🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Diệp Hồng Tú nhận được cuộc gọi của con gái, bà đang ở bên chỗ con trai mình, dưới lầu chính là điện thoại.

Nghe được con gái báo tin, bà cười ra tiếng: "Thật hả? Đều nhận được thư thông báo trúng tuyển nha! Tốt quá, đây là đại hỉ sự đó!"

Bà thím trông điện thoại nghe được thì dựng lỗ tai lên.

"Cái gì, cái gì? Ai thi đậu đại học? Tui nghe hình như còn là đại học thủ đô, là thiệt vậy hả?"

"Tất nhiên là thật rồi." Diệp Hồng Tú lộ ra nụ cười tươi kiêu ngạo: "Là cháu ngoại của tui, con gái tui sinh được cặp song sinh, hai anh em tụi nó đều thuộc lứa thi đại học năm nay, là hạng nhất với hạng nhì cấp thành phố của bọn tui đó! Nếu không phải có thêm điểm cộng, hẳn chính là hạng nhất hạng nhì của tỉnh chúng ta luôn."

Bà thím kia nghe thấy được thì liên tục kinh thán, tất cả đều là bội phục: "Thật nha, đó là Văn Khúc Tinh hạ phàm đúng chứ? Có phương pháp giáo dục gì không? Sao mà nuôi ra được vậy?"

"Cháu nội tui cũng sắp sửa thi đại học, đúng là lúc cần có kinh nghiệm đây."

"Nếu mà cũng có thể thi đậu đại học thủ đô, tui nằm mơ cũng phải cười tỉnh."

Tin tức đó được truyền rộng ra trong tòa nhà này của bọn họ rất mau.

Không thể nói là nhà nào cũng có thí sinh thi đại học, nhưng mà nhà nào cũng có học sinh thì đại bộ phận là đều có thiệt.

Mà những nhà có học sinh lại chính là kiểu người coi trọng tri thức, coi trọng bằng cấp của cái thời đại này, nghe thấy có nhà ai cả hai đứa nhỏ cùng nhau thi đậu một trong những đại học hàng đầu quốc gia, tất nhiên là vừa bội phục vừa hâm mộ.

Nhân duyên của Diệp Hồng Tú ở chỗ này lập tức trở nên tràn đầy chưa từng có, ai cũng muốn biết sao mà cháu ngoại của bà lại có thể thi được thành tích tốt như thế.

Giang Cảnh Tường cũng thế, đặc biệt là khi được tin mấy đứa nhỏ nhà chị gái của anh đều thi đậu đại học, không có ngoại lệ, hơn nữa thành tích đều rất tốt, những người khác càng thêm nhiệt tình.

Diệp Hồng Tú hỏi Giang Minh Trí có trở về hay không, làm Giang Cảnh Du bị dọa đến gọi điện thoại bảo bọn họ đừng về, bởi vì chuyện này cũng không có gì quá quan trọng, qua lại bôn ba quá vất vả, mà lại qua không bao nữa cặp song sinh cũng sẽ đến thủ đô, vậy còn sợ thiếu cơ hội gặp mặt hai đứa nhỏ sao?

Đến lúc đó nếu ông bà còn muốn chúc mừng, vậy cũng có rất nhiều cơ hội.

Tuổi tác của hai ông bà cũng không nhỏ rồi, trên đường bôn ba khiến người ta mệt lắm.

Tạ sư yến là toàn lớp cùng nhau tổ chức, phí dụng là góp theo nguyên tắc tự nguyện, các phụ huynh muốn ra bao nhiêu thì đều tùy theo tâm ý thôi.

Tổ chức tiệc thế này là bầu không khí của nơi này, hai đứa nhỏ nhà mình là thi tốt nhất, chứ không là Cố Hướng Hằng không muốn mở đầu chuyện này đâu.

Cố Thịnh với Cố Hi nghe được rất nhiều lời khích lệ, nghe đến mức dù bọn họ tự nhận mình da mặt dày cũng không chịu nổi.

Thiệt sự là mọi người quá nhiệt tình.

Khen đến mức như là bọn họ đã làm được chuyện gì ghê gớm ấy.

Trên thực tế thì thế nào nhỉ?

Cả hai anh em đều rất lý trí.

Trong nước có nhiều tỉnh đến vậy, dù cho là trạng nguyên tỉnh, vậy thì cũng có tới mấy người lận, nên bọn họ cũng không có gì ghê gớm cả.

Nhìn thấy cả hai đều bình tĩnh như thế, lời khích lệ lại càng nhiều hơn, đều nói bọn họ không phải vật trong ao.

Vở ghi chép, tất cả sách vở mà cả hai anh em từng dùng trước đó đều đã thành bánh trái thơm ngon, còn có người vì tới tìm quần áo bọn họ thay, mà đã cho bọn họ vải dệt mới hoặc là quần áo mới may sẵn luôn, chỉ để đổi về quần áo cũ của bọn họ.

Nói là muốn dính chút xíu mạch văn trên người bọn họ.

Còn có người trực tiếp nắm tay bọn họ không muốn buông ra, cũng nói là muốn dính mạch văn, làm hai anh em rất bất đắc dĩ.

Sau khi Cố Hướng Hỉ nhận được điện thoại của anh cả thì nụ cười tươi trên miệng chưa từng lui xuống được, tin tức ấy cũng được truyền khắp văn phòng công nhân trong cao ốc bách hóa bọn họ: "Cháu của cô thiệt có năng lực nha!"

"Anh cả nhà cô cũng thật giỏi đó, có bí quyết gì khi bồi dưỡng con cái không?"

"Chúc mừng chúc mừng......"

Chờ khi người một nhà tụ tập bên nhau rồi tổ chức tiệc thi đậu đại học cho hai đứa nhỏ, Cố Hướng Hỉ cũng cười không khép miệng được, cho mỗi đứa một cái bao lì xì: "Về sau tụi con chính là người lớn rồi nha, ở bên kia nếu mà có chỗ nào không quen, nhớ rõ phải nói với nhà mình, mặc kệ là nói với ai cũng được. Tiếp tục giữ phong độ, mỗi ngày hướng về phía trước!"

Cố Hướng Hưng cũng rất vui vẻ, đây là cháu trai ruột của hắn, có năng lực thi đậu đại học tốt đến vậy, chỉ là hắn ta cũng có chút sầu vì thành tích của thằng con trai út của mình...... vì nó không phải rất tốt, cũng không dằn được tính tình mà học tập.

Hồi cháu trai lớn như nó vậy cũng đã đang giành hạng nhất hạng nhì rồi.

Đây là bị mẹ nó chiều hư rồi, nó không thể tiếp tục nhàn nhã như vậy nữa, phải để cho nó thu hồi tâm tư, học tập cho giỏi mới được.

Chứ không về sau không theo kịp thì phải làm sao đây?

Trong lòng Cố Hướng Hưng có cảm giác gấp gáp.

Mắt thấy hai đứa con lớn của mình, còn có cả hai đứa nhỏ nhà anh cả đều đã thi đậu đại học, về sau tụi nó sẽ có tương lai tươi sáng, hắn ta tất nhiên cũng hy vọng con trai út của mình cũng có thể có cuộc sống như vậy.

Chứ không về sau anh em bọn họ kể từng chuyện từng chuyện đều là về sinh viên, còn con của mình cái gì cũng không phải, liền không còn mặt mũi gặp người nữa.

Nghĩ đến đó, sau khi tiệc kết thúc hắn liền có chút thất thần, về nhà rồi lập tức nói chuyện với con trai: "Gia Bảo, học kỳ sau con phải thi được hạng nhất đó, biết chưa? Anh chị con ai ai cũng thi đậu đại học hết, con cũng phải thi đậu."

Cố Gia Bảo không thích nghe những lời này, nên nó quay đầu đi chạy như bay như biến, làm Cố Hướng Hưng lập tức nổi lên lửa giận, đứng dậy làm ra thế như muốn đuổi theo: "Cố Gia Bảo! Con đứng lại, con còn muốn chạy, lại đây cho ba!"

Sau đó hắn ta đã bị mẹ đứa nhỏ cản lại: "Bây giờ con nó còn nhỏ, anh dữ như vậy làm cái gì?"

Cố Hướng Hưng: "Nó đã đi học rồi, nhỏ chỗ nào nữa? Lại không phải mới ba tuổi, cô không thể chiều nó như vậy nữa, vì cái gì mà, mẹ hiền chiều con hư!"

Cố Hướng Hưng trừng mắt: "Hơn nữa như này giống cái gì? Tôi nói nó hai câu nó liền chạy, nó chạy cái gì!"

Vương Tiểu Thúy cũng nổi máu lên đây: "Anh chỉ biết thúc giục con học tập, thúc giục hoài, không thể nói chuyện đàng hoàng được hả?"

"Đó là con trai của anh, anh không thể có chút kiên nhẫn sao hả?"

"Nếu mà tôi không cản anh lại, anh liền muốn đánh nó đúng không? Anh đánh hả? Anh đánh tui nè!"

Cố Hướng Hưng cũng quay đầu đi như con trai hắn: "Không thể nói lý!"

Nhìn thấy hắn ta đi rồi, Vương Tiểu Thúy lộ ra biểu cảm như thắng lợi.

Còn không trị được anh à!

*

Kỳ nghỉ hè của cặp song sinh còn chưa kết thúc, nhưng mà thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, nên Giang Cảnh Du cho hai đứa tự mình lựa chọn – bọn họ là muốn ở bên ba của mình? Hay là đi sang bên chỗ mẹ? Hoặc là đi thủ đô, ở với ông bà và cậu út của mình ở bên đó?

Hai anh em cùng thương lượng một chút, cầm lấy tiền lương nhận được trong thời gian làm việc của mình, chơi với đám bạn học một đoạn thời gian cho đã rồi ngồi lên xe lửa đến thủ đô.

Nếu hai đứa nó đi, có lẽ còn có thể giúp đỡ ông cậu đang sắp cưới vợ một chút ít?

Trần Thiên Tình còn đang làm việc bên chỗ Giang Cảnh Du, tới trước khi khai giảng, tiền lương cô nàng nhận được rất phong phú, chỉ một kỳ nghỉ hè, cô ấy đã lấy được hơn 140 tệ.

Tuổi nghề của mẹ cô ấy lâu đến vậy mà một tháng cũng còn chưa được 40 tệ đâu.

Cầm số tiền này, Trần Thiên Tình hưng phấn mà quay cuồng trên giường cả một đêm.

Sau đó, trước khi về lại trường, Trần Thiên Tình đã lấy tất cả tiền bạc cô ấy có đổi thành quần áo mua được trên chợ bán sỉ, về lại trường liền qua tay bán đi ra, kiếm lời một vố to.

Đếm đếm số tiền được tăng gấp bội trong tay mình, Trần Thiên Tình: "!!!"

Hình như cô nàng đã biết được một con đường làm giàu rồi.



Lưu Hoan đi tới đi lui trong siêu thị lớn mới mở, dẫn dắt các nhân viên bỏ hàng lên giá trong các khu vực và kiểm tra nhãn.

Lưu Hoan đã đến nơi này được nửa năm rồi, trong nửa năm này, mỗi buổi tối có rảnh chị đều sẽ đi học tập, hiện tại chị đã nắm giữ được năng lực đọc viết cơ bản, còn tính toán thì chị vốn đã khá am hiểu, giờ thì càng am hiểu hơn.

Trong hơn nửa năm cần cù chăm chỉ làm việc này, hiện tại Lưu Hoan đã là một tổ trưởng trong siêu thị lớn, dưới tay quản 1 tổ nhân viên.

Hiện tại siêu thị lớn của bọn sắp mở cửa buôn bán, chị ấy lại lần nữa kiểm tra các thương phẩm trong này, bảo đảm không có vấn đề gì bị bỏ sót, đồng thời còn diễn luyện xem khi xảy ra các tình huống đột phát thì nên ứng đối thế nào.

Cái siêu thị này rất lớn, nên những tiểu tổ khác nhau phụ trách những khu vực khác nhau, và Lưu Hoan thì chuyên phụ trách khu vực bán xúc xích và mì ăn liền.

Xúc xích và mì ăn liền được nhập ở đây là sản phẩm của nơi mà xưởng trưởng bọn họ từng nhậm chức trước kia sản xuất, là các loại đồ ăn mà rất nhiều con nít và người lớn đều thích ăn, ví dụ như con của Lưu Hoan chính là rất thích xúc xích đây, mỗi lần chị mua xúc xích về thì cháu bé sẽ vui vẻ cả đêm.

Lưu Hoan ở chỗ này kiểm tra từng đợt một, cùng khẩn trương kiểm tra lại giống chị ấy chính là Tô Phong, chú này hồi trước từng nhậm chức ở công ty bách hóa, tới tuổi về hưu rồi chú không thể không về hưu, vậy nên khi nhận được lời mời, ông ấy không có suy xét bao lâu đã đáp ứng tới rồi.

Tiền lương và đãi ngộ chỗ này còn cao hơn trước lúc Tô Phong về hưu này, hơn nữa, nơi này cho ông ấy cơ hội về lại chức trường.

Chú không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Cùng đến nơi này chung đợt với Tô Phong còn có mấy người nữa, ông ấy là bởi vì có cấp bậc trong quá khứ nên chiếm ưu thế cho chức vị hiện tại – thay mặt xưởng trưởng điều phối tình hình của toàn bộ siêu thị.

Nếu ông ấy phạm sai lầm, vậy cái chức vị này không nhất định sẽ vẫn là của ông nữa, nên ông ấy phải đảm bảo cho không có sơ hở nào.

Rốt cuộc, trong tâm tình khẩn trương lại chờ mong của bọn họ, ngày khai trương đã đến, mà trước lúc khai trương bọn họ cũng đã phát truyền đơn ra rồi.

Khai trương 3 ngày, giảm giá 10%, bán đại hạ giá đây.

Mặt khác còn có hoạt động tiêu phí đủ 5 tệ liền được rút thăm trúng thưởng.

Đây là biện pháp hay để hấp dẫn dòng người.

Tới thời hiện đại, cái hoạt động rút thăm trúng thưởng này cơ hồ là nát đầy đường cái, nhưng vẫn có cực nhiều thương gia dùng tới, đấy là vì sao? Thì vì chiêu hay không sợ cũ, hữu dụng là được chứ sao.

Vào thời điểm hiện tại, kiểu hoạt động này rất là mới mẻ.

Những tờ truyền đơn của bọn họ cũng được không ít người cầm đi, trên đó đại bộ phận mặt hàng được liệt kê đều là chút đồ dùng hằng ngày như là thịt, rau củ và lương thực vân vân. Giá hàng thì hầu hết là theo giá thị trường, có vài loại được giá ưu đãi, trên cơ sở đó lại thêm một đợt giảm 10%, vậy chẳng phải là rất ưu đãi sao?

Người tới đây rất đông, vì để cho mọi người biết làm sao để mua đồ, nên có nhân viên cầm loa không ngừng nói điều lệ mua sắm: Mỗi người khách tự mình lấy món hàng muốn mua, sau đó lại thống nhất đi ra quầy kết toán.

Đây là một kiểu tiêu thụ mới có nguy hiểm, nên các công tác phòng trộm tương ứng tất nhiên cũng phải được lo liệu đầy đủ — rải rác khắp nơi trong siêu thị có người mặc đồng phục bảo an dùng ánh mắt sắc bén quét nhìn đám người, bên cạnh còn có công an được mời đến trước để áp trận.

Hồi ở hiện đại có camera theo dõi mà cũng không tránh được lũ đạo chích chứ huống chi là hiện tại, nhưng chỉ cần khống chế tổn thất trong phạm vi nhất định, vậy thì không có vấn đề gì lớn.

Còn một vài loại mặt hàng có giá trị khá cao thì đều được đặt trong kệ thủy tinh, nơi đó có nhân viên tiêu thụ trông chừng, chẳng qua cái kiểu vật phẩm sang quý này thì khá ít.

Chỗ bọn họ hiện tại chủ yếu vẫn là bán đồ dùng hằng ngày, không có thứ gì giá cả quá cao.

Đây là một hình thức mua hàng khá mới mẻ với người trong nước vào thời điểm hiện tại.

Những cư dân sống ở khu vực này đại bộ phận đều có thu nhập khá là cao, họ mua đồ khá là tạp, nếu mua nhiều thứ thì sẽ bất tiện lắm, vì phải chạy đủ các nơi mới gom đủ, vậy nên khi mở một cái siêu thị to cái gì cũng có bán ở khu vực này, tất nhiên là sẽ hấp dẫn được bọn họ rồi.

Thấy được đồ tốt ngoài kế hoạch, bọn họ có thể vẫn mãi nhịn không mua sao?

——

Bất luận là khi nào, đều có những người khứu giác nhanh nhạy, họ là những người đi trên mũi nhọn thời đại, là người tạo nên xu hướng của thời đại đó, bọn họ có khứu giác nhạy bén và ánh mắt lâu dài, nên khi đặc khu được thành lập, họ liền thả tiêu điểm tầm mắt sang bên này.

Phan Chí Hoành trước kia bị phê đấu thành phần tử tư bản, tổ tiên ông anh này là thương nhân, chẳng qua bởi vì là xuất thân con vợ lẽ, nên khi cả gia đình di dời sang nước ngoài, ông anh này bị cha ruột mình vứt bỏ lại.

Phải ở lại trong nước vượt qua 10 năm đen tối nhất, dù vậy ông anh này cũng chịu đựng được, và rốt cuộc chờ được tới bình minh.

Và sau đó nữa, bằng vào ánh mắt sắc bén của chính mình, khi tôn chỉ cải cách mở cửa đã được ghi rõ ràng và xác đáng, ông anh này đã thành một trong những người giàu có lên đầu tiên.

Xô vàng đầu tiên của Phan Chí Hoành là nhờ thu cá chạch ở dưới nông thôn: Anh ấy thu mua cá trong tay đám thiếu niên choai choai và mấy đứa con nít, sau đó đem vào trong thành phố bán, sáng sớm mỗi ngày đều dậy lần mò, số lượng cá bán được càng lúc càng lớn, người tham dự cũng càng ngày nhiều, sau đó ông anh này nhận thầu hết cá chạch của làng trên xóm dưới gần đó, cuối cùng tích lũy được xô vàng đầu tiên của mình.

Có tiền vốn rồi, anh ấy liền sang bên đặc khu, ở cái địa phương này, anh ấy thấy được cái bất đồng của nó: Nội địa thì thong thả mà thay đổi, còn nơi này là thay đổi bay nhanh, có thể nói là biến chuyển từng ngày.

Ở đặc khu, mọi người dùng đủ loại khẩu âm từ ngũ hồ tứ hải, cộng thêm khoa tay múa chân để mà giao lưu.

Phan Chí Hoành đã đạp hết tất cả các khu vực ở đây, sau khi thận trọng tự hỏi, ông anh này coi trọng ngành dệt may.

Một bộ quần áo ở chỗ này là 9 tệ, mua nó mang về quê anh ấy có thể bán được từ mười mấy cho đến hai chục tệ.

Có vài loại vải đẹp, kiểu dáng cũng đẹp, anh ấy còn có thể bán được tới ba bốn chục tệ, vào mùa đông áo khoác càng đắt hơn, lợi nhuận càng cao hơn.

Phan Chí Hoành mạo nguy hiểm mà tiêu thụ quần áo của mình tại các địa phương, rất vất vả, vừa phải qua lại bôn ba trên xe cộ, còn phải cẩn thận canh chừng hàng hóa của mình.

Nhưng vất vả là đáng giá, vì tiền kiếm được không ít, và anh ấy cũng nguyện ý gánh vác nguy hiểm.

Có vài địa phương vẫn là cái bộ dáng cũ như mấy năm trước, anh ấy cũng thiếu chút nữa là bị bắt, vì thoát thân mà ném hàng của mình đi, nhưng mà nói tóm lại là ích lợi đủ cho anh ấy bí quá hóa liều.

Vậy là kiếm được thùng vàng thứ hai rồi.

Tích lũy vốn liếng và nhân mạch cho chính mình rồi, hiện tại Phan Chí Hoành đang làm đại lý.

Ông anh này phát triển các cấp và tuyến dưới của riêng mình, anh ấy phụ trách nhập hàng, quần áo chọn lựa nhập về này trên phí tổn cơ sở thêm giá vào bán cho tuyến dưới, bọn họ lại bán đi, và bán được bao nhiêu thì tự bọn họ làm chủ.

Làm như vầy thì anh ấy hạ thấp được nguy hiểm, giá cả cũng giảm xuống, thoạt nhìn là kiếm ít hơn chút, nhưng mà trên thực tế là lượng nhiều lên rồi thì kiếm được càng nhiều hơn.

Ông anh này còn mua một căn nhà ở đặc khu làm chỗ đặt chân, vậy thì sẽ càng thuận tiện hơn.

Gần đây có một cái quảng trường mới mở được đặt tên rất đơn giản và thô bạo, lúc anh ấy nhìn thấy được cái tên đã liền nghĩ rằng: Cái tên này đây, hoặc là ông chủ là người yêu thích Tống Giang, hoặc chính là hai người kết phường mà kỹ năng đặt tên quá phế, vì nhìn đi, thế mà đặt tên là Đại Giang Mộc*.

*: Tống Giang [宋江] đây, còn Đại Giang Mộc đây [大江木], Giang thì khỏi nói rồi ha, còn sự liên hệ giữa Tống và Mộc chính là trong chữ Tống có bộ Mộc á.

Hai cái này đều là dòng họ đúng chứ? Bộ tưởng bỏ thêm một chữ Đại ở đằng trước là anh ấy không nhìn ra à?

Xem cái tên này, xem ra quảng trường này chắc là người của nước họ tự đầu tư thành lập rồi.

Bởi vì ở gần đây, nên ngày khai trương đầu tiên Phan Chí Hoành đã tiện đường tới xem một chút.

Khai trương giảm 10%, có hời có thể chiếm, nên tất nhiên phải tới xem rồi. Nếu mà anh ấy may mắn, rút thăm trúng thưởng được giải đặc biệt, vậy thì lời quá lời rồi.

Chỗ này rất đông người.

Có vài người theo anh ấy phỏng đoán là bị pháo và múa lân hấp dẫn tới.

Còn có rất nhiều người trong tay cầm truyền đơn, bọn họ hiển nhiên là đã bị truyền đơn của siêu thị hấp dẫn tới rồi.

Nhìn cả biển người mênh mông này, Phan Chí Hoành có chút hối hận, anh ấy không nên tới ngay lúc này, vì quá là chen chúc. Nhưng mà nếu không tới vào lúc này, sau đó anh ấy lại sắp sửa lên xe lửa rồi... Thôi, chen chúc chút thì cứ chen chúc chút đi.

Ở trong đám người, ông anh này thấy được có hai người phụ nữ mặc tây trang, hai người họ cùng nhau cắt băng khai trương. Anh ấy không biết đấy là ai, chẳng lẽ là chủ nhân chỗ này?

Anh ấy tới khá là muộn nên không có nghe được phần tự giới thiệu, nhưng mà có nghe được quy tắc bên trong, nghe mà anh ấy âm thầm gật đầu.

"Bùm bùm ——"

Tiếng pháo vang lên, đại biểu cho nơi này đã chính thức khai trương, và biểu ngữ chặn lại đám đông cũng được dỡ bỏ, mọi người cùng nhau ào vào trong.

Phan Chí Hoành không cần tự mình đi đường luôn, cứ theo dòng người bị đẩy đi vào là xong.

Chỗ này chỉ có một cửa vào, nhưng rộng đến có thể để vài người cùng nhau đi vào.

Trước lúc đi vào, họ còn có thể sang bên cạnh lấy một cái giỏ để đựng đồ, nên Phan Chí Hoành cũng thuận tay cầm một cái.

Sau khi đi vào rồi, bốn phương thông suốt, mọi người riêng phần mình đi về những hướng bất đồng.

Phan Chí Hoành đi được vài bước liền phát hiện trên từng hàng kệ để hàng được treo rất nhiều tấm bảng, viết ở đây là thương phẩm gì, không biết chữ thì còn có hình ảnh.

Không thể không nói, điểm này rất là tiện lợi, những người không có cơ hội đọc sách biết chữ kia nhìn hình là có thể biết được ở đây bán cái gì.

Ở kế bên cửa vào chính là xúc xích, còn có cả mì ăn tiền, nơi này là khu ẩm thực.

Thấy được mì ăn liền mình hay ăn trên xe lửa, Phan Chí Hoành nhìn thoáng qua giá cả, đây là giá thị trường, giờ còn được giảm 10%, rẻ.

Anh ấy cầm đi hai túi mì to vị bò kho mà mình thích ăn

Xúc xích là cộng sự của mì gói, nên anh ấy cầm lên xúc xích bắp, tiếp tục lấy thêm xúc xích thịt gà.

Trên các kệ để hàng tiếp sau đó là những món khác, có tàu hủ ky, đậu phụ khô, nấm hương khô vân vân. Lại đi tiếp nữa chính là khu gạo và rau dưa, còn có trái cây nữa. Anh ấy nhìn giá cả một chút, tất cả đều nhìn không sót gì, phía dưới còn có chữ tiếng Anh nữa.

Đúng thật là rất thuận tiện.

Anh ấy không thích ăn trái cây, nên trực tiếp bỏ qua khu này, tới bên khu thực phẩm tươi sống.

Các chủng loại bên khu thực phẩm tươi sống rất nhiều: Các loại thịt cắt sẵn như thịt heo, thịt gà, lòng heo, xương heo, rồi cá đông lạnh, cá tươi sống, còn có cả hải sản.

Khu thực phẩm tươi sống này...... chủng loại đầy đủ hết nha.

Phan Chí là động vật ăn thịt, nên nhìn một chút.

Thịt ở khu này có thể tự mình lựa, đơn giá đều đã ghi sẵn ở bên cạnh rồi.

"Người bán hàng, thịt heo trên này lấy cho tôi 2 cân."

"Có ngay đây!"

Người đàn ông mặc trang phục đầu bếp, đội mũ kia lưu loát mà xách dao lên, cắt cho Phan Chí Hoành 2 cân thịt, và cho lên cân xem một cái, đúng luôn 2 cân, không nhiều và cũng không thiếu đi lạng nào.

Cho thịt vào trong túi đựng, lại dùng dây thừng cột chắc, dán bảng giá lên, cuối cùng đóng dấu: "Được rồi."

Phan Chí Hoành cố ý hỏi: "Mấy cái này đều là đến quầy thu ngân tính tiền?"

"Đúng!"

Phan Chí Hoành gật gật đầu, tiếp tục đi, và trong bất tri bất giác, trong rổ của anh ấy chất đầy đồ đạc.

Người trong siêu thị càng ngày càng đông, Phan Chí Hoành tiếp tục đi và thấy được bảng hướng dẫn.

Lầu hai là quần áo?

Anh ấy theo hướng cầu thang lên lầu 2, sau đó chấn động.

Lên chỗ này liếc mắt nhìn sơ một cái, đập vào mắt tất cả đều là các loại vải vóc và quần áo.

Chính Phan Chí Hoành bán quần áo, nên đưa tay lên sờ vải thử, loại này không kém hơn hàng hóa mà anh ấy nhập, còn có loại càng tốt hơn.

Trong đây anh ấy thấy được vài loại vải chung kiểu mình từng nhập, lại xem giá cả một cái, giá này đắt hơn giá nhập hàng của anh ấy một chút.

Phan Chí Hoành hỏi người bán hàng: "Quần áo chỗ này nếu mà tôi mua nhiều thì có thể rẻ hơn được không?" Tất cả người bán hàng ở đây đều mặc quần áo màu đỏ, đứng trong đám người rất dễ thấy.

Nghe thấy Phan Chí Hoành hỏi, người bán hàng lộ ra gương mặt tươi cười, Phan Chí Hoành có thể nhìn ra đối phương tuy cũng có chút khẩn trương, nhưng vẫn là mồm miệng nhanh nhẹn mà nói rõ ràng: "Có thể ạ, bên chỗ tôi in ở đây là giá bán lẻ, nếu mà mua vào trên 100 kiện liền có thể mua với giá sỉ, giá sỉ này là được chiết khấu trên cơ sở giá bán lẻ, giữa các khu khác nhau được chiết khấu khác nhau, ví dụ như bộ trên tay anh là từ trên cơ sở giá gốc được chiết khấu 10%, rồi sau đó mua 100 kiện lấy giá bán sỉ thấp nhất, mua càng nhiều, được chiết khấu càng nhiều, cũng chính là hiện tại trên thực tế chính là đã được chiết khấu 10% xong rồi lại được giảm thêm 10% nữa, rất ưu đãi ạ."

"Một trăm kiện mà tôi nói ở đây chính là chỉ tổng số, ý là anh không cần thiết phải lấy 100 kiện của 1 chủng loại hàng hóa, mà là 1 loại quần áo anh phải mua ít nhất là 10 kiện, và nếu muốn gom đủ 100 kiện, anh cần chọn 10 chủng loại hàng và mỗi loại chọn 10 kiện."

"Chỗ bọn tôi còn có rất nhiều loại hàng khác, có quần áo cho con nít, quần áo cho người lớn, còn có chăn đơn trên giường, bao gối, rồi khăn trải bàn và màn cửa nữa, chỗ bọn tôi đều có, tất cả đều được yết giá rõ ràng. Anh xem thử vải vóc của bọn tôi ở đây, cũng có chia làm các chủng loại bất đồng, mỗi loại có ưu điểm riêng.

Phan Chí Hoành hiểu rồi, rất mau liền ngo ngoe rục rịch.

Hôm nay là khai trương bán đại hạ giá, được giảm chừng 3 ngày, rồi nghe kìa, đã giảm 10% lại giảm tiếp 10%, vậy thì không khác mấy với giá nhập hàng của anh ấy!

Anh ấy vuốt sờ quần áo cho trẻ em trên tay, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy việc buôn bán này nhất định sẽ rất tốt, vì nhìn một cái thôi là muốn mua cho con gái mình một bộ rồi.

Hiện tại đời sống của mọi người đều dễ chịu hơn, những cái họ coi trọng trừ bỏ ăn chính là mặc, chỉ cần anh ấy có thể mua được hàng, chỉ cần hàng tốt, trên cơ bản không cần lo sẽ không bán được.

Phan Chí Hoành xách cái giỏ hàng của mình lên rồi đặt sang bên cạnh, sau đó vọt vào trong: "Loại này có mấy cỡ? Tôi muốn 50 kiện."

"Cái này có còn màu nào khác không? Tôi muốn 20 kiện."

"Còn có loại này, tôi muốn 30 kiện."

"Cái này......"

Bởi vì hàng anh ấy chọn quá nhiều, nên lúc cầm đi tính tiền còn có người bán hàng cùng nhau xách hàng đi với anh ấy.

Cô bán hàng trước hết là thống kế số lượng và kim ngạch, viết lên bên cạnh một tấm nhãn, còn dùng con dấu treo trên áo của mình đóng một dấu mộc đỏ lên đó, sau đó mới dẫn Phan Chí Hoành đi tính tiền.

Nếu không phải Phan Chí Hoành mang không đủ tiền, anh ấy sẽ mua nhiều hơn nữa.

3 ngày đầu khai trương loại nào cũng được giảm 10%, anh ấy quyết định dùng suốt đêm gửi đám hàng này đi, sau đó lập tức trở về đây nắm lấy cơ hội.

Chất lượng hàng ở đây không tồi, anh ấy có thể bán với giá cao hơn.

Anh ấy đi tính tiền, nhìn thấy cửa ra có nguyên một hàng đều là bàn tính tiền.

Anh ấy nhìn và chọn một bàn ít người.

Lúc này đại bộ phận mọi người còn đang trong siêu thị chọn hàng, người tính tiền khá ít, cho nên anh ấy không có chờ quá lâu liền tới lượt mình.

Bỏ đồ đạc lên trên bàn tính tiền, kiểm kê từng kiện hàng một.

Anh ấy nhìn vài lần, mấy thứ này vừa nhiều vừa tạp, nên tất cả phải mời những nhân tài khá giỏi tính toán mới được, này đây thiệt chơi rất mạnh tay.

Điểm này thì cũng không có cách nào.

Thời điểm hiện tại còn chưa có máy thu tiền nhanh gọn lẹ, cho nên vì để tiện cho việc tính toán, khi mà đám Giang Cảnh Du tự định giá cho các thương phẩm ấy, đại bộ phận đều lấy những con số dễ hạch toán hơn trong phạm vi phép, làm vậy chính là vì tiết kiệm thời gian thu tiền, giảm bớt sai lầm xuất hiện.

Khi đã thống kê tính toán phần Phan Chí Hoành xong, lúc bỏ tiền, người bán hàng cho anh ấy 26 phiếu rút thăm trúng thưởng.

Chỉ cần ở siêu thị này mua hàng đủ 5 tệ liền có thể được đến 1 phiếu rút thăm trúng thưởng, anh ấy được 26 tờ, có thể sử dụng được trong vòng 3 ngày này.

5 tệ là một con số không ít, nhưng mà ai biểu ở đây có nhiều mặt hàng tất phải dùng đến vậy chứ, mua gạo, mua bột mua mì, mua quần áo vân vân, rất dễ đạt được tiêu chuẩn.

Có vài loại thương phẩm được ưu đãi ấy, nhân viên bổ hàng ở bên cạnh mới vừa lấy hàng ra đã bị người ta chạy lên cướp sạch.

Nhìn nghĩ 5 tệ nhiều, nhưng trên thực tế thì đại bộ phận đều có thể thỏa mãn.

Mua đủ 5 tệ là có thể được một phiếu rút thăm trúng thưởng, cái tỷ lệ trúng thưởng này rất lớn, xác xuất trúng thưởng tới 50%.

Số lượng nhiều nhất chính là túi nước chấm hoặc sốt dùng một lần giá rẻ, đây là giải 6. Lại leo lên trên nữa chính là giải 5, là kẹo cứng vị trái cây. Giải 4 là trọn 1 chai nước chấm, ví dụ như là sốt bơ lạc vân vân. Giải 3 là một chiếc khăn lông. Giải nhì là phiếu giảm giá, phiếu giảm giá này có thể lấy làm tiền, chỉ cần tiêu phí đủ 50 tệ là có thể được giảm 5 tệ.

Giải nhất là một chiếc xe đạp.

Mặt khác còn có một giải đặc biệt, giải đặc biệt này là một cặp đồng hồ đeo tay, giải này chỉ có một thôi, cả hai chiếc đồng hồ cộng lại giá trị hơn 200 tệ.

Dù có là Phan Chí Hoành cũng phải đưa mắt nhìn giải đặc biệt kia nhiều thêm mấy lần.

Người đằng trước Phan Chí Hoành rút 2 lần, một lần là lời cảm ơn kèm an ủi, một lần là được giải 4, được không một chai bơ lạc.

Người kia vui mừng đến tươi cười đầy mặt, hơn nữa ngo ngoe rục rịch muốn đi vào mua thêm chút đồ nữa.

Nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn trên mặt đối phương, Phan Chí Hoành nhướng mày: Chỉ giải 4 mà đã vui vậy à? Xem anh ấy này!

Anh ấy dù cho không phải giải đặc biệt, vậy cũng là giải nhất đi! Anh ấy có thể được rút 26 lần!

Anh ấy vẫn luôn may mắn, đặt đồ đạc ở bên chân mình, hai tay xoa xoa vài lần, sau đó vươn tay phải ra, vói vào trong thùng, trong một đống thăm tre kia, chọn lựa kỹ càng mới bằng vào cảm giác đã huyền bí lại càng huyền bí mà chọn trúng một cái, ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi mở ra ——

Tầm mắt anh ấy ngưng tụ trên phần đuôi thăm, anh ấy, được giải mấy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.