🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi về quê, Giang Kiều nói to nói nhiều về sự phồn hoa ở đặc khu, nói bên kia khắp nơi là vàng, nói rất nhiều lời cổ động.

Mới đầu Vương Bằng Phi đúng là động tâm, nhưng mà bị nói nhiều rồi, hắn ta lại bình tĩnh lại.

"Cô đừng có nói nữa, tôi sẽ không đi."

Hắn ta cười lạnh: "Hồi trước tôi đã nói rồi, tôi sẽ không xuống biển, hiện tại tôi rất vừa lòng!"

Hắn ta lại tích cóp tư lịch thêm một chút nữa là có thể thăng chức, vì cái gì phải đi ra bên ngoài bắt đầu lại từ đầu?

Muốn bắt đầu từ bày quán vỉa hè à? Vậy thì cũng phải có vốn liếng nhập hàng, mà hắn ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?

Còn không bằng thành thành thật thật mà ở trong xưởng nhận lương theo tháng.

Đi ra ngoài lang bạt, lỡ như thành hai bàn tay trắng thì sao đây? Nguy hiểm quá lớn.

Mặt Giang Kiều đã tái mét rồi: "Anh chính là cái đồ phế vật! Ngay cả dũng khí giao tranh cũng không có! Nhà chúng ta không nói giàu có cỡ nào, nhưng tích cóp một chút luôn có một bút tiền để anh có thể đi giao tranh, nhưng mà anh lo lắng cái gì? Anh đi ra ngoài lang bạt, nhưng không phải tôi còn đang đi làm trong xưởng sao?"

Vậy là nhà bọn sẽ vẫn luôn có một người có thể cung cấp thu nhập ổn định.

Mấy đứa nhỏ cũng lớn rồi, con trai sắp thi đại học, rất mau thôi con gái cũng có thể gả chồng.

Ả ta đã có người được chọn mình xem trọng, đó là một đứa con rể tốt có thể giúp đỡ bọn họ.

Bị người ta chỉ vào mũi mắng mỏ, sắc mặt Vương Bằng Phi cũng khó coi: "Cô nói tôi là đồ phế vật, chứ bộ cô nghĩ chính cô thì không phải à? Cô thì lại được cái tích sự gì? Ngay cả chuyện chuyển cương vị của cô thành công nhân chính thức cũng phải để con bé cả hỗ trợ, cô không phải phế vật thì là cái thứ gì? Cô hâm mộ đặc khu phồn hoa, bộ cô không có tay chân hả?"

Hắn ta liếc mắt đánh giá ả ta từ trên xuống dưới một cái: "Tự cô đi đi, tôi sẽ không cản cô, nếu mà cô có thể lăn lộn cho ra trò được, tôi sẽ cung phụng cô như bà cố tôi luôn!"

Giang Kiều không dám tin tưởng: "Nhà người ta đều là đàn ông đi lang bạt, có đàn bà đi lang bạt sao?"

Vương Bằng Phi: "Sao mà không có, không phải có Giang Cảnh Du đó sao?"

Giang Kiều giận quá mà cười: "Vậy sao anh không nhìn chồng chị ta cái coi, có hậu thuẫn kiên cố anh ta cung cấp cho chị ta đó, chứ không sao mà chị ta có thể kinh doanh lớn được như thế, không chừng còn có giao dịch ngầm dơ bẩn gì đó nữa!" Giang Kiều không tiếc dùng ý tưởng hắc ám nhất mà nghĩ về quan hệ của bọn họ.

Giang Kiều đột nhiên hoài nghi nhìn chồng: "Anh còn nhắc tới chị ta, lại hối hận hả? Có nhớ thương nữa cũng vô dụng! Không phải của anh chính là không phải của anh, anh chết cái tâm tư đó đi!"

Vương Bằng Phi ha hả cười lạnh: "Tôi cũng tặng lại câu đó cho cô, cô cũng chết cái tâm tư đó đi! Cô cũng chỉ có thể bị trói chung với tôi giãy dụa dưới vũng bùn thôi!" Nói đến đoạn sau, mặt hắn ta đều đang vặn vẹo.

Lòng phản nghịch của Giang Kiều trỗi lên: "Được thôi, tôi đi thì tôi đi, anh cứ chờ xem!"

Vương Bằng Phi căn bản là không tin, bởi hắn ta lại chẳng phải mới quen biết cô ta ngày đầu tiên, nếu cô ta mà có cái lá gan đó thì sớm đã đi làm rồi.

Hơn nữa, ở đặc khu, bộ cho là hắn ta không biết gì về nơi đó sao? Nơi đó nghe đúng là rất phồn hoa không sai, nhưng mà cũng có chuỗi thức ăn của chính mình ở đó.

Nếu lỡ mà có chút gì đó, không chừng nửa đường người đã phải ngoẻo.

Vương Bằng Phi: "Cô đừng có mãi nhìn thấy người ta xuống biển liền cho rằng chính cô xuống biển cũng có thể kiếm được đồng tiền lớn, mấy người đó đều đã quy hoạch kỹ càng trước khi đi rồi, hoặc là có nhân thủ, hoặc là trong tay có được tài nguyên nhất định, còn cô có cái gì?"

Ả ta chả có cái gì cả.

Rất có thể sẽ là giỏ tre múc nước, công dã tràng.

Mà như vậy thì cái bị tổn hại cũng là ích lợi tập thể của nhà bọn họ.

Giang Kiều ngẩn ngơ, nhìn ra được là hắn ta có ý tưởng, nên ả ta thay đổi sách lược, hoãn lại ngữ điệu: "Anh Bằng, anh đừng vội kết luận, cứ đi xem thử trước đã, chúng ta đi một chuyến cũng không tốn thời gian bao lâu, tìm một ngày nghỉ qua bên đó, nói không chừng khi về còn có thể đi làm như bình thường."

Vương Bằng Phi cười nhạo một tiếng: "Cô còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây? Tôi nói không đi chính là không đi! Tự cô muốn đi thì tôi không cản cô, chẳng qua cô phải ngẫm lại cho thật kỹ xem cái cương vị công tác hiện tại của mình là thế nào mà có đi!"

Ngay cả chuyển chính thức cũng không làm được, còn muốn đi lang bạt?

"Cô chỉ lo nhìn chằm chằm những người phong cảnh kia mãi, chẳng lẽ cô quên thằng hai Lưu rồi hả? Hắn ta ra cửa một chuyến, tất cả hàng hóa đều mất sạch, còn nợ nần cả đống kìa! Giờ là mỗi ngày phải dậy sớm lần mò đủ chỗ đi nhặt ve chai đó."

"Cô muốn bán cái gì? Cô có thể bán được cái gì? Trên đường đi lỡ mà gặp phải tình huống đột phát gì thì cô xử lý thế nào? Cô có nghĩ tới hết chưa?"

Giang Kiều ngu người.

Bán cái gì?

Kiếp trước lúc anh ta mới đi ra làm giàu là làm cái gì ấy nhỉ?

Hẳn là bán đồ ăn.

Là bán những đồ ăn trong xưởng làm sao?

Nhưng mà những quyền lực tương ứng đó cũng không phải của cô ta, chẳng lẽ cô phải trộm đồ trong xưởng? Vậy nếu cô ta bị bắt được thì phải làm sao đây?

Vậy thì cô ta sẽ xong đời, bởi trộm tài sản của nhà nước không phải một cái tội danh nhỏ.

"Để tôi ngẫm lại, để tôi ngẫm lại cho kỹ."

Cô ta có thể làm cái gì đây?

Bày sạp hàng bán đồ?

Làm thế thì quá vất vả, phải qua lại bôn ba trên xe lửa. Hơn nữa chính cô ta cũng nhớ rõ, cái thời kỳ này có hơi loạn.

Hiện tại cô ta cũng còn đang trong độ tuổi sinh đẻ đây, nếu lỡ mà xúi quẩy, không chừng sẽ còn bị bắt vào trong núi sâu để đi sinh con cho mấy gã đàn ông không cưới nổi vợ trong đó.

Không ấy cô ta đi nhập hàng mua một chút đồ chơi? Hoặc là quần áo?

Cô ta biết bán quần áo rất là kiếm tiền, phải nói là tiền của phụ nữ và con nít là dễ kiếm nhất.

Chỉ là khi cô ta tính thử tài chính của mình một chút... Tiền tiết kiệm trong nhà thiệt không nhiều lắm.

Nếu đã vậy, vậy cô ta phải gia tăng lo hôn sự của con gái nhỏ, chờ khi thu được tiền lễ hỏi của nó, vậy thì tài chính chuẩn bị của cô ta sẽ liền sung túc rồi.

Cũng vào ngay lúc này, con gái Vương Trân Hoa của ả ta bỏ chạy.

Cô bé này cũng có nghe được sự phồn hoa tại đặc khu mà mẹ miêu tả, ba không có động tâm, nhưng mà cô bé lại động tâm.

Cô bé muốn rời khỏi cái nhà này.

Cô bé cũng dũng cảm trả giá bằng hành động, đã bỏ chạy ra khỏi nhà rồi.

Cô nàng này còn cầm theo một ít tiền, số tiền đó không nhiều lắm, nhưng cũng đủ lo cho một tấm vé xe cộng thêm chi tiêu để dàn xếp xuống ở bên đặc khu.

Cô nàng không muốn gả cho cái người mà mẹ mình tìm cho, cái người kia không nhỏ hơn ba cô nàng được mấy tuổi, cô nàng cũng không muốn có cái cuộc sống chẳng hề vui vẻ tí nào như chị cả của mình vậy.

Mẹ nói chị cả được anh rể chăm sóc rất tốt, nói chị được hưởng phúc, nhưng mà Vương Trân Hoa không nhìn ra à.

Cái mà Vương Trân Hoa thấy được chỉ có chị cả sứt đầu mẻ trán khi chung sống với con riêng của chồng, còn có chuyện chị bị mẹ chồng áp chế chặt chẽ đến trầm cảm, làm chị cả đã bay nhanh già nua.

Hiện tại mẹ lại muốn gả cô nàng cho một gã nhà giàu mới nổi, nói thì nói là một người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng trở thành vạn nguyên hộ, là người ghê gớm lắm, nói cho rất là phong cảnh oai phong, nhưng mà cô nàng vào cửa cũng là phải làm mẹ kế.

Vương Trân Hoa không muốn sống cuộc sống như thế, dù cho cô nàng cũng không biết cuộc sống mình muốn có là như thế nào, nhưng mà cô nàng biết chắc chắn rằng cuộc sống như chị cả không phải cái mình muốn.

Vậy nên, Vương Trân Hoa rời khỏi nơi này.

Cô nàng này ở trong nhà mình không có cảm giác tồn tại gì, hoặc phải nói là, hai đứa con gái ở trong cái nhà này đều không có cảm giác tồn tại cao cho lắm.

Tình hình là khi trong nhà không có ai nấu nướng, áo quần cũng không có ai giặt giũ, về đến nhà thấy cái gì cũng không có hết, Giang Kiều còn chưa phát hiện có gì không đúng nữa đây này: "Cái con nha đầu kia đã chạy đi đâu rồi? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện đến vậy? Việc trong nhà đều không làm sao?"

"Vương Trân Hoa! Bay đi đâu rồi?"

Ả ta gọi vài lần, nhưng không có ai trả lời.

Giang Kiều tay chống nạnh gào: "Cái con nha đầu chết tiệt kia!"

Ba của nó không để ả ta bớt lo, ngay cả đứa con gái này cũng không để ả ta bớt lo!

Học cái gì không tốt, lại cố tình đi học cái hành động khiến người ta nổi khùng của ba nó.

Thẳng đến khi trời tối, nhà nhà đều đã lên đèn, nhưng con gái còn chưa có về nhà, Giang Kiều mới đi hỏi hàng xóm.

"Tui hổng có nhìn thấy nó."

"Hình như hồi sáng tui có thấy nó, hình như là ra khỏi xưởng."

"Không biết đi đâu, không có nói."

"Hình như lúc đi trên tay con bé còn cầm cái tay nải."

"Cái gì?!"

Giang Kiều vội vã về nhà xem một cái: Quần áo của con gái đều không thấy đâu, còn không thấy tăm tích một bộ quần áo của ba nó nữa, ngay cả mấy chục đồng tiền ả ta giấu trong ngăn tủ cũng không thấy đâu.

Giang Kiều: "!!!"

Ả chợt hết hơi, cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh.

Chờ khi giãy dụa tỉnh lại rồi, ả ta lập tức gào khóc đi báo cảnh sát.

Sắc mặt Vương Bằng Phi khó coi: "Chờ nó về rồi, tôi đánh gãy chân nó!"

Hắn ta thả lời tàn nhẫn ở chỗ này.

Giang Kiều cũng nói theo: "Đợi khi tìm được nó rồi, nhất định phải cho nó một bài học! Nó thế mà còn dám bỏ nhà ra đi, phản lật trời!"

"Để tôi coi nó có thể chạy đến chỗ nào!"

Cả hai vợ chồng này đều cho rằng đứa nhỏ đó chạy không xa, kết quả là lại từ bên cảnh sát biết được là, cô nàng đã ngồi trên xe lửa, cũng không biết xuôi nam hay là lên bắc nữa.

Giang Kiều: "......"

Ả ta lại hôn mê lần nữa.

Ả ta sắp điên rồi.

Con bé thế mà dám cứ vậy mà lên xe lửa? Nó có biết xe lửa đó chạy tới đâu không? Nó có biết ở bên ngoài không phải như trong nhà hay không?

Vương Bằng Phi: "Có phải con bé nó đi đặc khu rồi không? Không phải trước đó cô vẫn luôn gào đặc khu chỗ nào cũng tốt à?"

Giang Kiều cảm thấy có đạo lý, liền nhào lên khóc cầu với cảnh sát: "Con gái của tôi phỏng chừng là đi tới đặc khu rồi, con bé còn chưa được 18 tuổi, mấy chú nhất định phải giúp vợ chồng tôi tìm được con bé về đó."

Ả ta vừa khóc vừa nghĩ xem tiếp theo nên làm cái gì.

Ả ta đã nhận tiền lễ hỏi rồi, còn may mắn là ả ta giấu số tiền kia rất sâu, không có bị con gái nhìn thấy.

Mà giờ con bé nó chạy mất rồi, tiền lễ hỏi kia còn có thể lưu lại được không? Trừ phi là mau chóng tìm được con gái về, sau đó bắt nó ngoan ngoãn gả chồng.

Nhưng mà cái này rất là khó.

Vợ chồng bọn họ phát hiện chuyện này quá muộn.

Cũng không biết nó cụ thể là lên chuyến xe nào, là xuống nam? Hay là lên bắc? Nói là đặc khu, nhưng cũng chỉ là suy đoán thôi.

Cả nước rộng lớn đến vậy, nếu mà con gái có ý định chạy trốn, trong một chốc một lát thiệt đúng không dễ tìm.

Nó thiệt đúng là to gan nha, sẽ không sợ nửa đường xảy ra chuyện gì hả? Hơn nữa nó còn không có được chứng minh thư nữa.

Giang Kiều nghĩ đến đó thì nghiến răng nghiến lợi một trận.

Cô ta có chỗ nào có lỗi với đứa con gái này, mà nó lại cứ vậy mà bỏ nhà đi?

Lớn vậy rồi, cũng chưa từng đánh đập gì nó đâu, còn cho ăn cho mặc, cho nó được đi học, còn tìm nhà chồng tốt cho nó, để nếu như ba nó thật sự không thể thuận lợi làm giàu, nó gả cho người rồi cũng có thể cho nó cuộc sống thật tốt.

Đấy rõ ràng là để nó đi hưởng phúc, sao mà nó lại không hiểu cho một mảnh khổ tâm của mình vậy?"

Chuyện nhà Giang Kiều chẳng liên quan gì đến Giang Cảnh Du, nhưng mà bởi vì gút mắc hồi trước giữa bọn họ, nên vừa phát sinh chút chuyện lớn gì đó là liền dễ truyền sang bên cô lắm. Mặc kệ là cố ý hay vô tình, ở phương diện nào đó tin tức giữa bọn họ rất là "thẳng đường".

Khi Giang Cảnh Du nghe được tin tức đó cũng không thấy ngoài ý muốn, bởi có ví dụ của con gái cả Giang Kiều nằm đằng trước, ả ta sẽ lợi dụng đứa con gái nhỏ của mình cũng không kỳ quái.

So ra thì, Giang Cảnh Du càng thưởng thức hành vi đấu tranh của con gái nhỏ Giang Kiều hơn, chỉ là hy vọng cô bé là hành động có kế hoạch, chứ không phải hành sự khi xúc động, và có thể an toàn mà tới được mục đích của mình, có được cuộc sống mà mình muốn.

Về phần nói đến Giang Kiều, do vẫn mãi không tìm được con gái, ả ta đành phải trả lại lễ hỏi, lại bởi vì trên tay không có nhiều tiền đến vậy, nên phải thức khuya dậy sớm mà bày sạp bán hàng ở huyện Dịch Thủy.

Điểm này thì Giang Cảnh Du nghe xong rồi cho qua.

Ả ta muốn bày sạp thì cứ việc bày sạp, Giang Cảnh Du còn rất chờ mong, xem ả ta có thể làm được đến tình trạng như thế nào đấy.

Chia sẻ bát quái chung với Giang Cảnh Du chính là Tống Ngọc Lâm, hai người bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc.

Tống Ngọc Lâm vẫn luôn đang làm giáo viên tiểu học, nhiều năm như vậy, chuyện ở huyện thành về cơ bản chị ấy đều biết hết.

Theo lời chị ấy nói, chuyện Giang Kiều bày sạp bán hàng cũng không thuận lợi.

Ả ta mua một chiếc xe đạp để vận hàng.

Thường thì có thể mua từ dưới nông thôn lên huyện thành bán, nhiều nhất chính là thu mua trứng gà trứng vịt hoặc các loại gia cầm như gà vịt linh tinh về trong thành bán, kiếm được nhiều một chút, cái này là ở các nơi trên cả nước rất thường thấy,.

Nhưng mà, ở huyện thành bọn họ, đám gia cầm ấy là không thiếu, bởi bọn họ là hộ nuôi dưỡng giàu có mà, cho nên cái hướng này là không đi được.

Hoặc là nói dù cho có được, cũng rất vất vả, không đáng giá.

Bởi vậy nên cái Giang Kiều nhắm chuẩn chính là đi thu mua thổ sản vùng núi dưới quê.

Chỉ là, muốn thu thổ sản vùng núi chân chính ấy à, đường xuống mấy cái thôn đó đều không dễ đi, ả ta không chịu nổi, lại bị té ngã hai lần, thế là chuyện làm ăn này của ả ta liền tuyên bố kết thúc.

Giang Cảnh Du: "......"

Chỉ thế thôi? Chỉ thế thôi á?

Có phải là từ bỏ hơi bị nhanh quá rồi không vậy?

*

Cố Thịnh học đại học ở thủ đô, anh chàng là bạn cùng trường với cô em gái song sinh Cố Hi, chẳng qua là học khác chuyên ngành.

Tiếng chuông tan học vang lên, các giáo viên dọn dẹp sách vở rời đi, mọi người cũng bắt dầu dọn dẹp đồ đạc của mình rời khỏi cái lớp học này, chuẩn bị đi sang một cái lớp học khác học môn tiếp theo.

Khi Cố Thịnh đứng dậy, còn có hai người bạn học nữ tới gần, rất là ngượng ngùng mà hỏi anh ấy dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người: "Mình cũng có hứng thú với tiết học đó, mình muốn đi nghe giảng một chút, chúng ta cùng nhau đi được chứ?"

Kinh nghiệm dĩ vãng nói cho Cố Thịnh, nếu như anh ấy không cự tuyệt, vậy thì sẽ có bước phát triển rất là tệ.

Anh chàng bày ra nụ cười mỉm lễ phép, uyển chuyển từ chối: "Mình và bạn cùng phòng của mình còn có chút việc."

Các bạn cùng phòng: "......"

Thiệt sự là cũng không có việc gì hết á, nhưng mà sẽ thường xuyên bị động có việc.

Bọn họ cũng quen rồi.

Ài, cái thế giới xem mặt này nha.

Học xong môn cuối cùng của buổi sáng nay rồi, cũng vừa tới giờ cơm trưa luôn, nên mọi người chen chúc xông về phía căn tin.

Có người đề nghị: "Không ấy tụi mình đi ra ngoài ăn nhé?"

Lời này được đến sự tán đồng nhất trí.

"Mà đi ra ngoài ăn cái gì?"

Phòng ký túc xá bọn họ bởi vì điều kiện gia đình còn có thể xem là tốt, không có ai đặc biệt túng quẫn, nên ngẫu nhiên đi ăn một bữa ngon cũng không cần quá cố kỵ.

Ký túc xá của bọn họ có 6 người, có 4 người đề nghị muốn đi ăn xiên, nên số ít phục tùng đa số.

Bọn họ đề nghị muốn đi ăn xiên, Cố Thịnh cũng không dám nói mình không đi, nên liền đi theo chung.

Cửa hàng xiên này ở ngay bên đường đối diện cổng trường của bọn họ, nơi này có rất là nhiều quán ăn và nhà hàng, cửa hàng xiên này là một trong những cửa hàng lớn nhất ở đây, nó có không gian rộng rãi, tổng cộng 2 lầu trên dưới, nguyên liệu nấu ăn còn rất nhiều.

Tới nơi rồi thì xem chỗ trước.

Ở đây rất đông, đợi trong chốc lát mới có chỗ ngồi.

Ngồi xuống xong hết rồi, họ lập tức đi lấy xiên ngay.

Đi ăn xiên thì sao có thể thiếu mấy món như viên, rong biển, trứng gà, xúc xích, huyết vịt, miến nữa chứ?

Trước hết là hốt đi một đống xiên này, sau đó mới đi chọn rau xanh cùng các loại thịt tươi khác.

Như rau củ với thịt tươi thì có thể tự mình canh độ lửa xem nó chín cỡ nào.

Bọn họ đã tới nơi này ăn xiên rất nhiều lần rồi, nên liền thuần thục tự đi thêm tương ớt hoặc là tương vừng, hoặc là sốt cà chua vân vân.

Cố Thịnh còn gọi một phần bì lạnh, nhân viên cửa hàng nghe được, lên tiếng đáp lại.

Cố Thịnh nhìn ngó khắp nơi, vì cái cửa hàng này là mẹ bảo anh em bọn họ khi có rảnh hãy đi chú ý chút. Người quản chính của nơi này vẫn là Cố Hi, bởi mẹ nói mở cửa hàng ở chỗ này cũng là có ý bảo em gái tích lũy kinh nghiệm trước.

Cố Thịnh nhìn thực đơn, lại thêm vào một ly nước ô mai.

Nước ô mai này là trực tiếp giữ lạnh ở trong tủ đông, vừa có người gọi món là sẽ lập tức lấy ra một bình, rót cho mỗi người một ly, nước mát lạnh, uống cực sảng khoái.

Một tràng tiếng "Leng keng" vang lên, nghe thấy có tiếng vật cứng va chạm vào chậu sắt, mọi người theo tiếng nhìn qua, ra là đằng trước quạt đặt một chậu sắt đựng đá lạnh, hiện tại đá lạnh trong chậu sắt đã bị hòa tan, nên lại cho thêm đá mới vào. Đá lạnh bị quạt thổi một cái, cổ khí lạnh kia sẽ liền theo đó tản ra, hạ thấp nhiệt độ trong tiệm.

Chờ khi mua được điều hòa sẽ liền tốt hơn rất nhiều, nhưng mà ở giai đoạn hiện tại mà mua điều hòa thì chi tiêu quá lớn.

Điều hòa, đắt lắm.

Ăn xiên xong, lại thỏa mãn mà gọi thêm một chén chè đậu xanh, xử xong chè đậu xanh rồi, lúc này mới chậm rì rì mà đội cái nắng gắt trở về.

Mặt trời treo ở trên cao, không khí lúc này như là bị mặt trời phơi đến biến dạng.

Ở cái loại thời tiết như thế này, chỉ hận không thể có một trận mưa to ập xuống, giáng cái nhiệt độ này xuống một cái.

Tới chiều tối, khi mà các tiết học buổi chiều đã xong xuôi, những người bạn cùng phòng khác đi căn tin, lúc này Cố Thịnh lại không đi theo, vì anh chàng phải về nhà.

Cố Thịnh đến dưới khu nhà dạy và học của Cố Hi chờ, không được bao lâu cô nàng liền đi ra, đằng sau cô nàng còn mơ hồ có mấy người bạn học nam đi theo, nhưng khi bị ánh mắt của Cố Thịnh lia qua, mấy người kia liền tự mình lùi về sau.

Đứng trước mặt Cố Thịnh, không được mấy người còn có gan hùm mật gấu. Dù cho có muốn xum xoe thì cũng không thể chọn thời điểm như này được.

Hai anh em đạp xe đạp về nhà, trên đường về nhà thấy được có tiệm bán món kho, liền dừng lại mua một phần bò kho về.

Lúc về tới nhà, bà ngoại đang ở trong bếp nấu cơm, ông ngoại thì đang ẵm tiểu Nam Nam, Cố Hi nhận lấy cậu bé: "Nam Nam à, hôm nay em có ngoan hay không hả?"

"A ——" Em bé mở to đôi mắt to tròn vô tội mà nhìn chằm chằm cô nàng, sau đó lộ ra một nụ cười tươi, càng đáng yêu hơn, làm Cố Hi nhìn mà lòng như hoa nở.

"Nam Nam à, em thật là quá đáng yêu!"

Diệp Hồng Tú mang đồ ăn qua: "Mấy đứa đi rửa tay đi, mợ của tụi con nói là hôm nay nó phải tăng ca, không có về nhà ăn chiều, nên không cần chờ nó."

Cố Hi: "Mợ thiệt sự là bận rộn quá, hình như con đã tới mấy hôm không có nhìn thấy mợ rồi."

Diệp Hồng Tú: "Buổi trưa hai ngày hôm trước nó có về nhà, nhưng mà tụi con không ở đây."

Bận, thiệt sự rất là bận rộn.

Giang Minh Trí: "Cái hạng mục gì gì đó của con bé, nói cái gì hình như là đang trong thời điểm mấu chốt đó, bận xong rồi là tốt thôi."

Ông ấy cũng không hiểu, chỉ biết là hiện tại đang lúc quan trọng thôi.

Mà nếu vậy thì người nhà như bọn họ lại càng nên làm hậu thuẫn vững chắc, để các con không có nỗi lo về sau.

Cố Thịnh lấy phần bò kho mình mua về ra, những thứ thức ăn nấu sẵn này có thể trực tiếp bày bàn, thành một món trên mâm.

Diệp Hồng Tú thích quan tâm tình hình học tập của cháu ngoại trong lúc ăn cơm, bà hỏi han bọn họ có chuyện gì xảy ra không, biết không có gì rồi mới yên lòng.

Thấy vợ vẫn luôn đang hỏi cái đó, Giang Minh Trí nhắc nhở nói: "Con gái gọi điện thoại tới."

Diệp Hồng Tú chợt vỗ trán: "Đúng rồi, mẹ mấy đứa gọi điện thoại tới, nói là ngày mai nó sẽ ngồi máy bay qua đây, hình như là nói có chuyện gì đó."

Cố Thịnh: "Mẹ có nói là có chuyện gì không bà?"

Diệp Hồng Tú: "Hình như là muốn gặp mặt ai đó, ngày kia đối phương sẽ ngồi máy bay tới thủ đô."

Với tin tức có hạn như vầy, cặp song sinh cũng không cách nào biết là tình huống như thế nào.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tiêu diệt các món ăn không còn một mảnh.

Diệp Hồng Tú chính là thích bộ dáng các cháu ăn đến sạch đĩa như vầy đây, chẳng qua bởi vì mỗi lần đều ăn sạch sẽ đến vậy, bà lại lo lắng liệu có phải các cháu ăn không no hay không: "Thiệt ăn no rồi hả?"

Cố Thịnh chỉ thiếu nước nấc một cái no nê thôi: "Thật no rồi bà."

Diệp Hồng Tú: "Rồi, vậy mấy đứa trước hết là ở bên này thêm chốc lát, hay là trở về làm bài tập?"

Cố Hi: "Dạ về làm bài tập ạ, con có một cái báo cáo phải viết."

Hai anh em bọn họ cũng không phải ở tại nhà của cậu út, bởi nhà cậu út chỉ có ba phòng, không đủ ở.

Hai anh em bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, không thể như khi còn nhỏ là có thể ở chung một phòng, cho nên sau khi tới đây bọn họ đã thuê nhà của đồng nghiệp cậu út, cách đây không xa, chỉ là lầu trên lầu dưới thôi, hai anh em bọn họ ở bên đó.

Ở thuê thế này vừa có thể có không gian rộng rãi, lại cũng cách nhà cậu không xa.

Về phần vì sao người đồng nghiệp kia của cậu lại sẽ có nhà dư để đi cho thuê à?

Cái này thì chung tình huống với cậu út nhà mình, người kia đã bị phái ra nước ngoài, mà người nhà thì riêng từng người đều có việc làm, theo sự điều động công việc, căn nhà này tự nhiên liền để trống.

Các cháu phải đi về làm bài tập, Diệp Hồng Tú đương nhiên sẽ không cản, chẳng qua bà đột nhiên nói một câu: "Hai đứa về làm bài tập thì làm bài tập, nhưng mà làm xong rồi không thể chạy đi nhảy nha, đừng có đi tới mấy cái nơi lung tung rối loạn đó, giờ vẫn là buổi tối."

Diệp Hồng Tú rất là không quen nhìn những người nào đó kia, nhảy đầm mà nhảy đến độ điên cuồng.

Thiệt đúng làm người ta khó hiểu, đi nhảy có ma lực lớn đến vậy ư?

"Mấy đứa mà muốn khiêu vũ á, thì cứ nhảy ở trong nhà đi, nhà mình lại không phải không có máy ghi âm, cũng có băng cassette."

Cố Hi: "Bà ngoại, bọn con đều không phải con nít nữa rồi, biết nên làm thế nào mà. Chẳng qua, sao tự nhiên bà lại nhắc cái này vậy?"

Diệp Hồng Tú: "Bữa nay bà đi chợ mua đồ ăn gặp một người, cháu gái nhà bả chính là rất thích đi nhảy, ngày nào cũng chạy đi nhảy, rồi sau đó cô kia đã bị lũ lưu manh không có ý tốt theo dõi."

Bà đã tỉnh lược đi không ít nội dung, nhưng mà ý tứ muốn báo cho đã truyền đạt được rồi.

Cặp song sinh đều đã hiểu.

Những nơi chỉ thuần túy ca hát hoặc là nhảy nhót đương nhiên là có rồi, nhưng mà cái tình huống như bà ngoại nói này cũng không hề hiếm thấy, hai anh em bọn họ đều đã từng đi, lúc đó có lần còn trực tiếp tự đi giáo dục cho cái lũ lân la tới gần ghê tởm kia một trận.

Từ đó về sau bọn họ cảm thấy phiền phức, nên không đi mấy chỗ kia nữa.

Cố Hi bảo đảm: "Bà ngoại, đã biết rồi."

Bởi vì mẹ sắp sửa tới, nên ngày hôm sau khi bọn họ đi học ấy, tâm tình cũng càng thêm dũng dược vài phần, còn khiến cho đám bạn học tìm hiểu.

"Sao mà nhìn kiểu gì cũng thấy hình như tâm tình cậu bữa nay rất tốt vậy á, đã xảy ra chuyện gì tốt sao?"

Người chung quanh Cố Thịnh đều dựng lỗ tai lên.

Điểm này cũng không có gì mà không thể nói: "Hôm nay người nhà mình tới thủ đô."

Bạn cùng phòng: "À à, thì ra là như vậy, trách không được nhìn cậu vui vẻ đến như vầy." Anh chàng còn tưởng rằng cậu bạn này có tin tức tốt gì khác đó.

"Chừng nào thì người nhà cậu đến vậy? Ngoài cổng trường chúng ta có một chỗ bày sạp bán rau củ trộn, tối về cậu có thể mua về nhà một chút, chủ quán rất dễ nhận ra, người kia cạo cái đầu trọc đó. Cái tay nghề trộn rau kia thiệt là tuyệt, tối hôm qua khi mình đi ra ngoài thấy được, liền ghé vô mua thử một chút, ăn no căng luôn, thật sự rất là ngon."

Nghe thấy bạn cùng phòng ra sức đề cử như thế, Cố Thịnh tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.

Chiều đến, khi tan học ra khỏi trường, Cố Thịnh đúng có thấy được, nên mua chút rau trộn về.

Đấy cũng là do anh ấy nhìn thấy đối phương cũng là một người thích sạch sẽ mới mua.

Tuy rằng có câu nói bảo là không sạch sẽ, ăn không bệnh, nhưng có vài người đi ra bày sạp thiệt rất không chú ý vệ sinh, mà vậy thì nhìn thôi đã ăn không vô rồi.

Mà đối ứng với đó, những người chú ý vệ sinh ấy, khi khách còn chưa biết hương vị, thì vệ sinh lại thành điều kiện quan trọng nhất để khách quyết định mua hay không.

Hai anh em đều không trì hoãn, vừa về tới nhà đã thấy được mẹ ở đây rồi.

Cố Hi trực tiếp cười ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, ôm lấy cánh tay của mẹ nói: "Mẹ ơi, mẹ đến khi nào vậy?"

Giang Cảnh Du giữ chặt tay con gái: "Tới chỗ này sớm hơn 2 tiếng trước khi hai đứa về."

Cố Thịnh ngồi xuống một bên khác cạnh mẹ: "Mẹ, lúc này mẹ có thể ở lại thủ đô bao lâu?"

Giang Cảnh Du: "Chừng dăm ba bữa, không nói chắc được, phải nhìn coi trước đã."

Dăm ba bữa cũng không ngắn rồi.

"Hai đứa có gặp phải tình huống như thế nào không?"

"Dạ không."

"Vậy thì cửa hàng mở ở cổng trường tụi con nó thế nào rồi? Hai đứa không cần phải đi xem mỗi ngày, nhưng hẳn là cũng không đến mức một tháng cũng không đi một lần nhỉ."

Cố Thịnh: "Không có, hôm trước con còn đi tới đó ăn cơm nữa. Việc làm ăn ở đó khá tốt, lúc con tới đó thấy khách ngồi đầy, đợi một hồi mới có chỗ ngồi."

Cố Hi: "Ngày hôm qua con cũng có đi ăn ở đó, nhưng không có khẩu vị gì mấy, chỉ ăn một chén sương sáo, bởi mùa hè ăn mấy cái này mới có khẩu vị."

Nói đến ăn, Cố Hi tỏ vẻ cô nàng muốn thể hiện: "Mẹ ơi, mẹ cũng mệt mỏi rồi, bữa nay muốn ăn cái gì cứ để con xuống bếp." Nói rồi, Cố Hi mở tủ lạnh ra, sau đó đã bị Cố Thịnh chen qua một bên, "Trù nghệ của anh càng tốt hơn, để anh xuống bếp. Mẹ, con học được món thịt tẩm bột rán, ngày mai con nấu cho mẹ nếm thử."

Tình cảnh này làm Diệp Hồng Tú nhìn mà thấy ghen tị.

"Ngày thường không thấy hai đứa đối tốt với ông bà vậy đâu, thiệt là gặp được nhiều rồi liền không đáng giá tiền."

Cố Hi kéo ôm lấy bả vai bà ngoại: "Ai da, bà ngoại, ngày thường bà muốn ăn cái gì tụi con cũng có làm nha, bà nói vậy là con thấy đau lòng rồi nè."

Cố Thịnh: "Bà ngoại, tới nếm thử món rau trộn này, bạn học con nói rất là ngon......"

Chờ khi Giang Cảnh Du bận bịu xong rồi, thấy vẫn còn thời gian, nhưng không có chuyện gì làm, liền đi tới thăm trường học của các con, xem coi mấy đứa nó ở trong trường như thế nào.

Cô bởi vì hưu nhàn, nên trang phục là quần jean rất thường gặp hiện tại, còn cả áo sơ mi trắng nữa, bộ đồ này làm bật lên thân hình vẫn thon thả của cô.

Khi cô đi đến trường học của các con, lúc mà đến dưới ký túc xá của con trai, rồi nhờ dì quản lý ký túc xá gọi nó xuống một chút ấy, dì quản lý ký túc xá kia còn tưởng rằng đây lại là một bạn học nữ tìm anh chàng tỏ tình, bởi bà dì này gặp không ít bận rồi, nên còn khuyên cô: "Thiệt vất vả mới thi đậu đại học tốt như vầy, nên quý trọng cuộc sống như vầy mới phải nha. Ài, thời đại khác nhau rồi, mấy cô nữ sinh hiện tại ấy à, càng ngày càng thoáng."

Giang Cảnh Du: "......"

À há!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.