Khi Tăng Thành vào quán cà phê ở tầng một của khách sạn Shangri-La thì thấy ngayDiệp Tri Thu đang ngồi một mình ở bàn gần cửa sổ.
Cô mặc áo sơ mi sọc nhỏmàu xanh sẫm, tóc kẹp phía sau, đang đọc cuốn Tạp trí Thời trang rất dày, trangtrí bắt mắt, bên cạnh đặt một tách cà phê. Khuôn mặt tuy hơi gầy, nhưng dưới ánhđèn, có vẻ khí sắc tốt hơn mấy ngày trước. Cô lật đi lật lại các trang báo nhưnghình như không tập trung lắm, rõ ràng đang suy tư điều gì đó.
Tăng Thànhđi đến chào cô: "Chảo em, Tri Thu".
Diệp Tri Thu ngẩng đầu ngạc nhiên rồivội vàng đứng lên đáp: "Chào Tổng giám đốc Tăng".
Cô đến đây theo lời hẹncủa ông chủ Thẩm Gia Hưng. Cô đến trước mười phút nhưng ông ta vẫn có thói quenđến muộn. Đương nhiên không dám giục ông ta nên trong lúc chờ đợi, cô gọi táchcà phê và xem cuốn tạp chí vừa mua bên đường. Cô dang thầm suy đoán xem Thẩm GiaHưng muốn gì và chuẩn bị tâm lý cho cuộc nói chuyện. Cô không ngờ lại gặp TăngThành, sau lần cầu hôn đột ngột tuần trước, đây là lần đầu tiên hai người gặplại. Cô có chút bối rối, nhưng Tăng Thành lại tự nhiên như không.
"Saochỉ có mình em ở đây?"
"Tổng giám đốc Thẩm hẹn tôi ra đây có việc, chắccũng sắp tới nơi rồi."
Lúc này, có hai người ở bàn khác đi đến. Diệp TriThu nhận ra ngay cô gái xinh đẹp đi trước chính là người dẫn chương trình ở đàitruyền hình địa phương - Lý Tư Bích. Trước đây, năm nào Tố Mỹ cũng tài trợ chochương trình của cô ta, thi thoảng cũng nhận lời làm MC cho các buổi hội nghịcủa Tố Mỹ. Có điều cô ta khá kiêu ngạo, ít khi để ý đến người khác. Từ trước tớigiờ luôn là bộ phận Kế hoạch thay cô ta sắp xếp lịch làm việc, vì thế Diệp TriThu chưa bao giờ làm việc trực tiếp với Tư Bích.
"Tổng giám đốc Tăng thậtđúng giờ, chúng tôi cũng vừa mới tới." Lý tư Bích cười rồi nhẹ nhàng nói: "Chắcđây cũng là nhân viên của Tố Mỹ ạ? Nhìn mặt thấy quen quen".
"Diệp TriThu, tổng quản lý kinh doanh của Tín Hòa. Đây là Lý Tư Bích, tôi nghĩ không cầnphải giới thiệu nữa. Còn đây là anh Ngô, phụ trách sản xuất bên đài truyềnhình."
Lý Tư Bích "ồ" lên một tiếng rồi nhìn Diệp Tri Thu với vẻ hết sứctò mò nói: "Tổng quản lý Diệp được lên chức ở Tín Hòa à? Rất hân hạnh, chúng tacó thể trao đổi danh thiếp không?".
Diệp Tri Thu đưa danh thiếp cho cô tavà người đàn ông họ Ngô, khách sáo xin hai người chỉ giáo.
"Chúng tôi quabên kia nói chuyện một chút. Tri Thu, chào cô nhé." Ba người đến ngồi bên chiếcbàn ở một góc khá xa.
Diệp Tri Thu vẫn cúi đầu đọc tạp chí. Bỗng cô ngẩngđầu lên, thấy Tăng Thành ngồi đối diện với Lưu Tư Bích. Cô ta đang nói gì đó,còn Tăng Thành hơi nghiêng đầu có vẻ rất tập trung lắng nghe, nhưng mấy ngón tayđể trên thành ghế thì đang gõ nhịp. Làm việc ở Tố Mỹ sáu năm trời, sau khi thăngchức cũng được tham dự các hội nghị của công ty, cô thừa hiểu Tăng Thành thườngkhông biểu hiện tâm trạng trên nét mặt, nhưng lại biểu hiện rõ qua động thái củacác ngón tay. Những ngón tay gõ nhịp chứng tỏ ông ta đang mất kiên nhẫn. Cô cũngkhông biết Lưu Tiểu Bích với nụ cười tươi tắn và tư thế ngồi duyên dáng kia đangnói gì mà khiến ông ta chán ngán đến vậy.
Cô nhìn về phía khác rồi cườithầm. Nói là làm việc ở Tố Mỹ, nhưng thực ra công việc đó cũng giống như dò đoánsuy nghĩ của ông chủ như thế nào. Đúng là kính nể một người trong một thời giandài mới có thể hiểu thấu được người đó. Suy nghĩ bất chợt này làm cô sợ đến mứcvội vàng nhắc nhở bản thân nên nghĩ ngợi về việc chính của mình.
Cô ngồimột lúc lâu nữa thì Thẩm Gia Hưng mới chậm rãi đi vào. Ông ta bước vào thấy TăngThành nên qua đó chào hỏi trước rồi mới lại phía cô. Ông ta gọi tách trà xanh,sau đó vào thẳng vấn đề.
"Tiểu Diệp, cô nghĩ thế nào về tình hình Tín Hòahiện nay?"
Diệp Tri Thu trầm tư một lúc rồi nói: "Chỉ có thể nói một cáchthận trọng là lạc quan. Hiện nay sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt, các thươnghiệu ở thị trường nội địa đang có xu thế co hẹp lại. Cũng may là Tín Hòa có cơsở tốt, các sản phẩm có ảnh hưởng tích cực tới thị trường ngoại địa. Vì thế,nhiệm vụ cấp thiết hiện nay là một mặt giữ vững thương hiệu sản phẩm, một mặtphát triển các đại lý ở những tỉnh khác".
"Tiểu Diệp, nếu chỉ đứng ở gócđộ kinh doanh thì cô rất đúng. Có điều,những vấn đề mà tôi phải suy nghĩ khôngchỉ giới hạn ở góc độ đó. Hôm nay tôi gọi cô ra đây vì có một số lời không tiệnnói ở công ty, Việc thứ nhất rất đơn giản, Hội chợ đặt hàng thời trang mùa hènày có thể vẫn theo chính sách cũ, nhưng đến Hội chợ đặt hàng thời trang mùathu, hy vọng cô sẽ ủng hộ quyết định của tôi."
Diệp Tri Thu vốn chẳng có hứng thú với việc vuốt râuhùm, chỉ cố gắng làm tròn trách nhiệm để bảo đảm cuộc sống. Cô mỉm cười nói:"Tổng giám đốc Thẩm, Tín Hòa là việc kinh doanh của gia đình ông và của Tổnggiám đốc Lưu, tôi chỉ là một nhân viên làm công ăn lương, tất cả những việc tôilàm chẳng qua là làm hết trách nhiệm được giao phó. Tôi nói hết những phán đoáncủa mình về thị trường với ông để ông tham khảo thêm thôi. Nếu công ty có quyếtđịnh chính thức, tôi chỉ có nhiệm vụ có thể chấp hành, mà thực ra ông không cầnphải thương lượng với tôi".
"Tiểu Diệp, cô làm tròn trách nhiệm là tốt.Tôi biết, Tổng giám đốc Lưu đưa cô về đây làm là có đề ra mục tiêu cuối năm chocô, nhìn từ góc độ hoàn thành nhiệm vụ thì không thể nói là cô sai được. Nhưngđối với lĩnh vực thời trang ở khu vực này, không nói thì cô cũng rõ, lợi nhuậntrong vòng hai năm trở lại đây luôn đứng ở mức thấp, chỉ có thể nói là xoay vòngvốn vẫn ổn định thôi. Trước mắt Tín Hòa chưa thành Tập đoàn, bên công ty bấtđộng sản và công ty thời trang vẫn hoạt động độc lập, có điều phát triển bên nàohơn thì không cần tôi nói nhiều cô cũng hiểu, bên bất động sản có tiềm năng hơn,cần phải nắm cơ hội ngay. Kế hoạch của tôi là, trong năm nay bên thời trang phảitập trung đầu tư tài chính cho bên bất động sản. Báo cáo của cô rất ngắn gọn rõràng, tôi rất hoan nghênh, bản thân tôi cũng đồng ý với ý kiến của cô. Nhưng đếnmùa thu, tôi không muốn gặp những tranh cãi tương tự như vậy nữa."
DiệpTri Thu im lặng, lời của Thẩm Gia Hưng rất rõ ràng, đến lúc đó nếu cô vẫn cươngquyết chủ trương tập trung phát triển thời trang thì sẽ trở thành cái gai trongmắt ông ta. Hơn thế, cô chợt hiểu ra nguyên nhân tại sao trong vài năm trở lạiđây Tín Hòa phát triển chậm như vậy. Ông chủ chỉ coi doanh nghiệp này là điểm hổtrợ tài chính chứ không có kế hoạch phát triển xa hơn, thế thì cô phải lo lắngvấn đề này làm gì nữa?
"Tôi hiểu ý ông, Tổng giám đốc Thẩm, tôi phụ tráchkinh doanh, mục tiêu cuối năm của tôi cũng chính là mục tiêu của Tín Hòa, khôngthể mang lợi ích cá nhân hay lợi ích của bộ phận kinh doanh đặt lên trên lợi íchcủa công ty. Đối với những dị nghị trong chính sách kinh doanh, tôi vẫn có suynghĩ từ góc độ phát triển công ty."
"Tiểu Diệp, tôi rất hoan nghênh tháiđộ làm việc của cô, nhưng mục tiêu cá nhân phải phục tùng sự phát triển của toàndoanh nghiệp, hơn nữa càng phải biết hướng tới đại cục. Trước mắt, cô có ảnhhưởng rất lớn tới Tổng giám đốc Lưu và Tiểu Na. Con bé Tiểu Na trước giờ chẳngchịu chú tâm làm việc gì, thế mà lần này nó cũng dám tranh cãi với tôi về vấn đềkinh doanh, vấn đề mà nó không am hiểu lắm. Điều này làm tôi hết sức bất ngờ.Tôi không muốn vì việc này mà làm cho gia đình bất hòa, ảnh hưởng đến phát triểncủa cả doanh nghiệp."
Diệp Tri Thu biết lúc này chỉ còn cách tỏ rõ tháiđộ của mình với ông chủ: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi sẽ chấp hành theo quy định củacông ty, tạm thời giữ ý kiến riêng của mình lại, sẽ không gây ảnh hưởng đến Tổnggiám đốc Lưu hay Tiểu Na đâu".
"Thẩm Gia Hưng cười nói: "Vậy thì tốt rồi,chúng ta nói tới việc thứ hai, thực ra nó cũng có quan hệ nhất định với việc lưuthông tiền mặt. Nhà xưởng của Tín Hòa đang nằm trong diện quy hoạch của thànhphố, sắp phải tháo dỡ. Tổng giám đốc Lưu rất bảo thủ, trước đây không đồng ý chotôi xây dựng nhà xưởng trong khu dự án phát triển công nghiệp, bây giờ lại muốntìm được nơi giao thông tiện lợi, điều này thực khó như bắc thang lên trời vậy.Nếu chuyển tới khu vực ngoại thành hoặc vùng tiếp giáp thành phố thì sẽ khó khăncho việc phối hợp tuyển công nhân, vận chuyển hàng hóa, nguyên liệu, như vậy vốnđầu tư sẽ lên cao. Thế mới nói ông Tăng Thành biết nhìn xa trông rộng, sớm đã cómột miếng đất trong khu dự án phát triển ở ngay thành phố, giờ đang bắt đầu xâydựng khu công nghiệp cho mình."
Diệp Tri Thu quả thực chưa từng nghĩ vềvấn đề này. Hiện giờ Tín Hòa thuê lại nhà xưởng của một xí nghiệp quốc doanh đãphá sản nằm trong khu phố cũ, ở đó tập trung hơn chục doanh nghiệp thời trang vàcũng đã trở thành khu công nghiệp thời trang có tiếng của thành phố. Có điều đâylà ngành công nghiệp thu hút nhiều lao động hơn các ngành khác, nhưng đối vớiviệc đóng góp các loại thuế cho chình phủ, nó chỉ đứng ở mức trung bình. Đánhgiá về mức độ quan trọng của khu vực này thì càng ngày càng kém, vì vậy thực sựcần đưa vào cải tạo. Đương nhiên sau khi cải tạo, khu vực đó sẽ không có chỗ chongành thời trang phát triển nữa. Cho nên các doanh nghiệp này chỉ còn cách đitìm một địa điểm khác để phát triển.
"Theo những thông tin tôi biết, việccải tạo khu vực này sẽ được tiến hành trong khoảng cuối năm nay, đây là vấn đềmà các doanh nghiệp về thời trang nằm trong khu vực đều phản đối mãi. Trước mắt,tôi đang cố gắng kiếm một miếng đất trong khu dự án phát triển, hy vọng có thểnắm được cơ hội. Có điều, hiện tại nếu lấy được đất thì cũng phải theo hình thứcđấu thầu trực tiếp. Phía bên Tổng giám đốc Tăng, khu công nghiệp được tiến hànhxây dựng chậm nên không nhìn thấy quy hoạch cụ thể. Tôi chưa hiểu ông ấy có dựtính thế nào, cô làm ở Tố Mỹ trong thời gian dài như vậy, bạn bè cũ chắc chắn lànhiều, vì vậy có thể nghe được tin tức gì đó."
Diệp Tri Thu chỉ nghĩ vềcác chính sách đại lý chứ hoàn toàn không nghĩ tới việc ông ta sẽ đề cập đến khudự án. Theo bản năng, cô hướng ánh mắt về phía Tăng Thành ở góc bên kia phòng,đúng lúc ông ta cũng quay đầu lại. Tăng Thành nhận ra sự thất vọng và mệt mỏithoáng qua trên khuôn mặt cô, ông tỏ ra hơi ngạcnhiên.Diệp Tri Thu cúi xuống nhìn tách cà phê trước mặt, bình tĩnh lại rồi mới nói:"Tổng giám đốc Thẩm, trước đây ở Tố Mỹ, tôi chỉ phụ trách về vấn đề tiêu thụ mộtmặt hàng, cũng chưa được nghe đến đường hướng phát triển công ty, chỉ nghe Tổnggiám đốc Tăng sẽ xây khu công nghiệp nhưng không nắm được tình hình quy hoạch cụthể. Nếu cho đến giờ ông ta chưa công khai điều gì thì tôi nghĩ, những ngườiđang làm việc ở Tố Mỹ nếu biết được điều gì đó thì cũng chỉ sơ sơ màthôi".
Thẩm Gia Hưng lộ vẻ không vui, nói: "Kế hoạch của Tổng giám đốcTăng trước sau gì cũng phải tuyên bố, cũng không phải là bí mật doanh nghiệp gìcả, nhưng nó ảnh hưởng rất lớn đến việc khai giá đấu thầu và bước quy hoạch tiếptheo của tôi, càng tìm hiểu sớm càng tốt. Hiện giờ cô là tổng quản lý kinh doanhcủa Tín Hòa, chắc cô biết điều này ảnh hưởng đến lợi ích của công ty như thếnào?".
Diệp Tri Thu lại tiếp tục im lặng, làm một tổng quản lý kinh doanhvất vả và cực nhọc hay là theo lệnh đi thám thính, đối với cô đều rất khó khăn.Nhưng Thẩm Gia Hưng đã nói với giọng khiến cô không thể chối từ, hơn nữa, côcũng không muốn tranh luận với ông chủ của mình nên đành nói: "Tổng giám đốcThẩm, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ chú ý đến thông tin này, còn nghe được điều gìvà nghe được đến đâu thì không dám chắc".
"Tiểu Diệp, chắc mấy hôm vừarồi cô đi công tác ở thành phố H hả?", Thẩm Gia Hưng thong dong nói tiếp: "Nghegiám đốc bán hàng nói hôm đó Tổng giám đốc Tăng đã lái xe đưa cô về khách sạn.Một nhân viên có mối thâm giao với ông chủ cũ như thế, thử dò hỏi xem quy hoạchsắp được công bố ở bên ấy như thế nào, việc đó có vẻ không khó".
Diệp TriThu ngước mắt nhìn thẳng Thẩm Gia Hưng và nói: "Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi ôngcó chỗ nào không bằng lòng với công việc của tôi không?"
Một nhân viênvẫn luôn giữ thái độ nhã nhặn như cô giờ bỗng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt sắclạnh khiến Thẩm Gia Hưng vô cùng ngạc nhiên. Ông ta nói: "Tiểu Diệp, tôi đãkhẳng định năng lực làm việc của cô, cô đừng suy nghĩ lung tung".
DiệpTri Thu đang định tiếp lời thì nhìn thấy Tăng Thành đứng lên rồi đi về phíamình, cô vội im lặng. Ánh mắt Tăng Thành quét qua cô một lượt, rồi quay sang nóivới Thẩm Gia Hưng: "Tổng giám đốc Thẩm, tôi có việc phải đi trước, mọi người vềsau nhé!".
Thẩm Gia Hưng và Diệp Tri Thu đều đứng dậy, Thẩm Gia Hưng nói:"Tổng giám đốc Tăng, nếu có thời gian thì chúng ta gặp nhau, được không? Mấy nămnay, sự phát triển của Tố Mỹ thật khiến người khác ngưỡng mộ, đáng để Tín Hòahọc tập".
"Tổng giám đốc Thẩm khách khí rồi, nói học tập thì hơi quá, chỉlà giao lưu thôi." Tăng Thành gật đầu chào hai người rồi quay đi.
Nhìntheo tấm lưng thẳng đang bước khỏi đại sảnh, Thẩm Gia Hưng cười nói: "Tiểu Diệp,nếu chỉ đứng trên góc độ thời trang, tôi biết rõ Tín Hòa không cùng làm với TốMỹ, giữa hai bên không có gì đáng gọi là bí mật doanh nghiệp cả. Còn quan hệgiữa cô và Tổng giám đốc Tăng là chuyện riêng của hai người, tôi không quan tâm.Có điều, đối với việc phát triển khu công nghiệp, nếu đã xác định quy hoạch, tôiquyết tâm cạnh tranh với bên Tổng giám đốc Tăng trong việc tìm đối tác. Tôi hyvọng vì cô làm việc, ăn lương của Tín Hòa nên sẽ suy nghĩ cho tiền đồ phát triểncủa công ty mình".
Khi Tăng Thành đến chào tạm biệt, Diệp Tri Thu đã nénđược cơn giận. Biết Thẩm Gia Hưng lúc này đang muốn kết thúc câu chuyện một cáchêm đẹp nên cô cười mỉm và nói: "Tổng giám đốc Thẩm, nguyên tắc làm việc của tôitừ trước đến nay là hết sức trong phạm vi công việc của mình, không vượt giớihạn, cũng không sai nhiệm vụ, xin ông yên tâm".
Thể hiện đến mức độ nàylà giới hạn cực điểm của cô rồi, Thẩm Gia Hưng dù không hài lòng thì cũng chẳngnói thêm được câu nào nữa, ông gọi phục vụ tới tính tiền rồi khách khí nói: "Tôicòn có hẹn với bạn, để tôi đưa cô về nhé!".
Cô cười nói: "Tổng giám đốcThẩm, ông cứ đi trước đi, tôi ngồi thêm lúc nữa".
Diệp Tri Thu ngồi đó,một tay vân vê trán, một tay xoay xoay tách cà phê nghĩ ngợi. Thái độ Thẩm GiaHưng tuy phản cảm nhưng không làm cô ngạc nhiên. Trước kia, khi còn làm việc ởTố Mỹ, có thể nói Tăng Thành là một ông chủ hiếm khi coi trọng nhân viên. Nhữngví dụ như vậy, cô cũng được nhìn thấy và nghe thấy rất nhiều. Các ông bà chủ ởnhững doanh nghiệp tư nhân trong ngành thời trang rất khác người, chỉ xả ra mộttí tiền cho công nhân mà lại đòi hỏi sự trung thành của họ, yêu cầu họ bán cảlinh hồn và sức lực.
Việc ở thành phố H, một quản lý kinh doanh thấy TăngThành tiễn cô về khách sạn không phải là điều gì ghê gớm. Nhưng cô hiểu rất rõmấy vị quản lý kinh doanh dưới quyền mình, bất kể là nam hay nữ thì mức độ tungtin đồn đều cao như nhau, họ có sở thích tán ngẫu, buôn chuyện, hơn thế đều cókhả năng thêm mắm thêm muối đẻ biến các việc rất đơn giản thành phức tạp. Việcđó lại đến tai người không mấy khi chú ý đến bên thời trang, lại rất ít đến côngty như Thẩm Gia Hưng thì chỉ có trời mới biết tin đồn này đã được thổi qua taibao nhiêu người.
Đương nhiên cô có thể nói mình không có gì phải hổ thẹn,nhưng điều đó chẳng có sức thuyết phục nào so với những lời đồn kia. Cô khôngsợ, nhưng lại rất ghét việc liên quan đến những lời đồn thổi không rõ nguyên cớ.Cô chỉ tự an ủi mình, may mà Hứa Chí Hằng và vòng quay làm việc của cô khôngliên quan gì đến nhau.
Bỗng ngửi thấy mùi nước hoa, Diệp Tri Thu ngẩng đầulên nhìn, là Lý Tư Bích. Hình như cô ta phải ra ngoài, đi qua chỗ cô rồi dừnglại cười nói: "Tổng quản lý Diệp trước đây là cấp dưới của Tổng giám đốc Tăngsao?"
"Đúng, tôi có làm ở Tố Mỹ vài năm."
"Tổng quản lý Diệp, cóviệc tôi muốn nói với cô, tôi có thể ngồi một lúc không?"
Cô ta miệng thìkhách sáo hỏi như thế nhưng thực ra đã ngồi đối diện với Diệp Tri Thu rồi. DiệpTri Thu lúc này tuy không có tâm trạng nào nhưng cũng đành nói: "Mời côngồi".
Lưu Tư Bích nhìn cô đăm đăm rồi nói: "Tổng quản lý Diệp quả làtuổi trẻ tài cao, còn trẻ thế này mà đã phụ trách việc kinh doanh của cả mộtdoanh nghiệp rồi".
Cô ta khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, Diệp TriThu cười và lịch sự đáp lại câu nói tán dương đó: "Cô quá khen".
"Tổngquản lý Diệp, gần đây tôi phụ trách chương trình phỏng vấn những phụ nữ giỏitrong các doanh nghiệp của thành phố, không biết cô có đồng ý làm khách mời củachúng tôi không?"
Diệp Tri Thu cười: "Người phụ nữ giỏi à? Ha ha. Cô Lýnày, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên làm công ăn lương thôi, không giỏi giangnhư cô nói đâu".
Lý Tư Bích cũng không nài ép, cô ta cười nói: "Thế thìchúng ta nói chuyện một lúc nhé. Cứ coi như đang chuẩn bị bài phỏng vấn của tôithôi. Chắc bình thường chị rất bận? Áp lực công việc có lớn khôngchị?".
"Cũng ổn, vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được củatôi."
"Nếu không trách tôi mạo muội thì chị có thể tiết lộ một chút vềđời tư của mình được không? Đại loại như, có bạn trai chưa, làm sao để dung hòađược mối quan hệ giữa công việc và đời sống cá nhân?".
Diệp Tri Thu nhìnLý Tư Bích nói: "Cô Lý, nếu tôi không nhầm thì cô đang muốn tôi nói về Hứa ChíHằng, đúng không?".
Lý Tư Bích sững sờ, không ngờ một người trông rất nhẹnhàng như cô lại có thể vào đề trực tiếp như vậy. Diệp Tri Thu cười và nói tiếp:"Tín Hòa chưa bao giờ quảng cáo trên truyền hình, cũng chưa tài trợ cho chươngtrình nào. Tôi chỉ là một người làm công ăn lương, trong thành phố này có cảtrăm nghìn người giống tôi. Cô Lý hôm nay đã có ý nói chuyện với tôi như thế,chắc không phải vì chương trình của mình. Xin đừng hiểu nhầm, Chí Hằng chẳng nóigì với tôi cả. Chẳng qua là khi cô gọi điện đến thì tôi đang bên cạnh anh ấy,mùi nước hoa của cô tôi cũng đã từng ngửi thấy trong xe anh ấy. Phán đoán củatôi không thái quá, đúng không?"
Lý Tư Bích cũng cười: "Hình như hôm naytôi tự làm mình ê mặt rồi. Có điều, Tổng quản lý Diệp, tôi không có ác ý gì cả,chẳng qua chỉ là có chút hiếu kỳ về chị thôi".
Cô ta cười rất thỏa máikhiến Diệp Tri Thu cũng bớt đi phần nào căng thẳng, cô nói: "Hy vọng tôi khônglàm cô mất hứng".
"Nếu không nói mấy câu vừa rồi, đúng là tôi sẽ mấthứng. Có điều, mong chị hiểu cho lời nói thẳng của tôi. Ban đầu, trong tưởngtượng của tôi, típ người như Chí Hằng chắc chắn sẽ không bao giờ yêu người nhưchị".
Diệp Tri Thu bật cười nói: "Tôi cũng không chắc là mình có thíchnói chuyện thẳng thắn như thế này không. Thích ai là việc rất khó đoán, ban đầutôi cũng cảm thấy người tôi thích không phải típ như anh ấy".
"Tôi cảmthấy trực giác của tôi về đàn ông rất chuẩn. Đừng lo, tôi không có thói quen rầyrà người khác. Trên thế giới này, có rất nhiều đàn ông hội tụ được các điều kiệntốt, tôi đã từng gặp những người còn đẹp trai hơn, điều kiện tốt hơn Hứa ChíHằng." Lý Tư Bích cười nhẹ, suy tư một chút rồi nói tiếp: "Đương nhiên, sự lựachọn của anh ấy cũng làm tôi kinh ngạc. Tôi không định làm khổ mình bằng việc bỏquá nhiều thời gian và công sức cho một người. Có thử thách, đương nhiên sẽ cóhứng thú hơn, nhưng ít ra đến thời điểm này, tận hưởng niềm hạnh phúc khi đượcngười khác theo đuổi còn thỏa mái hơn nhiều".
Diệp Tri Thu cảm thấy côgái trước mặt mình thẳng thắn bộc bạch tính cách ích kỷ như vậy cũng là điều thúvị, cô ôn tồn nói: "Nhưng có khi nhiều sự lựa chọ quá cũng rất mệtmỏi".
"Đúng vậy", Lý Tư Bích đồng tình rồi tiếp lời: "Vấn đề của tôi làcó quá nhiều sự lựa chọn, bởi thế tôi dễ dàng bỏ qua một người nào đó mà khôngcảm thấy hối tiếc. Đôi lúc tôi nghi ngờ, có phải mình đã bỏ qua người phù hợpnhất với mình rồi không? Nhưng sau đó lại tự nhủ, mình còn nhiều sự lựa chọn tốthơn đang đón đợi".
Diệp tri Thu không hiểu tại sao cô ta lại có hứng tâmsự những chuyện ấy với mình, cô chỉ cười và không nói gì.
"Một câu hỏinữa, chị đừng quá để ý nhé! Với một người đặc biệt thông minh lại có điều kiệntốt, luôn luôn tự kiêu như anh Chí Hằng, chị có cảm thấy mình chắc chắn thuộc vềanh ấy không?"
"Tôi nghĩ, nên chắc chắn về bản thân thì tốt hơn." DiệpTri Thu không còn nhẫn nại để nói chuyện với cô ta nữa nên trả lời chiếu lệ. Maymà lúc này di động đổ chuông, nhìn số điện thoại gọi đến cô khẽ chaumày.
"Chị nói rất có lý. Rất vui vì được quen biết chị, chúng ta liên lạcsau nhé!" Lý tư Bích cười, đứng dậy rồi uyển chuyển bước ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]