Con gái cả của Giang Kiều chung đợt thi đại học với cặp song sinh.
Cô nàng này được cho đi học khá muộn, thành tích học tập tuy không phải rất tốt, nhưng lần thi đại học này chính là bởi vì áp lực lớn nên lúc mới thi được một nửa đã trực tiếp bị bệnh, nên lúc này mới hoàn toàn không còn hy vọng.
Vương Bằng Phi vì để Giang Kiều được chuyển chính thức mà liền gả con gái đi.
Giang Kiều tuy cảm thấy có chút có lỗi với con gái, nhưng mà gả qua bên đó rồi là có thể có ngày lành, hơn nữa chồng già vợ trẻ, sẽ càng thêm yêu thương con bé thôi, cho nên ả ta cũng không phản đối.
Giang Cảnh Du đã biết được càng nhiều chuyện hơn, ví dụ cái người đàn ông kia đúng là hơn 30, 31 với 39 chín đều là hơn 30 mà nhỉ, mà hắn ta là 37 tuổi, cô nàng kia mới 18 tuổi đấy, 18 nhân cho 2 còn phải cộng thêm 1 mới được 37.
Dù cho cô đã biết Giang Kiều kia cũng trọng nam khinh nữ, không có để ý con gái mình đến vậy, nhưng mà ả ta sẽ đáp ứng gả con gái cho một gã lớn tuổi đến thế cũng làm Giang Cảnh Du cảm thấy chấn động.
Ả ta nhẫn tâm với người khác, đối với con gái ruột của mình cũng nhẫn tâm như thế.
Chuyện này truyền ra rồi, có ai không nói hai kẻ kia quá tàn nhẫn?
Giang Nguyên Đồng nghe việc đó xong cũng rất không vui, trên người Giang Kiều chảy dòng máu của ông, Vương Bằng Phi kia chính là người nhà họ Vương cũng thôi đi, nhưng mà Giang Kiều cũng là như thế.
Giang Nguyên Đồng bực mình, liền gọi Giang Minh Bình với Chu Đông Mai đến trước mặt mà chửi cho một tăng, chửi cho hai vợ chồng bọn họ mặt trướng đến đỏ bừng, nói cũng nói không ra lời.
Việc ấy truyền ra rồi ai ai cũng dùng ánh mắt khác thường mà đánh giá vợ chồng bọn họ, ngay cả hai đứa con dâu của bọn họ cũng nói mấy lời kiểu như về sau tụi nó sẽ không miễn cưỡng mấy đứa con gái của mình như này như kia gì đó, đề phòng vợ chồng già bọn họ về sau tìm cho tụi nhỏ cái gia đình như thế kia.
Thiệt sự Giang Minh Bình với Chu Đông Mai nghe mà muốn hộc máu.
Cái chuyện này bọn họ thật sự vô tội nha, con gái làm như thế lại chẳng hề thương lượng gì với bọn họ, lúc bọn họ biết được thì chuyện đã rồi, ở cái phương diện đó bọn họ cũng chẳng có gì khác với người ngoài hết á.
Hơn nữa, làm ra cái chuyện như thế lại không phải con gái nhà họ ra chủ ý, là lũ họ Vương ra chủ ý, nó là đàn bà thì có thể làm gì đây?
Ai ai cũng nhìn bọn họ như thế, bọn họ thật sự quá oan uổng: "Ba ơi, bọn con cũng đã đi khuyên rồi, mà con nha đầu kia nó không nghe lời thì bọn con biết làm sao đây chứ?"
Chu Đông Mai là thật sự cảm thấy như thế có chút không dễ nghe thiệt đó, tướng ăn khó coi. Ở chỗ bọn họ, khi cưới lần hai, nếu mà nhà gái là con gái lớn chưa lập gia đình, vậy thì phối cho mấy người hoặc là lớn tuổi, hoặc là có vấn đề gì đó, còn không ấy nữa thì cưới lần hai xứng với cưới lần hai.
Cháu ngoại gái của bác ta mới có 18 tuổi, đang độ tuổi thanh xuân đây, hơn nữa dù cho thi đại học thất bại thì thế nào?
Thi rớt đại học, nhưng cái bằng cấp tốt nghiệp cao trung này cũng không thấp rồi, thành thật kiên định tìm việc làm thì một tháng cũng có mấy chục tệ.
Vì sao vậy chứ?
Ôi may mắn là bây giờ bác ta không có cháu gái tuổi đương thì, chứ không thì giá thị trường đều bị con nhỏ kia làm hỏng. Mà dù có là cháu trai, mấy hộ có con cái tốt đẹp cũng không nguyện ý gả đến nhà bọn họ.
"Ba ơi, việc này thiệt sự đều là cái thằng Vương Bằng Phi kia ra chủ ý, cũng là nó ra quyết định, nó mới là người làm cha, còn tụi con chỉ là ông bà ngoại, tụi con có thể làm gì đây? Bọn con không quen nhìn nên mắng cũng đã mắng, dẫn đường cũng dẫn đường rồi, nó chính là không nghe thì có thể làm cái gì đây?"
Chu Đông Mai cảm thấy không chừng trong vụ này còn có chuyện khác nữa đó, chứ không thì chỉ vì để con gái bác ta chuyển chính thức sao? Chuyển chính thức có thể được bao nhiêu tiền? Còn không bằng giữ cháu ngoại gái bác ta lại thêm hai năm rồi biểu nó đi làm nộp tiền lương lên đâu.
Chỉ với cái bằng cấp kia của cháu ngoại gái bác ta, về lại thôn mình kiếm việc làm, chẳng lẽ sẽ còn không thi đậu vào làm được à?
Không chừng còn có thể ngồi văn phòng đó.
Hiện tại để nó gả chồng rồi, thấy thế nào cũng cảm thấy không có lời.
Chẳng lẽ đối phương cho rất nhiều lễ hỏi?
Hay là đối phương đắn đo được nhược điểm gì rồi?
Giang Nguyên Đồng ha hả cười nhạt, ông cụ cũng nghĩ đến phương diện này, trầm giọng: "Thanh danh rất quan trọng, trong ngắn ngủi như thế nó có thể được đến cái gì, về sau sẽ phải trả giá càng nhiều, tụi bay nhìn mà làm đi."
Ông cụ khuyên chính mình nên buông, ông cụ cũng đã cái tuổi này, nếu mà không buông bỏ đi giải sầu, vậy sẽ rất dễ đoản thọ.
Cũng may ông cụ sớm đã thất vọng với đứa cháu gái kia rồi, giờ chỉ là càng thêm thất vọng mà thôi.
Giang Minh Bình, Chu Đông Mai: "......"
Bọn họ nhìn mà làm?
Bọn họ có thể làm cái gì đây?
Chu Đông Mai thở dài một hơi: "Sinh trai hay sinh gái cũng là nợ a, ba tụi nhỏ, ông nói coi vì sao vậy?"
Giang Minh Bình cũng không biết: "Tui mà biết thì hay rồi."
Hai vợ chồng song song lắc đầu.
..
Lúc này đoàn người Giang Nguyên Đồng trở về là ở lại nhà Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng, còn nhà cũ của bọn họ thì hồi tết đã san bằng trùng kiến, giờ tuy đã xây xong rồi, cũng đã trang hoàng xong xuôi, nhưng mà nhà mới xây mà, phải để trống một đoạn thời gian cho thông gió đã, nên mới không có vào ở.
Đây là một tòa nhà lầu 2 tầng, phòng lớn, số lượng phòng cũng nhiều, còn có sân vườn và tường vây vuông vắn.
Gia cụ bài trí trong nhà về cơ bản cũng đã chuẩn bị xong xuôi, mấy cái này là chuyên nhờ người chiếu theo mẫu mã gia cụ ở tỉnh thành làm ra, tự gia đình ra vật liệu gỗ.
Giang Nguyên Đồng nhìn thấy rất hợp tâm ý.
Về sau đám người già các cụ ở dưới lầu, còn người trẻ tuổi ở bên trên.
Phòng nhiều, không lo không đủ ở.
Diệp Hồng Tú cũng có đoạn thời gian chưa về quê, giờ về rồi liền muốn về lại thôn Tế Liễu thăm ba mẹ của bà. Giang Cảnh Du và cặp song sinh đều đi theo, xách theo lớn bao nhỏ đi thăm.
Người dân cả hai cái thôn thấy được đám bọn họ xách theo mấy món đồ kia, lại nhìn phương hướng họ đi là biết họ đi làm cái gì rồi, trên đường đi có rất nhiều người tới chào hỏi Giang Cảnh Du: "Xưởng trưởng khi nào trở về vậy ạ?"
"Lúc này xưởng trưởng ở nhà nhiều thêm mấy ngày nha."
"Xưởng trưởng, nhà tôi muốn tổ chức hỉ sự, xưởng trưởng chị nhất định phải tới uống ly rượu mừng đó."
"Xưởng trưởng, hai đứa nhỏ nhà chị lại cao nữa rồi, tuấn tú lịch sự nha, là đang chờ thư thông báo trúng tuyển đúng không?"
"Xưởng trưởng, con nhà tôi sang năm cũng muốn lên cao tam rồi, vở ghi chép của hai đứa nhỏ nhà chị có thể cho mấy đứa nhỏ nhà tôi mượn được không?"
Mỗi lần trở về quê đều không thể thiếu chuyện như này, nên cặp song sinh đã rất quen rồi, và nghe được có người muốn xin vở ghi chép của mình, cặp song sinh rất hào phóng mà đáp ứng: "Được ạ, chẳng qua vở ghi chép không ở chỗ này, để lần tới tụi con sửa sang lại rồi lại lấy về đây, nếu cần đều có thể mượn đi."
Khi đoàn người bọn họ tới được thôn Tế Liễu, bà ngoại đang ở trong nhà, đang vừa tán gẫu với một người khác trong sân, vừa sửa sang lại đám đậu đen phơi trên cái rá, lặt ra đậu ngon.
Hai cụ bà này giờ đây hơn 60 tuổi, sức khỏe còn rất tốt, trừ bỏ không làm việc nặng ra, mấy việc khác họ đều đang làm, không cho làm còn không vui nè.
Vườn rau trong nhà được chăm nom cực kỳ tốt, đưa mắt nhìn lại một cái là thấy rau dưa xanh um tươi tốt.
Nhìn thấy con cháu tới thăm, Hoàng Quế Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui ra mặt: "Tú, mấy đứa đã về rồi!"
Trong sân vẫn còn những người khác nữa, Diệp Hồng Tú lên tiếng: "Mẹ, con đã về rồi." Sau đó chào hỏi một bà thím, vị này có quan hệ thân thích cách mấy thế hệ với bọn họ.
Diệp Hồng Tú vào phòng, đặt đồ đạc lên trên bàn, Hoàng Quế Hoa cũng tiến vào theo: "Về khi nào vậy con?"
Diệp Hồng Tú: "Mới về sáng nay, ba đi đâu rồi?"
Hoàng Quế Hoa: "Ba con đi hái mận rồi, năm nay mận sai quả lắm, đợi tí nữa về mấy đứa lấy về chút xíu luôn."
Bà cụ cười: "Không phải Hi Hi con thích ăn sao?"
Cố Hi cũng cười: "Dạ đúng rồi, con thích ăn, chua chua ngọt ngọt, rất là ngon."
Bà thím kia nhìn thấy bọn họ như thế thì đánh tiếng đi về trước, bảo là hôm nào đó lại qua tìm Hoàng Quế Hoa tán gẫu.
Thấy bà ấy phải đi, Diệp Hồng Tú cầm ra một túi kẹo cho bà ấy: "Thím mang về cho tụi nhỏ nếm thử đồ ăn mới, khẩu vị loại kẹo này khá ngon."
Bà thím kia có chút ngượng ngùng: "Kẹo này chắc mắc lắm, thím không nhận được."
Diệp Hồng Tú: "Không có đâu, thím cứ lấy về cho mấy đứa nhỏ nếm cái mới mẻ đi, nhiều hơn cũng không có."
Bà thím: "Nếu vậy thì mấy đứa nhỏ kia lại được chỗ tốt từ con rồi, để quay đầu lại thím biểu tụi nó qua đây nói cảm ơn con." Bà cụ ấy nhìn sơ sơ đống bao lớn bao nhỏ mà bọn họ mang tới khi qua đây, cũng không biết bên trong còn có thứ tốt gì nữa.
Bà ấy hâm mộ mà nhìn thoáng qua Hoàng Quế Hoa, cái bà này nuôi được đứa con gái ngoan hiếu thảo nha, mà đứa con gái này lại sinh được một đứa con gái tốt nữa, không chỉ hiếu thảo, còn là cô gái có năng lực tìm hết làng trên xóm dưới cũng không thấy nữa, để con gái Hoàng Quế Hoa được hưởng phúc, rồi ngay cả Hoàng Quế Hoa cũng được hưởng phúc theo.
Ngẫm lại coi gia đình này hồi trước không tốt đẹp được đến đâu đúng chứ? Mà giờ thì sao?
Thằng con trai út của Hoàng Quế Hoa giờ là đại đội trưởng của thôn bọn họ, cuộc sống nhà đó khỏi nói rồi, chính là ngay cả thằng cả thành thật của nhà bả cũng cải tạo một chút ruộng đồng nhà mình thành ao cá, bắt đầu nuôi cá, rồi lại bắt đầu xây chuồng heo kế bên để nuôi heo nữa. Này đây nuôi heo gần ao cá, lấy phân heo nuôi cá, rồi ruộng có phân với nước bùn gì đó, nuôi heo với nuôi cá đều không tồi, cuộc sống nhà thằng cả cũng rực rỡ lên.
Mỗi người mỗi mệnh nha, thiệt sự không giống nhau.
Bà thím cảm khái.
Bà thím này cũng sinh con gái, còn không chỉ là một đứa, nhưng mà không có đứa nào có tiền đồ như thế, cũng không có tri kỷ đến vậy, không có thường xuyên đưa đồ ăn, đồ mặc tới trợ cấp, mà Hoàng Quế Hoa có, lại thêm bên người còn có con trai cả với dâu cả thành thật chăm sóc, đấy là cuộc sống thần tiên.
Chẳng qua tuy nhà bà không có hưởng phúc được như thế, nhưng mà thôn của bọn họ được cháu ngoại của Hoàng Quế Hoa dẫn dắt, cuộc sống cũng không kém.
Nhà bà cụ cũng đã xây được nhà lầu nhỏ rồi.
Lúc này Hoàng Quế Hoa đã không dư thừa tâm lực đi chú ý tình hình của tiểu tỷ muội, bà cụ đang rất vui vẻ đây, nhưng mà nhìn thấy có không ít chữ vuông mà bà không nhận được, cũng biết là con gái quá tiêu pha: "Con mua cái này là cái gì vậy? Mấy cái này chắc chắn rất mắc đúng chứ? Con đừng có mua nhiều đồ đắt đỏ như vầy cho mẹ, mấy cái thứ kẹo này chỗ chúng ta cũng có bán loại không khác mấy, còn lợi ích thực tế hơn."
Diệp Hồng Tú: "Khác chứ mẹ, cái này ngon hơn, con cũng mua không nhiều lắm, không phải là mua cho ba mẹ nếm thử món mới sao? Cái này ngon lắm, thiệt đó, mẹ, mẹ nếm thử đi."
Diệp Hồng Tú không nghe mẹ mình lải nhải, đây là tiền mà bà tự kiếm được, mua đắt một chút bà cũng mua nổi.
Nói đến cái này, Diệp Hồng Tú vẻ mặt tươi cười. Bà đi hỗ trợ bên chỗ con gái, mỗi tháng con gái trả lương cho vợ chồng bà nữa.
Tiền đó hai vợ chồng bà có thể xài được bao nhiêu?
Không phải trợ cấp cho đám tiểu bối trong nhà, thì chính là mua đồ về cho gia đình, bà lấy ra một ít hiếu kính ba mẹ mình cũng không có gì.
Bà vốn dĩ cũng không phải là kiểu người nỡ mua đồ như vầy, bởi bà cũng là từ cuộc sống khổ mà tới, những ngày hận không thể chia một phân tiền làm hai nửa mà xài lại không phải không có, nhưng mà khi nhìn cha chồng mua mua mua, bà không thể không thừa nhận là mình đã bị kích thích.
Cha chồng nói, ông không còn bao nhiêu năm hưởng ngày lành, tuổi ở đây mà, có phúc có thể hưởng, còn muốn nghẹn nữa à? Vậy thì cả đời này cũng quá là khổ.
Bà liên tưởng đến ba mẹ của mình, ông bà cụ cũng sống khổ gần cả đời rồi, hiện tại mới tốt hơn chút, không thừa lúc bây giờ đi thử mấy cái khác nhiều vô, không chừng về sau sẽ không còn cơ hội thể nghiệm nữa.
Nghĩ như thế, bà mua đồ liền không thấy đau lòng đến vậy nữa.
Bà cũng biết mẹ mình luôn thích tiết kiệm đồ ngon đồ tốt lại cho mấy đứa nhỏ ăn, cho nên bà cố ý mở đóng gói vài món ra, "Chocolate này ngon, mẹ cũng nếm thử nè, tên là chocolate nhân rượu gì đó, có vị rượu, thơm thuần lắm."
Bà mở ra một gói đưa đến tận miệng mẹ mình: "Còn có loại này, nó tên là bánh phô mai gì đó, loại này không thể để quá lâu, trong mấy hôm này phải ăn hết đó, không là sẽ bị hư mất, mẹ đừng có cất không nỡ ăn."
"Cái này là cái gì mà mứt trái cây blueberries gì đó của nước ngoài, con cảm thấy còn được, có thể nếm thử món mới."
"Còn đây là quần áo con mua cho mẹ, mẹ thử xem coi có vừa người không. Con đi đảo Minh Châu, thấy được rất nhiều cụ bà bên kia mặc loại quần áo này, nên cũng liền mua cho mẹ một bộ." Theo lý mà nói thì hẳn là vừa người.
Hoàng Quế Hoa vươn tay ra sờ sờ chất vải: "Đây là vải gì vậy con? Tơ lụa hả? Con thiệt là tiêu tiền bậy, còn hoa hòe lòe loẹt."
Bà cụ vừa thấy liền rất thích, nhưng mà ngoài miệng vẫn là lèm bèm.
Vào trong phòng, thay đồ bước ra: "Vừa người không? Có phải là trông quá diễm hay không? Có phải bà mặc thì không được không?"
Giang Cảnh Du: "Bà ngoại, bà mặc rất là hợp đó."
Cặp song sinh: "Đúng đó, rất là vừa người, cũng không có diễm đâu, người bên kia đều mặc như vầy đó, bà ngoại tụi con cũng có một bộ không khác lắm."
Diệp Hồng Tú: "Mẹ, bữa nào đó mẹ mặc bộ này xoay một vòng ở trong thôn mình, bảo đảm mấy bà cụ khác nhìn thấy đều sẽ hâm mộ lắm cho coi, con cũng mua một bộ quần áo cho ba luôn nè."
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Diệp Hồng xách theo một cái rổ về nhà, trong rổ chứa đầy quả mận, quả nào quả nấy vừa to vừa đỏ.
Ông cụ thấy được đám Giang Cảnh Du cũng cười: "Đến đây lúc nào vậy? Mấy trái này ngọt lắm, mấy đứa nếm thử nè." Ông cụ muốn đi rửa sạch, kết quả thấy được quần áo trên người bạn già, hoảng sợ: "Đây là con gái mua cho bà hả?"
Diệp Hồng Tú: "Ba, có phải rất đẹp hay không? Con cũng mua cho ba rồi, một cặp đó."
Diệp Hồng ho nhẹ hai tiếng: "Ừm...... Ờ, đẹp mắt, để ba đi rửa trái cây cho mấy đứa."
Ngữ tốc khi nói hai chữ đẹp mắt kia của ông cụ rất nhanh, nhanh đến mức nếu không chú ý, chỉ có thể nghe thấy được chữ đẹp.
Nếp nhăn trên mặt khi cười của Hoàng Quế Hoa càng sâu hơn.
Sau đó liền nghe được tiếng đám tiểu bối khác đã trở lại, họ thấy được đám Diệp Hồng Tú thì sôi nổi mở miệng chào hỏi, Giang Cảnh Du liền xé mở gói kẹo ra chia cho bọn họ.
Diệp Bình Sinh vốn dĩ đang ở ngoài đồng, nghe thấy có người nói nhà bọn họ tới thì cũng chạy về, nhìn thấy bọn họ thì lộ ra tươi cười nhiệt tình: "Chị cả ơi, chị tới rồi, cũng có đoạn thời gian không gặp được Cảnh Du rồi nè."
Ông bác này nhìn lướt qua đống đồ chất trồng trên bàn trong nhà, tươi cười càng thêm sáng lạn.
Mấy thứ này đúng là cho ba mẹ, nhưng mà đám bọn họ cũng có thể hưởng xái một chút.
Đồ tốt như vầy mà biểu bác ta tiêu tiền đi mua, bác ta không nỡ.
Mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, trời sắp tối xuống mới xách theo mận và chút rau xanh trở về.
Sau đó, qua được hai ngày, Giang Cảnh Du liền nghe tin bà ngoại của cô bị bệnh.
Giang Cảnh Du: "Sao mà lại bị bệnh rồi?"
Diệp Hồng Tú vừa bực mình vừa buồn cười, bà là vội vã qua bên kia thăm mẹ, kết quả ——
"Bà ngoại của con là giặt giũ phơi khô quần áo mới rồi liền mặc vào đi ra ngoài, lắc lư ở trong thôn, bà con thích nghe người ta khen bà lắm, rồi nghe liền nghiện rồi, sau đó đi rồi đi, trên đường đi không cẩn thận té ngã một cái, bà lại lớn tuổi nữa nên vậy. Không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà cũng bị vặn trật chân, thương gân động cốt 100 ngày, giờ cái chân kia không có sức, mẹ biểu ba con làm xe lăn cho bà, về sau cũng phải dùng đến quải trượng mới yên tâm được."
Sau khi tuổi lớn rồi thì thân thể cũng giòn đi, nếu không phải khi đó kịp thời đưa tay vịn ông ngoại đang đứng cạnh, có lẽ bà cụ sẽ còn bị thương nặng hơn chút.
"Bà ngoại con biết mình như thế mới bị thương, thấy ngại, nên biểu mẹ đi về đây."
Diệp Hồng Tú dở khóc dở cười: "Mẹ hỏi bác sĩ rồi, đúng thiệt là không có vấn đề lớn, ngồi trong nhà dưỡng một đoạn thời gian là được rồi, về sau đi ra ngoài cũng cẩn thận một chút. Cũng may là cậu hai với mợ hai của con đáng tin, chứ không là mẹ không muốn đi về đâu."
Ở lại thôn Thượng Trang mấy ngày, đám Giang Cảnh Du lại đi ra ngoài, họ đi thủ đô.
Lần này cũng là cả đại gia đình, trên có ông bà nội, dưới có cặp song sinh.
Giang Cảnh Tường sớm đã chờ mong lần đi ra ngoài này, nên bọn họ vừa qua tới nơi là thấy được anh ấy với nguyên bộ tây trang giày da, cặp song sinh woa một tiếng: "Cậu út, cậu bây giờ trông cực kỳ đẹp trai đó."
Khen đến độ Giang Cảnh Tường không nhịn được, cảm khái mà nhìn đứa cháu ngoại cao gần bằng mình: "Con cũng đã trưởng thành rồi, giờ cũng là anh đẹp trai rồi, chờ con vô đại học, không biết sẽ có bao nhiêu bạn học nữ phải nhìn con với con mắt khác đây. Đến lúc đó con cơ linh một chút, vậy là có đối tượng rồi."
Còn với cháu ngoại gái, nhìn bộ dáng duyên dáng yêu kiều của con bé, anh ấy: "Về sau con lên đại học trông chừng em gái con nhiều chút, đám đàn ông bên ngoài ấy à, không được mấy thằng tốt."
Làm Cố Hi cười nắc nẻ: "Cậu út, có phải cậu tiêu chuẩn kép quá rồi không?"
Giang Cảnh Tường nghe thế cũng cười: "Vừa nãy cậu nói giỡn thôi, lên đại học đừng có nóng vội đi tìm đối tượng, hai đứa còn nhỏ tuổi, trước hết phải học bản lĩnh cho tốt vào, cái này quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Diệp Hồng Tú rất tán đồng: "Đúng đó, ra đi làm rồi hẵng tìm cũng không muộn."
Hiện tại còn chưa có nhận được thư thông báo trúng tuyển, nhưng mà theo bà thấy thì hai đứa cháu ngoại của bà chỉ có hai kết quả là thi tốt hay thi kém thôi, còn lại chắc chắn đậu được đại học.
Còn nữa chính là con trai út, giờ nhìn nó đúng thật là rất thể diện, bộ tây trang ôm dáng này đúng thật rất đẹp, mặc trên người nó làm cho con trai bà càng thêm đĩnh bạt, làm Diệp Hồng Tú rất kiêu ngạo – bộ dáng đẹp đẽ này của con trai bà, bà sinh đó!
Bộ dáng như này còn không thể cưới về cho bà một đứa dâu sao?
Bởi vì có hai đứa nhỏ ở đây, Diệp Hồng Tú không hỏi ra miệng, mà là chờ tìm được cơ hội sai khiến hai đứa nhỏ đi ra ngoài liền lập tức gấp không chờ nổi mà hỏi: "Con nhìn trúng con gái nhà ai rồi? Có phải con có đối tượng rồi không?"
Giang Nguyên Đồng rất có hứng thú mà nhìn qua: "Nhìn kiểu này là có tình huống nha."
Giang Cảnh Tường đỏ mặt, cái hình ảnh này làm Giang Cảnh Du nhướng mày, hận không thể chụp cái bộ dáng hiện tại của cậu em lại, để nó xem thử xem là bộ dáng gì, ui cái này quá là ít thấy.
Giang Cảnh Tường nhẹ hắng giọng hai tiếng, ấp úng một hồi, rồi vẫn là thống khoái thừa nhận: "Đúng vậy, hiện tại em có đối tượng."
Diệp Hồng Tú: "Quen được bao nhiêu lâu rồi?" Bà oán trách: "Nếu không phải bị lộ tiếng gió khi nói điện thoại với chị của con, con còn muốn giấu ba mẹ tới khi nào hả?"
Giang Cảnh Tường vội vàng giải thích: "Cũng không có bao lâu mẹ, vốn dĩ con cũng muốn nói với ba mẹ rồi, cảm tình giữa bọn con khá tốt, tuổi cũng đã đến lúc, cần chuẩn bị gặp cha mẹ hai bên một lần để bàn hôn sự."
À ha! Đều đã đến bước này rồi!
Diệp Hồng Tú: "Con đã từng đến nhà cô bé đó chưa?"
Giang Cảnh Tường: "Qua rồi."
Diệp Hồng Tú: "Vậy thì ba mẹ cô gái kia là người như thế nào? Có dễ chung sống không? Nhà đó làm nghề nghiệp gì?" Hiện tại bà hoàn toàn chẳng biết gì cả.
Giang Cảnh Tường: "Đối tượng của con là nghiên cứu viên, là bạn cùng trường của con. Về phía gia đình của cô ấy, ba cô ấy tham gia quân ngũ, cấp bậc còn không thấp, chẳng qua hiện giờ đã về hưu, hai người anh trai của cô ấy đều ở trong quân đội, còn mẹ cô ấy là chủ nhiệm phòng ban cách vách của con."
"Lúc con đến nhà cô ấy, ba cô ấy còn hỏi con và chị là quan hệ như thế nào, bởi hồi trước bác trai từng đóng quân ở phụ cận Đường Sơn, cái đợt báo động trước cho vụ động đất đó là chị với anh rể cùng nhau đăng báo, nên bác ấy có ấn tượng rất sâu với anh chị đó."
Anh ấy đi tới cửa, tuy rằng không khí ở đó có hơi dọa người, nhưng mà trên thực tế không có làm khó dễ gì, họ đã đồng ý quan hệ giữa anh và đối tượng.
"Chọn một cái thời gian đi, để cả hai gia đình cùng ăn một bữa cơm."
Giang Cảnh Du: "Hai đứa là ai coi trọng ai trước vậy?"
Giang Cảnh Tường: "......"
Anh ấy lại ho khan hai tiếng: "...... Ờm gì kia, có một lần khi em về nhà thì vì cùng tiện đường nên gặp được mẹ cô ấy, bà ấy mua rất nhiều thứ nên trên đường đi lấy không nổi, em liền hỗ trợ mang về giúp, sau đó liền quen được Thanh Thu."
Diệp Hồng Tú đã nghe hiểu rồi, đánh giá cậu con trai mình từ trên xuống dưới một chút – Tướng tá đẹp trai, cũng có tiền đồ nữa, đổi thành chính bà, nếu vẫn còn có đứa con gái, bà cũng sẽ nhìn trúng.
Giang Nguyên Đồng ha ha cười ra tiếng: "Thì ra là mẹ vợ nhìn trúng con rể trước nha, vậy thì về sau con đi cầu cưới được nhẹ nhàng nhiều rồi."
Rất mau, đám Giang Cảnh Du liền được gặp mặt Quý Thanh Thu, diện mạo của cô ấy cũng không phải tinh xảo xuất chúng đến cỡ nào, nhưng cô ấy trời sinh có một khuôn mặt tròn, khi cười rộ lên còn có hai cái má lúm đồng tiền, trông thật rất đáng yêu, chung đụng cũng thấy rất thoải mái.
Rất mau, hai nhà liền bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi.
Về phương diện này, cả hai bên đều rất dễ nói chuyện, bọn họ kết hôn không có gì hay mà đi lo lắng, vì thân là nhân tài đi du học về nước, nhà ở được phân phối cho Giang Cảnh Tường để anh ấy cưới vợ sinh con là hoàn toàn không thành vấn đề
Tiền lương mỗi tháng và phúc lợi đãi ngộ của Giang Cảnh Tường đều khá tốt, không cần lo không nuôi gia đình nổi.
Về phần nói đến mấy cái lễ hỏi kia thì cũng không có gì chú trọng cả.
Giang Cảnh Du không cách nào mãi ở lại đây, mà kết hôn thì phải chuẩn bị không ít thứ, may mà có ông bà nội và ba mẹ đều ở lại đây giúp đỡ trù bị, nên cô dẫn theo cặp song sinh bay về.
Bên chỗ cô phải bận bịu, cặp song sinh lại không có khai giảng nhanh đến vậy, nên tất nhiên phải tới làm cu li rồi.
Cô còn nhận luôn Trần Thiên Tình tới luôn.
Bọn họ còn trẻ tuổi, tri thức nắm giữ được cũng nhiều, có chuyện gì cũng lên tay rất nhanh rồi có thể nắm giữ.
Cả ba chị em bị Giang Cảnh Du sai khiến xoay mòng mòng.
Siêu thị lớn của bọn họ đã xây dựng xong rồi, công tác trang hoàng chủ yếu về cơ bản cũng đã xong xuôi, hiện tại đang làm chút tân trang nhỏ, cũng là để mùi tản bớt, đang vào giai đoạn chuẩn bị bố trí.
Trong kho hàng đã lục tục chồng chất hàng hóa, chỉ còn chờ lên giá hàng buôn bán.
Tống Nhụy muộn hơn Giang Cảnh Du hai ngày, cô ấy thân là đối tác nên cũng phải ra sức.
Hai người bọn họ kết phường làm ăn, ngay từ đầu đã nói chắc chắn rồi, Giang Cảnh Du chiếm 51%, Tống Nhụy chiếm 49%.
Quyền chủ đạo đại bộ phận cũng nằm trong tay Giang Cảnh Du, cả hai đều riêng từng người để lại nhân thủ đắc lực ở đây.
Hiện tại sắp sửa khai trương, có rất nhiều chuyện hai cô đều phải đích thân tới đây.
Siêu thị rất là lớn, tổng cộng có 3 tầng.
Hiện tại họ chỉ tính mở tầng thứ nhất và tầng thứ hai, tầng thứ nhất là bách hóa, còn tầng thứ hai chuyên bán trang phục.
Có rất nhiều thứ là tự mình nhập hàng mua sắm, còn có một điểm là, Giang Cảnh Du bọn họ quy hoạch khu quầy chuyên doanh, chỗ này chính là để mời thương gia nhập trú.
Hiện tại đúng là lúc mấu chốt nhất.
Cặp song sinh bận rộn đến hốt hoảng, cường độ làm việc này chẳng hề kém cạnh với cái đợt bọn họ chuẩn bị thi đại học trước đó nha, đều là dậy sớm về trễ, không chỉ phải tiêu hao trí nhớ, thể lực cũng bởi vì chạy tới chạy lui mà tiêu hao nhanh chóng, mỗi ngày về nhà vừa rửa mặt xong là ngã đầu ngủ ngay, mà mẹ của bọn họ thế mà còn có thể lại xem văn kiện thêm chút!
Sao mà thể lực của mẹ lại có thể tốt đến vậy?
Bọn họ mới là những người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy nhất chứ?
Cặp song sinh lâm vào mê mang.
Trần Thiên Tình càng mê mang hơn.
Cô nàng tuy rằng là sinh viên, nhưng giờ lại phát hiện rất nhiều thứ trong sách giáo khoa không dạy, cô ấy chỉ có thể tự mình cân nhắc.
Mỗi lần khi cô xem nhẹ vấn đề gì đó, để bác cả gái nhắc nhở, cô nàng đều hoài nghi mình lên đại học đã uổng phí.
Tuy rằng bác gái sẽ nói đây là kinh nghiệm, nhưng mà...... chênh lệch quá lớn rồi.
Bọn họ học được rất nhiều thứ, cũng biết mình trước kia có rất nhiều chỗ không đủ, nên giờ cái bọn họ thể hiện ra chính là càng nỗ lực hơn, tranh thủ để không hề phạm lại những sai lầm đã phạm phải trước đó.
Bận rộn như vầy rất dễ làm người ta quên đi thời gian, nên chờ khi ba gọi điện thoại tới nói đã nhận được thư thông báo trúng tuyển của bọn họ rồi đó, cặp song sinh có loại cảm giác như đã có mấy đời rồi vậy.
Thư thông báo thành tích của bọn họ tới rồi?
À, đúng rồi nha, bọn họ còn chưa có nhận được thư thông báo trúng tuyển đâu.
Như bọn họ mong muốn, là đại học thủ đô mà cậu út từng theo học.
Cố Thịnh thi được hạng nhất thành phố, Cố Hi thi được hạng nhì thành phố, đồng thời bọn họ cũng là hạng nhì và hạng ba của toàn tỉnh mình.
Vui vẻ không?
Đương nhiên là vui rồi.
Nhưng hình như cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng của bọn họ vậy, vì đều trong dự kiến rồi.
Cặp song sinh phải đi về, họ và các bạn học cùng lớp khác muốn cùng nhau mời các thầy cô ăn bữa cơm, đây là tạ sư yến.
Sau đó người trong nhà mình cũng muốn ăn bữa cơm chúc mừng một chút.
Bọn họ vội vàng ngồi xe lửa về lại thành phố.
Cố Hướng Hằng nhận được thư thông báo trúng tuyển tất nhiên là vui vẻ rồi, có ai làm ba sẽ không vui khi con của mình có tiền đồ chứ? Trò giỏi hơn thầy, đây là chuyện mà tất cả các bậc phụ huynh vui vẻ nhất.
Anh gọi điện thoại báo tin cho các con, có người nghe được, cơ hồ lập tức được tuyền rộng ra, anh nhận được tiếng chúc mừng không dứt bên tai.
Ai ai cũng hâm mộ anh có được hai đứa con có tiền đồ như thế, đây không phải chỉ một đứa, mà cả hai đứa nhỏ nhà anh đều có năng lực đến vậy! Nhìn nhìn lại con nhà mình, ài, hàng so với hàng chỉ muốn vứt a.
Đêm nay, Cố Hướng Hằng cười đến mức khóe miệng đều chua.
Nhà người khác cũng chua, chẳng qua đó là trong không khí tràn ngập mùi chua*.
*: trong cuốn này mình không nhớ đã nói chưa, nên giờ nói lại, chua ở đây bên Trung là ý chỉ ghen ghét á, nên mỗi khi người đó nói tôi chanh hoặc là tôi dấm, hoặc là tôi ăn dấm, có nghĩa là đang nói tôi ghen ghét.
Một đêm này Cố Hướng Hằng nghe thấy có vài nhà truyền đến tiếng mắng con, anh tin chắc rằng nếu lúc này mà có cách nói về giá trị thù hận, vậy cặp song sinh của anh chắc chắn là hạng nhất hạng nhì trên bảng thù hận không thể nghi ngờ.
Chờ khi cặp song sinh về tới nhà, cái họ nhìn đến chính là ánh mắt u oán của các bạn nhỏ trong viện, có vài người đi đường còn có chút khập khiễng, và ánh mắt nhìn hai anh em bọn họ làm bọn họ thấy hoảng: "Mấy người như này là sao vậy?"
Cậu nhóc béo nhà ngay dưới lầu nhà họ Cố trừng mắt giận nhìn: "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi bọn này làm sao vậy!"
Nhìn bộ dáng mờ mịt của hai anh em, sự u oán của các bạn nhỏ càng sâu hơn: "Còn không phải chuyện tốt do hai người làm ra!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]