7.
Sự tò mò trong lòng tôi về những ký ức của tôi và Cố Phong trong những năm qua ngày càng lớn.
Tôi thừa dịp Kỳ Vọng không để ý, đầu ngón tay nhanh chóng gõ chữ: “Được, hai giờ chiều nay, nhà em.”
Bây giờ tôi không nhớ gì cả, lại bởi vì thân phận, ra ngoài thật sự rất bất tiện.
Hơn nữa, tất cả những chuyện mà tôi nhìn thấy sau khi tỉnh lại đều như đang nói với tôi, tôi và Cố Phong đã là những người xa lạ rồi.
Sau khi ăn trưa xong tôi nói ở công ty thật nhàm chán, Kỳ Vọng liền bảo trợ lý đưa tôi về nhà.
Điều ngoài ý muốn chính là, Cố Phong đến rất sớm. Gần như ngay khi tôi vừa về đến, anh đã bấm chuông cửa rồi.
“Vũ Ngữ, vết thương của em thế nào rồi?” Cố Phong trong tay cầm một hộp dâu tây, màu sắc tươi sáng, hương trái cây ngọt ngào xâm nhập các tế bào khứu giác.
Tôi thích ăn dâu tây, trước kia khi Cố Phong còn ở trong nhà tôi, mỗi khi ăn dâu tây, anh đều sẽ để lại phần của mình cho tôi.
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Anh… muốn nói với em chuyện gì?” Tôi ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt trong veo của anh.
“Vũ Ngữ, lẽ nào em không có gì muốn hỏi sao?” Lồng ngực Cố Phong hơi phập phồng, ánh mắt né tránh, lướt qua tôi, đem dâu tây bỏ vào trong tủ lạnh.
“Ký ức của em, dừng lại ở khoảng thời gian chúng ta còn yêu nhau đúng không?” Anh lại hỏi tôi, bóng lưng chậm chạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tinh-yeu-lai-den/3415148/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.