9.
"Em không sợ, con mình đều đã lớn như vậy rồi, cậu Kỳ còn ngại ngùng sao?" Tôi cười, lại ấn lấy nắm cửa.
“Hửm?” Kỳ Vọng bị tôi nói như vậy, khuôn mặt tuấn tú nhuốm một tầng đỏ ửng.
“Em nói, anh xấu hổ rồi.” Tôi nói từng chữ một, vừa nói vừa đi đến gần Kỳ Vọng, ý đồ nhìn thấy rõ ràng cảm xúc trong mắt hắn.
Kỳ Vọng cụp mắt xuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Người bị hắn khóa chặt trong ngực, hơi thở ấm áp lưu chuyển: "Em đoán được là cái gì?"
Trong lòng đều biết Kỳ Vọng chỉ đang cố ý dọa tôi, liền bật điện thoại lên lướt weibo của hắn, đầu ngón tay lướt qua các bài đăng sinh nhật trên weibo của hắn những năm qua.
Tôi đắc ý nhìn hắn: “Sinh nhật của anh là ngày 10 tháng 2, dựa theo lịch sử trò chuyện, em đoán bên trong chính là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh đúng không?”
Kỳ Vọng hơi nhướng mắt, đẩy cánh cửa phía sau lưng tôi ra.
“Nếu em đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, vậy thì anh cũng không dám ngăn cản em nữa.” Kỳ Vọng ga lăng làm động tác “mời” với tôi.
Vừa vào cửa, ánh mắt vừa liếc đã thấy bức tường bên phải dán đầy ảnh chụp, trên bàn sách có một chiếc hộp lớn màu hồng.
Tôi do dự một lúc, rồi bước về phía hộp quà màu hồng.
Vừa đưa tay ra, tôi lại nhanh như chớp thu tay về, thản nhiên quay đầu nhìn Kỳ Vọng: "Em có thể... mở ra nhìn một chút không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tinh-yeu-lai-den/3415149/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.