không phải trồng rau củ, mà là trồng trái cây.
Bên này gieo trồng nhiều nhất chính là trái cây trong lều lớn, ví dụ như là lều dâu tây.
Lúc Lưu Hoan tới bên đó thì có một cái lều lớn đang khuân vác dâu tây ra bên ngoài. Đám dâu tây ở đây đã được chọn lựa qua rồi, những trái phẩm tướng tốt nhất kia sẽ được lấy ra đưa đến siêu thị, bán được cái giá tốt, mà những trái khác thì sẽ được đưa đến xưởng đồ uống của bọn họ, trở thành một trong các nguyên vật liệu chế biến đồ uống.
Dạo qua một vòng, nơi này cũng không có phát hiện vấn đề gì.
Lại đi cái thôn trang tiếp theo, nơi đó chuyên dùng để nuôi dưỡng, nuôi heo nuôi gà, hai loại này chiếm phần lớn.
Ở đây mỗi ngày đều sẽ có một số lượng lớn gia cầm vào lò sát sinh, sau đó được đưa đến tủ đông siêu thị......
Chờ khi Lưu Hoan xem xong hết rồi, lúc này trời cũng sắp tối: "Hôm nay không có phát hiện vấn đề gì, chẳng qua cần chú ý một điểm là hình như số lượng gà con bên này không quá đủ, qua hai hôm nữa lại qua đây thẩm tra đối chiếu một chút."
Về tới siêu thị, Lưu Hoan gặp được xưởng trường ngoài cửa văn phòng, hình như xưởng trưởng cũng mới từ bên ngoài về, đang muốn vào văn phòng, mà trong văn phòng còn có tổng giám đốc ở đây.
Tầm mắt giao nhau, Lưu Hoan cười, tới vấn an, sau đó liền không quấy rầy bọn họ nữa. Hiển nhiên là tổng giám đốc có việc tìm xưởng trưởng.
Giang Cảnh Du nhìn Lưu Hoan rời đi, thu hồi tầm mắt. Cô có ấn tượng sâu sắc với Lưu Hoan, một là bởi vì cảnh ngộ làm người ta thấy đồng tình của chị ấy, còn cái nữa chính là bởi tính cách rất cứng cỏi của chị ấy. Khi Lưu Hoan vừa tới nơi này, chị ấy cái gì cũng không hiểu, ngay cả giao lưu cũng là va va đập đập, nhưng chỉ nửa năm là đã có thể biết đọc biết viết, hiện tại đã trở thành một giám đốc rất xuất sắc, chuyện qua tay chị ấy chưa từng có sai lầm.
Trong danh sách thăng chức lần này, có tên chị ấy.
"Xưởng trưởng." Tô Phong chào một tiếng, sau đó đưa lên một phần văn kiện, đây là đơn xin mở rộng hầm chứa đá.
Giang Cảnh Du phê chuẩn.
Hai năm trôi qua, siêu thị cũng chẳng thế nào khuếch trương, vẫn chỉ có một cái thôi, chẳng qua kim ngạch buôn bán rất khả quan. Trong giai đoạn đầu, cả Giang Cảnh Du và Tống Nhụy đều không có ý muốn khuếch trương tứ phía, trọng điểm đều đặt ở phương diện mở nhà xưởng.
Đây là siêu thị duy nhất của bọn họ, phóng xạ ra một mảnh khu vực lớn chung quanh, còn có người nguyện ý và cố ý từ địa phương xa tới đây. Nơi này có vài thứ ở chỗ khác đều không bán được, giá cả cũng ưu đãi, tính dính của khách hàng rất cao.
Lại cái nữa là bởi đặc tính của siêu thị, tiền mặt là kết toán tại chỗ, không áp tiền hàng, nếu mà tiền mặt trên tay các cô không tiện, còn có thể khẩn cấp rút ra từ nơi này.
Kế hoạch của bọn cô là chờ khu giai đoạn khuếch trương nhà máy của bọn cô đã hoàn thành rồi, bọn cô mới có thể mở rộng siêu thị này thành chuỗi siêu thị.
Ví dụ như là hiện tại, có thể chuẩn bị mở đại siêu thị thứ hai rồi.
Giang Cảnh Du đưa lại văn kiện cho Tô Phong: "Anh cảm thấy chúng ta chọn địa điểm nào thì thích hợp để mở siêu thị thứ hai? Tôi và anh mở họp thảo luận một chút, xong rồi đi viết cho tôi một báo cáo. Cái siêu thị thứ hai này, vẫn là do anh điều phối."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]