Phan Chí Hoành lấy cái thăm đầu tiên trước mắt bao người.
"Cảm ơn, rất hân hạnh được chiếu cố."
Đọc to dòng chữ đó ra, sự chờ mong trên mặt Phan Chí Hoành cũng đọng lại.
Cú mở đầu này, hình như hơi bị không quá diệu à nha.
Nhưng mà không sao hết, cái đầu không trúng, không cần nóng nảy, anh ấy còn 25 cái.
Phan Chí Hoành hít sâu một hơi, lúc này anh ấy bốc ra 3 cái thăm tre một lượt, đưa mắt nhìn một cái, là 3 thăm 'Cảm ơn, rất hân hạnh được chiếu cố'.
Phan Chí Hoành: "......"
Nhân viên công tác cầm lấy thùng đựng thăm trúng thưởng vội nói: "Tỉ lệ trúng thưởng của bên bọn tôi là một 50%, nhưng có vài lúc cá biệt có khả năng sẽ hơi kém may mắn chút xíu như vầy."
Đám người vây xem cười ra tiếng.
Đây không phải là kém một chút, đây là kém rất nhiều chút.
Ông anh này đã rút 4 cái thăm tre rồi!
Một cái trúng thưởng cũng không có!
Phan Chí Hoành mặt vô biểu cảm lại thay đổi một bàn tay khác cho vào thùng, đếm thầm vài cái, lại rút ra 3 cái thăm.
Có 2 cái 'Cảm ơn, rất hân hạnh được chiếu cố', 1 cái là giải 6.
Là giải 6! Mặt Phan Chí Hoành mang nét mừng, cuối cùng cũng trúng thưởng một cái!
Nhân viên công tác lập tức lớn tiếng: "Chúc mừng anh đã trúng được 1 giải 6!" Anh nhân viên công tác kia đưa tới 2 túi nước sốt chấm nhỏ.
Phan Chí Hoành nhận lấy nhìn một chút, một gói là nước tương, một gói khác là sốt cà chua.
Được rồi, thứ này cũng được.
Lần này anh ấy lại rút ra thêm 2 cái nữa, là một hơi rút ra tới 5 cái thăm tre. Vừa nãy có được một cái giải 6, lúc này sẽ là giải mấy đây?
Giải nhất rất tốt, giải đặc biệt thì càng tốt hơn, giải nhì cũng không tồi.
Lại lần nữa đưa mắt xem, ôi xấu hổ, vì 4 cái là 'Cảm ơn, rất hân hạnh được chiếu cố', 1 cái khác vẫn là giải 6.
Nhân viên công tác cho anh ấy một túi nước sốt ngọt cay, còn có một túi giấm, trong lòng anh nhân viên cũng cảm thấy có chút một lời khó nói hết, bởi xác suất trúng thưởng ở đây về cơ bản đều là chuẩn, mà kết quả vị này......
Vị này chính là khách hàng lớn đúng không sai, nhưng mà cái vận khí này thiệt không tốt lắm.
Phan Chí Hoành bất chấp tất cả, một hơi rút luôn 14 cái thăm tre còn thừa lại luôn, anh ấy cũng không chọn lựa kỹ càng gì, cứ bốc hết thôi.
Nhân viên công tác cùng xem chung với anh ấy, có 8 cái thăm là 'Cảm ơn, rất hân hạnh được chiếu cố', 5 cái giải 6 nè, 1 cái giải 3.
Từ từ, giải 3!
Phan Chí Hoành tinh thần rung lên: "Tui trúng được giải ba rồi!"
Giọng của nhân viên công tác có vẻ còn hưng phấn hơn Phan Chí Hoành: "Chúc mừng chúc mừng, giải 3 có thể nhận được 1 chiếc khăn lông!"
Anh nhân viên đưa một nắm túi gia vị tới, sau đó lại đưa một cái khăn lông màu lam tới.
Bên cạnh có người đã xem giá chiếc khăn lông này: "Cái khăn lông này phải mua 9 mao tiền đó, vậy mà tặng không luôn hả?"
Giọng của nhân viên công tác càng lớn hơn nữa: "Đúng vậy, rút thăm trúng thưởng, rút được liền tặng không, nếu mà rút trúng giải nhất, vậy tặng 1 chiếc xe đạp, rút trúng giải đặc biệt, tặng một cặp đồng hồ đeo tay, tất cả đều là thật!"
Chung quanh lập tức liền có người quay đầu về: "Không tính tiền, tui còn thiếu cỡ 1 tệ nữa là được 10 tệ, để tui quay lại thêm chút đồ đã."
"Tui cũng đợi chút nữa lại đến, chỗ tui là hơn 6 tệ một chút, tui đột nhiên nhớ ra trong nhà mình còn thiếu chút gì đó."
"Tôi cũng mua nhiều thêm chút, vận may của tôi vẫn luôn không tệ, nếu mà rút trúng được cái xe đẹp, vậy phải tới cả trăm tệ đó!"
"Nếu mà là đồng hồ thì càng tốt, đó chính là một cặp đó, là hơn 200, một năm tui cũng không tồn được nhiều tiền đến vậy."
Có rất nhiều người quay đầu trở về, nhưng mà Lưu Hoan không có phát hiện, bởi vì người chung quanh chị vẫn luôn rất nhiều, làm chị không dám lơi lỏng, một đôi mắt phải xem tám phương.
Kệ để hàng nào hết hàng cần bổ hàng nè, người nào ánh mắt né tránh muốn trộm đồ nè, chị đều phải nhìn hết.
Còn muốn giải đáp nghi vấn, mọi người có đủ loại vấn đề, ví dụ như có người hỏi thương phẩm nào đó ở chỗ nào, có người hỏi giá cả ưu đãi, có người hỏi liệu bọn họ có lỗ vốn hay không.
Có kệ để hàng cần bổ sung, vậy bổ sung.
Đây là tình huống sớm đã dự đoán được.
Xúc xích và mì ăn liền vốn dĩ chính là sản phẩm rất được hoan nghênh, hiện tại giá cả được ưu đãi một chút, chỉ cần là người biết sinh hoạt, vậy sẽ không nỡ bỏ lỡ.
Đổi thành chính Lưu Hoan, chị cũng sẽ mua một chút về cho con trai.
Trên lầu 2, trong một khu vực mà Phan Chí Hoành không có thăm dò đến, Giang Cảnh Du và Tống Nhụy đang ở trên này nhìn xuống dòng người, lẳng lặng chờ đợi thành quả ngày hôm nay.
Nơi này là phòng làm việc của hai người họ.
Về phần cách vách khu phục trang kia, nơi đó là dành cho các thương gia vào đây kinh doanh, bọn họ cũng đang ở đây chờ đợi số liệu.
Các thương gia đang đánh giá xác định năng lực tiêu phí của thị trường này, nếu về sau có thể ổn định được, vậy bọn họ liền nhiều thêm một nơi có thể tiêu thụ ổn định, vì đây cũng không phải cái siêu thị quy mô lớn đầu tiên được mở ở đặc khu.
Siêu thị không phải thứ gì mới mẻ, nhưng mà thương phẩm trong nơi này không phải mỗi một loại đều có thể kiếm được.
Không có ai sẽ không thích việc làm ăn của mình càng ngày càng tốt.
Sau khi ngày hôm nay kết thúc, tất cả công nhân đều mệt đến nằm liệt.
Sau khi tiễn đi một vị khách cuối cùng rồi, đóng cổng lớn lại, các công nhân viên cũng không có nhanh chóng tan tầm, vì bọn họ còn phải thống kê tập hợp hết tất cả những thứ trong hôm nay, xem bán đi bao nhiêu, lợi nhuận được bao nhiêu, rồi lại tổn thất bao nhiêu.
Mặt khác, có vài cái kệ để hàng đã rỗng, thừa dịp hiện tại cũng cần đi bổ hàng, bằng không để mai làm lại không kịp.
Việc kinh doanh quần áo của Tống Nhụy vẫn luôn không tệ, cô ấy muốn mở một cửa hàng bán lẻ ở đây, vừa có thể chiếu cố đến chỗ bán sỉ, lại còn có thể mở rộng thêm con đường nữa. Làm như thế là bởi vì Tống Nhụy phát hiện càng ngày càng nhiều người bán quần áo, người cạnh tranh với cô ấy càng ngày càng nhiều, cô ấy cần thiết phải để mình bảo trì ưu thế mới có thể mãi sinh tồn được.
Ví dụ như là thiết kế ra quần áo khác càng đẹp hơn, sản xuất quần áo có chất lượng càng tốt hơn, hoặc là hạ thấp phí tổn vài dòng hàng hàng ngon giá rẻ hấp dẫn mọi người mua sắm, thậm chí mở rộng con đường, tăng lớn tỉ lệ chiếm hữu thị trường.
Làm như vậy mới có thể để cô ấy vẫn luôn bảo trì ưu thế với đám cùng ngành.
Đây là vấn đề mà mỗi một người làm ăn phải đối mặt sau khi tiến vào thị trường, chỉ cần có lợi có thể chiếm, đối thủ cạnh tranh chưa bao giờ sẽ biến mất.
Kết quả này làm Tống Nhụy vừa lòng.
Người phụ trách Tô Phong đưa số liệu đã tập hợp lại tới, Tống Nhụy lộ ra tươi cười: "Tốt hơn trong tưởng tượng của mình."
Giang Cảnh Du cũng cười: "Xem ra chúng ta có một bắt đầu không tệ. Hôm nay mọi người cũng vất vả rồi, đợi lát nữa chú nói với mọi người là nếu hai ngày tiếp theo cũng có thể có số liệu như vầy, vậy thì tiền lương tháng này của bọn họ sẽ được tăng thêm 10% dựa trên lương cứng làm tiền thưởng."
Bận bịu từ sáng cho tới tối, chỉ có thể vội vội vàng vàng mà nghỉ ngơi một chút trong lúc ăn cơm, mọi người đều rất mệt, nhưng mà vừa nghe được tin tức tốt đó, tất cả mọi người đều hoan hô, mỏi mệt tựa hồ cũng theo đó biến mất.
Bọn họ vui vẻ, Giang Cảnh Du và Tống Nhụy cũng vui vẻ, bởi vì chỉ như thế thì bọn họ mới có thể càng ra sức khi làm việc, cùng nhau chải vuốt lại những việc trong khi mở đầu này.
Dự tính của hai cô về ngày đầu tiên vẫn là khá bảo thủ, hiện tại xem ra không cần quá bảo thủ. Tuy rằng về sau này chắc chắn sẽ bình đạm xuống, nhưng mà dù cho có trực tiếp chém thu nhập của lần buôn bán ngày hôm nay xuống còn một phần tư, đó cũng là một con số khả quan.
Hơn nữa, qua ngày đầu tiên truyền tin bằng miệng, tới ngày thứ hai và ngày thứ ba thì kim ngạch buôn bán của bọn họ hẳn là sẽ còn nghênh đón một đỉnh cao cao hơn nữa.
Còn có cái nữa chính là rút thăm trúng thưởng, cái vũ khí sắc bén khi muốn hút ánh nhìn của mọi người đây.
Ngày đầu tiên, phần thưởng lớn nhất bị rút ra của bọn họ là giải nhất, 1 chiếc xe đạp.
Có 2 cái giải nhất, bây giờ chỉ còn một cái.
Giải đặc biệt của bọn họ còn chưa có bị rút ra.
Lúc mà có người rút được giải nhất ấy, chỗ rút thăm trúng thưởng đều sôi trào lên.
Những thanh âm ồ lên kia, đám Giang Cảnh Du ngồi ở bên này cũng có thể nghe được luôn.
Rút trúng được giải nhất đó chính là một bà chủ gia đình đi theo chồng đến nơi này kiếm tiền, chị này nhìn thấy gạo và mì chỗ này có thể rẻ được hơn chút, liền mua hơn 5 tệ tiền lương thực, lại mua cho các con 2 bộ quần áo nhỏ, kim ngạch đạt được 10 tệ, nên chị được 2 lượt rút thăm trúng thưởng.
Bà chị này cũng không có lưu trữ, rút thưởng liền ngay tại chỗ luôn.
Một lần đầu là giải 6, được 2 túi nước tương, lần thứ 2, chính là giải nhất!
Rút ra được cái này, khi mà nhân viên công tác dọn xe đạp được đặt trên đài xuống đưa cho chị ấy, bà chị này cả người đều đã choáng váng, ngơ ra một hồi lâu, mới không dám tin mà hỏi xác nhận lại lần nữa: "Thiệt cho tui hả? Tui cầm đi rồi chú sẽ không nói là tui trộm đồ đúng chứ?"
"Tui thiệt sự cầm đi đó nha?"
Nhân viên công tác lần nữa xác định: "Thật đó chị, là của chị, chị rất là may mắn luôn, chị rút trúng được giải nhất, đây là của chị, có nhiều người có thể chứng kiến cho chị ở đây nè."
Lúc ấy, đám người vây xem phải nói là hâm mộ quá trời luôn á.
Và vậy là lại tạo ra một đợt cao trào nhỏ.
Buổi tối, Giang Cảnh Du vào không gian game, Cố Hướng Hằng đã đang chờ cô ở trong này rồi. Anh biết hôm nay cô sẽ bận, phải tới khuya mới có thể vào đây, nên anh đã làm xong hết việc luôn rồi.
"Thế nào? Có tốt không?"
Giang Cảnh Du đưa camera cho anh xem: "Em chụp được mấy tấm ảnh, việc làm ăn khá tốt, người cũng rất đông, thoạt nhìn còn được."
Cố Hướng Hằng: "Em đừng vui quá sớm, lần này là em đã vừa cho ưu đãi lại còn tuyên truyền mới có thể có lượng người tốt như vậy, qua 3 ngày rồi thì khó nói."
Anh cho Giang Cảnh Du tiêm một mũi dự phòng.
Giang Cảnh Du gật đầu: "Em biết, chỉ cần đã tới một lần, em tin tưởng đại bộ phận mọi người sẽ lại đến lần thứ hai."
Cũng giống như là vào cao ốc bách hóa đó, dù cho mọi người có mua không nổi đi nữa, bọn họ cũng đều thích đi dạo một chút.
Siêu thị của bọn cô là tùy tiện dạo, còn sẽ không có ai hỉnh cằm lên bảo khách nhanh nhanh phắn đi.
Chỉ xem mà thôi, cô lại không thu phí.
Giang Cảnh Du: "Mấy thứ đồ điện chính là thật sự bán rất chạy, đáng tiếc là giá nhập hàng cũng cao, nếu mà không bán đi được, vậy thì vận chuyển tài chính của mình sẽ phải có vấn đề."
Khu vực đồ điện không lớn, nhưng mà tiền kiếm được lại là đứng hàng đầu.
Cố Hướng Hằng: "Chờ khi sản phẩm điện gia dụng của chúng ta phát triển từng cái một rồi, kim ngạch buôn bán sẽ càng thêm đẹp."
Hiện tại sản phẩm điện gia dụng đều rất đắt đỏ, ví dụ như là cái quạt điện kia đi, phải mất gần 100 tệ đấy, mà nếu ở tại địa phương nào sâu trong nội địa quá, vậy còn không nhất định mua được đâu.
Đấy là bởi vì cực hạn của giao thông, cũng là vì hàng sản xuất ra không đủ mức cầu của thị trường.
Chỉ cần có thành thị, liền có chỗ xuất hiện công nhân, cũng liền có vài gia đình có nhu cầu tràn đầy với những mặt hàng thế này.
Chỉ cần gia đình nào mà có tới vài người công nhân, vậy thì đại bộ phận tiền của bọn họ đều có thể được tiết kiệm xuống, trừ bỏ kết hôn với lại chuyện sinh lão bệnh tử ra, không chỗ gì để tiêu dùng cả.
Vì lý do đó, nên có vài người thấy có đại kiện là đồ điện gì đó, họ rất bỏ được mà mua, cái phiền não chính là mua không được.
Kế tiếp, thu nhập ngày hôm thứ hai nhiều hơn hôm đầu 20%, nhưng mà bên rút thăm trúng thưởng lại không có chấn động như hôm đầu tiên vậy, vì xe đạp và đồng hồ vẫn còn đây.
Đồng hồ thì bọn họ đúng là có động tay động chân thiệt, họ muốn giữ đồng hồ đến ngày cuối cùng mới bỏ, nhưng mà xe đạp thì không có, họ đã bỏ thăm tre vào rồi, nhưng mà không ai rút trúng thôi.
Trong an bài vốn có của bọn họ, chính là mỗi ngày một đại kiện, theo thứ tự là ngày đầu tiên và ngày thứ hai đều là xe đạp, còn ngày thứ ba chính là giải thưởng lớn nhất —— đồng hồ.
Chẳng qua tuy rằng không có ai rút trúng xe đạp, do mọi người vẫn nhiệt tình nên vẫn có rút ra rất nhiều giải nhì và giải ba.
Tỷ lệ trúng thưởng bình quân hôm nay cao hơn ngày đầu tiên rất nhiều, trong lần này, có cả Phan Chí Hoành.
Phan Chí Hoành tới rửa mối nhục xưa.
Ngày đầu tiên thì Phan Chí Hoành không mang theo trên người bao nhiêu tiền, mua một ít hàng mình nhìn trúng rồi liền theo cùng đám hàng đã mua trước đó nữa suốt đêm đưa hàng ra ngoài, sau đó lại dẫn theo người mới sáng sớm đã ngồi xe về đây, mang theo tiền, vào chỗ này nhập hàng với giá bán sỉ, và sau đó đã rút trúng được 2 cái giải nhì!
Là thẻ giảm giá, khi tiêu phí được tròn 50 thì có thể giảm được 5 tệ.
Như này là tương đương với khi không kiếm hời được 10 tệ!
Vừa quay đầu lại là ông anh này liền xài hết sạch 2 cái phiếu đó.
Lúc này Phan Chí Hoành đã theo bản năng xem nhẹ mình đã rút bao nhiêu cái thăm tre, mới rút ra được 2 cái giải nhì này.
Hôm nay ông anh này tới đây nhập hàng, xài gần cả ngàn tệ.
Ba ngày khai trương bán đại hạ giá, làm cho siêu thị bọn họ trở thành đề tài được bàn luận nóng ở cái địa phương này, trừ bỏ Cố Hướng Hằng ra, những người khác cũng gọi điện thoại tới quan tâm tiến triển.
Người nhà và bạn bè cũng đều biết Giang Cảnh Du đã dùng bao nhiêu công sức cho chuyện này, đặc biệt là vì chuẩn bị nhiều hàng hóa như này, cô đã dùng tới tất cả nhân mạch của mình.
Bọn họ lo lắng là, nếu không thành công thì cô chắc chắn sẽ khó chịu.
Cặp song sinh còn bởi vì mình đã trả giá nhiều nỗ lực cho chỗ này mà cảm tình cũng khác nhau.
Nếu không phải đã tới lúc bọn họ phải khai giảng, bọn họ còn muốn tự mình tới thể nghiệm chút xem khai trương như thế nào.
Bọn họ hiện tại là bởi vì khai giảng nên cũng chỉ có thể ngẫm lại, Giang Cảnh Du bảo các con học tập cho giỏi vào, chờ khi được nghỉ muốn tới đây thì cứ tới, bọn họ mà không tới cô còn sẽ thất vọng đó.
Nghe xong câu đó, hai anh em: "......"
Mẹ ơi, thiệt sự là mẹ muốn tụi con qua bên bển làm việc đúng hông?
Diệp Hồng Tú: "Như này có lời không con? Giảm tới 10%, số này cũng không nhỏ."
Giang Cảnh Du: "Đều là đã tính toán kỹ rồi mẹ, con sẽ không lỗ vốn."
Tỉ suất lợi nhuận sau khi khuyến mãi đúng thật không cao, nhưng mà tích tiểu thành đại mà, nó cũng là một con số rất là khả quan.
Về sau khi nơi này ổn định rồi, mỗi tháng nó đều có thể cung cấp dòng tiền mặt ổn định cho cô.
Bên con gái hết thảy đều thuận lợi, Diệp Hồng Tú an tâm rồi.
Trên phương diện này, Giang Nguyên Đồng là người yên tâm nhất, ông cụ chỉ nói một câu: "Có vấn đề gì con cứ nói với ông, ông nội con mấy cái khác không có, chỉ còn có chút thỏi vàng." Không thể không nói, câu này rất là "bá tổng".
Giang Cảnh Du: "Ông nội, lời này của ông con thích nghe! Nhưng giờ thì tạm thời chưa dùng đến."
Bên cô sau 3 ngày đầu kim ngạch buôn bán chợt giảm xuống, nhưng mà cũng có được kim ngạch nhiều cỡ hơn một nửa ba ngày trước.
Siêu thị mỗi ngày đều sẽ cung cấp một vài thương phẩm giá đặc biệt, cung cấp thịt thà rau củ tươi ngon, mấy món này đều có thể mang đến nguồn khách ổn định, lại tế thủy trường lưu cho bọn họ.
Việc kinh doanh của Giang Cảnh Du bên này tiến vào cảnh đẹp, ngày lành của Giang Cảnh Tường cũng tiến đến. Giờ Giang Cảnh Tường là người gặp việc vui, tâm tình sảng khoái, trạng thái tinh thần này đừng có nói đến những người đã biết, những ai chưa biết nhìn thấy được cái bộ dáng hiện tại này của anh ấy cũng có thể đoán được hỉ sự của anh ấy đã tới gần.
Giang Cảnh Du bay qua thủ đô vào ngày em trai kết hôn.
Đám cưới của Giang Cảnh Tường dùng hình thức kết hôn truyền thống, là mặc áo khoác ngoài thêu long phượng, khách khứa tới rất đông.
Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng còn gặp được người quen ở chỗ này nữa, người quen này chính là Trần Chấn Đông, đấy là chiến hữu của Cố Hướng Hằng, bọn họ chung một đội trước khi anh chuyển nghề.
Nhìn thấy Cố Hướng Hằng, Trần Chấn Đông cười: "Anh Cố, chị dâu, đã lâu không gặp rồi."
Mấy năm nay liên hệ giữa bọn họ vẫn luôn chưa từng đứt đoạn, Trần Chấn Đông còn từng đề cử không ít lính xuất ngũ qua bên Giang Cảnh Du.
"Khó được chúng ta có dịp rảnh rỗi, ngày mai chúng ta tâm sự cho đã ha?"
Cố Hướng Hằng: "Không say không về."
Tân hôn không được bao lâu, em dâu Quý Thanh Thu liền có thai, vừa qua tết xong là cô ấy liền lộ rõ bụng, mà ngay lúc này Giang Cảnh Tường lại nhận được điều lệnh —— anh ấy phải đến đóng quân tại đại sứ quán của nước nào đó.
Vốn dĩ là anh ấy xin được ở trong nước, nhưng mà một người khác được an bài xuất ngoại đã xảy ra ngoài ý muốn, nên anh ấy đã bị đẩy lên trên.
Trong tình huống thế này Giang Cảnh Tường không có đường sống để xuống sân khấu, ba mẹ vợ của anh ấy đều bảo anh ấy yên tâm đi đi, bọn họ sẽ chăm sóc vợ của anh ấy thật tốt.
Giang Cảnh Tường: "......"
Một chuyến này vừa đi, phỏng chừng phải mấy năm anh ấy mới có thể trở về. Nhìn bụng của vợ mình, anh ấy có chút hối hận vì khi trước đã vào phòng ban này.
Tuy rằng hiện tại hối hận đã muộn rồi.
"Anh được nghỉ sẽ về liền, anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại."
Diệp Hồng Tú bởi vì chuyện này mà khi nhắc tới đứa con dâu út này với Giang Cảnh Du ấy, miệng đều là lời khen ngợi: "Nếu mà khi mẹ mang thai ba con đi xa nhà ấy à, dù cho biết ổng có chính sự, lòng mẹ cũng sẽ có oán khí, mà em dâu con không hổ với cái xuất thân của mình, tư tưởng cảnh giới kia, mẹ không có tốt bằng nó, mẹ thiệt sự là không có nhìn ra chút oán giận nào hết đó. Chồng phải đi xa nhà, vậy là không có cách nào chiếu cố gia đình, mà hiện tại đúng là lúc nó cần có chồng làm bạn nhất, con nói coi sao đứa nhỏ này lại làm người ta đau lòng vậy chứ."
"Nó có thể oán trách vài câu, mọi người đều có thể thông cảm cho con bé, mà con bé nó không nói câu nào hết, mẹ nhìn mà thấy trong lòng cũng không quá dễ chịu. Con nói coi thằng em con thiệt là, hồi trước có thể cho nó chọn, nó cố tình muốn chọn làm ngoại giao, mà ngoại giao ngoại giao, coi cái tên là biết, giờ thiệt sự chạy ra nước ngoài rồi đó, cách chúng ta xa đến vậy, cũng không biết khi nào mới có thể về được."
Diệp Hồng Tú bất mãn với chuyện này.
Giang Cảnh Du xem nhẹ đi câu đó của bà, nói tiếp: "Đúng vậy, em dâu không dễ dàng gì, mẹ chăm sóc em ấy nhiều vô nha."
Diệp Hồng Tú: "Mẹ cũng không có chỗ nào để chăm sóc con bé nha."
Diệp Hồng Tú thiệt đúng là muốn biểu hiện chút nè, để thay con trai mình chăm sóc con dâu nhiều chút, cơ mà ấy à, người ta cũng có việc làm, trừ bỏ nấu bữa sáng cho con dâu, hai bữa cơm còn lại trong ngày con dâu đều ăn ở trong đơn vị, trở về chuyện trò trong chốc lát, không được bao lâu là đi ngủ rồi.
Về phần ngày nghỉ ấy hả?
Ngày nghỉ khó được thì chắc chắn phải để con dâu về nhà mẹ đẻ của mình thăm hỏi nha, bởi lúc này con bé chắc chắn muốn ở bên người nhà của mình hơn.
Lúc này bên Trần Thiên Hữu cũng đã gửi thiệp mời, anh ấy muốn kết hôn.
Tình huống của Thiên Hữu và Giang Cảnh Tường là cùng loại, họ đều là được tiền bối cấp trên trong đơn vị nhìn trúng, chẳng qua hai người họ có điểm khác nhau – Giang Cảnh Tường là được mẹ vợ của mình nhìn trúng trước, mà Trần Thiên Hữu là được cha vợ tương lai của mình thưởng thức, sau đó mới tác hợp anh ấy và con gái của mình.
Bởi Trần Thiên Hữu và cha vợ tương lai cũng không phải chung một phòng ban, nên cũng không có quan hệ cấp trên cấp dưới cần kiêng dè gì, cơ mà muốn nói không có trợ giúp gì, thì đó cũng không có khả năng à.
Khi Trần Oánh biết được chuyện đó, tâm tình bà chị này phải bảo là phức tạp. Con trai của mình muốn cưới vợ, còn là cưới con gái nhà cấp trên nữa, có đứa con dâu như thế vào cửa còn không phải cần cung phụng à?
Này đây nếu mà con dâu hoàn toàn lung lạc con trai của mình, vậy thì người làm mẹ chồng như chị ta phỏng chừng cũng không có gì hay mà tôn trọng.
Tuy nghĩ là nghĩ như thế, nhưng mà trạng thái chị ta biểu hiện ra ngoài vẫn là rất nhiệt tình, bởi chị ta biết, việc này có lợi với tiền đồ của con trai mình.
Chị ta không thể biểu hiện sự bất mãn gì hết.
Thôi hãy nghĩ tới chiều hướng tốt đi, chuyện này là tốt.
Hiện tại chị ta chỉ chờ được bế cháu nội, chờ khi con dâu mang thai, chị ta liền có thể bán đi cương vị việc làm của mình, xử lý về hưu, vậy thì còn có thể lấy được một số tiền, rồi sau đó liền đi hỗ trợ trông cháu.
Chẳng qua chờ khi Quý Thanh Thu đã sinh hạ được một cậu con trai rồi, rồi sau khi cậu bé con đó được tròn 1 tuổi nữa, con dâu của Trần Oánh còn chưa có mang thai, vậy là hai năm rồi đó. Trần Oánh sốt ruột.
Nhìn thấy con gái lớn của mình đã trở lại, chị ta nắm tay con hỏi: "Một năm thì không tính cái gì, giờ là 2 năm rồi còn chưa có, có phải là có chỗ nào không đúng rồi hay không?"
Chị ta cảm thấy mình không xem như là mẹ chồng ác, qua 2 năm rồi chị ta mới thúc giục hai vợ chồng nó lưu ý mà, lúc này hẳn là không còn sớm.
Vì sợ con dâu bất mãn, Trần Oánh cố ý trưng cầu ý kiến với con gái.
Trần Thiên Tình bận rộn lắm đây, cô ấy yêu tư vị kiếm tiền, việc học và chuyện kiếm tiền cả hai tay đều nắm, hai tay đều cứng, giờ cô ấy khó lắm có dịp về nhà, kết quả liền nghe thấy mẹ mình lải nhải như vầy.
"Đơn xin về hưu của mẹ sớm đã viết xong xuôi, mà kết quả vẫn luôn không có cơ hội đưa lên."
Trần Thiên Tình xoa xoa cái trán: "Mẹ, nếu mà mẹ sốt ruột, vậy mẹ bảo bọn họ tìm một thầy thuốc trung y điều trị chút đi thôi, mà có rất nhiều người kết hôn nhiều năm không sinh con được nha, con cảm thấy đây là bình thường."
"Lại cái nữa là, chuyện sinh con cái này mẹ có nói với con thì con cũng không hiểu."
Đúng thiệt là cũng không hiểu mà, vì cô ấy còn là đại khuê nữ đây nè, chưa từng sinh con đẻ cái gì đâu.
Trần Oánh thở dài. Nếu không phải ba mẹ chị ta đều đã qua đời, chị ta sớm đã thương lượng với bọn họ rồi. Giờ đây bởi vì hai cụ đều đã qua đời, trừ bỏ có thể nói mấy câu với con gái, chị ta còn có thể nói với ai đây?
Lúc này, Trần Oánh đột nhiên nghĩ tới một người: "Mẹ nhớ rõ nhà bác cả gái của con có một người em dâu bên ngoại là bác sĩ, rất có năng lực ở phương diện trị liệu phụ nữ không có bầu, chính là cái vị xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, sau đó làm bác sĩ trong thôn đó con, tên là Minh Nguyệt. Hồi đó mẹ nhớ rõ là có rất nhiều người tìm cô đó khám bệnh, con có biết khi nào cô đó sẽ tới không? Đến lúc đó thuận tay khám cho chị dâu của con, xem có chỗ nào cần thì điều trị, để sớm sinh được đứa con."
"Đến lúc đó mẹ liền đi trông cháu, mẹ đã chờ mong lâu đến vậy rồi."
Trần Thiên Tình biết mẹ đang nói đến ai, sau khi nghiêm túc tự hỏi một chút, cô ấy nói: "Nhà bọn họ ở Hải Thành, cách chỗ chúng ta xa đến vậy nè, còn mẹ của bác gái thì đang ở thủ đô, ông bà nội của bác cũng đang ở hai bên thủ đô và đặc khu luôn, cơ hội trở về không nhiều lắm, số lần cô đó trở về đây sẽ càng ít hơn, nên còn không bằng kiếm một bác sĩ đáng tin cậy gần đây đi khám một cái, bởi đằng nào cũng không thể là trong thành phố hay là trên tỉnh mình cũng không có bác sĩ giỏi chứ?"
Trần Oánh cảm thấy có đạo lý: "Cái này vẫn là phải hỏi bác gái của con một chút đi đã. Con có biết chừng nào bác gái con về không? Chuyện này nếu mà con gặp được bác......Không được, mấy cái này vẫn là để mẹ nói đi."
Vì thế, Giang Cảnh Du liền nhận được cuộc gọi từ Trần Oánh, hỏi cô có quen được bác sĩ nào tương tốt không để giới thiệu cho bọn họ, xem thử xem có phải là vợ Thiên Hữu có bệnh vặt gì hay không: "Mấy năm rồi, còn chưa có bầu được đứa nào, em thấy hai vợ chồng nó cũng cảm tình tốt, không có nói là không muốn có con, nên có lẽ là cần uống thuốc điều trị, nếu mà có vấn đề gì thì trị sớm lành sớm, chị nói có đúng hay không?"
Giang Cảnh Du sa mạc lời một hồi, hồi lâu sau mới hỏi lại: "Hai đứa nhỏ có biết chuyện này không?"
Trần Oánh: "Còn chưa biết, em chưa nói."
Giang Cảnh Du: "Việc này không được lướt qua hai đứa nó, chị cảm thấy mấu chốt là ở hai vợ chồng tụi nó, nếu mà tụi nó không nóng nảy, vậy em cũng đừng có gấp."
Giang Cảnh Du không có muốn lẫn lộn vào chuyện như này, bởi nếu mà không phải con dâu có bệnh thì sao? Hơn nữa, nếu mà trong chuyện này có vấn đề gì, Giang Cảnh Du cảm thấy khả năng có chuyện là phía đàng trai lớn hơn nhiều.
Sức khỏe của Thiên Hữu trước kia không tốt cỡ nào cô biết rõ, hiện tại nhìn thì không có gì khác với người bình thường, nhưng mà căn cơ ở đó mà.
Trần Thiên Tình nghe xong thấy có đạo lý, cũng khuyên: "Mẹ à, trước hết mẹ nói chuyện với anh con đi, để anh đi hỏi thăm thử, ở chỗ anh làm việc phỏng chừng cũng có thể từ người khác nghe nói đến vị bác sĩ nào khá giỏi, đến lúc đó hẵng xem lại."
Cuối cùng, Giang Cảnh Du cũng không biết Trần Oánh đã nói như thế nào với Thiên Hữu, con dâu của chị ta thì không có đi khám bác sĩ, mà chính Thiên Hữu đi khám.
Vốn dĩ là chỉ muốn để cho mình yên tâm, kết quả bác sĩ nói là anh ấy thật sự có chút vấn đề.
Bác sĩ cũng không phải nói là Thiên Hữu không thể sinh, chỉ là anh ấy trời sinh thể nhược, so sánh với người bình thường thì càng không dễ có con. Nếu mà may mắn, vậy thì 2 tháng, nửa năm hoặc là 1 năm là có thể có mang. Nếu mà xui xẻo, vậy thì có lẽ tới 5 năm hoặc 10 năm cũng không nhất định có thể có con.
Đương nhiên, có thể uống thuốc điều trị, nhưng mà điều trị cũng cần thời gian, hơn nữa là... không thể cam đoan kết quả.
Sau khi biết được kết quả này, Trần Oánh không thể tin được: "Không có khả năng! Đây chắc chắn là một tên lang băm, sao mà con sẽ có vấn đề chứ?"
"Mẹ không tin!"
"Chúng ta lại kiếm một bác sĩ khác đi! Mẹ cũng không tin, tất cả đều là lang băm!" Chị ta rất phẫn nộ.
Lúc này Trần Thiên Hữu cũng không có chủ ý, đi theo mẹ tới vài cái bệnh viện khám, nhưng tất cả đều cho ra cùng một kết quả.
Bọn họ chỉ có thể tiếp thu sự thật.
Trần Oánh khóc tới mấy ngày.
Trần Thiên Hữu cũng sa sút tinh thần mấy ngày.
Chờ khi phục hồi tinh thần lại, Trần Oánh: "Con trai, chúng ta uống thuốc, chúng ta điều trị thân thể, việc này gạt vợ con trước đã, có lẽ không được bao lâu là sẽ có tin tốt thôi con."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]