Xe chạy đến ven bờ hồ ở ngoại ô, cả một dãy xe dài dằng dặc đã đậu sẵn ở đó.Diệp Tri Thu xuống xe, nhìn ra đằng trước, không thể không mỉm cười, đúng cảnhkhiến người ta vui vẻ. Đây là một ngôi nhà mái bằng nằm ở ven hồ, bên trong cókhoảng ba mươi người đang tụ tập, còn có mấy đứa trẻ đang thích thú chạy đi chạylại, năm, sáu cái lò nướng đang bày trên bàn, mùi thịt nướng theo gió lan tỏakhắp nơi, bên cạnh có chiếc bàn ăn phục vụ cho những chuyến dã ngoại đơn giản,trên bàn bày đầy lon bia, nước ngọt và cả một bình trà lớn. Trên đó còn đặt mộtcái đài đang phát những bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu.
Một người đàn ông códáng người cao vẫy Hứa Chí Hằng, anh ta đang bận rộn với cái lò nướng, lật nhữngxiên thịt, ngô và xúc xích. Hứa Chí Hằng dắt Diệp Tri Thu qua đó rồi cười nói;"Rất được đấy, Mục Thành".
"Anh đến muộn thế, không kịp chứng kiến bộdạng nhếch nhác của anh ấy lúc quạt lò", Tạ Nam đang ăn một xiên thịt nướng,cười nói.
Hứa Chí Hằng giới thiệu mọi người với nhau, Vu Mục Thành đưacho Diệp tri Thu một xiên thịt dê nướng và nói: "Em ăn đi, đây là tác phẩm đãqua mấy lần thử thách rồi đấy, bảo đảm ngon tuyệt. Nam Nam đã nể mặt ăn hết xiênthịt anh nướng cho rồi đấy".
Diệp Tri Thu chưa bao giờ nhìn thấy cảnhnhiều người tụ tập vui vẻ đến thế, cô hứng khởi nói: "Chuẩn bị những thứ này cóphức tạp không anh?"
Tạ Nam cười nói: "Cũng không sao, đa số là phân nhaura siêu thị mua đồ làm sẵn, chỉ có Mục Thành dở hơi, cứ khăng khăng đòi nướngsườn bò, làm món này phức tạp lắm".
Hứa Chí Hằng săn tay áo: "Cái này tớcó kinh nghiệm. Mục Thành, tránh ra, để tớ trổ tài".
Anh đứng cạnh lò,thêm than, thổi lửa, lật đồ nướng rất thành thạo. Bình thường anh hay đến đâychơi cầu lông nên quen rất nhiều người, anh vừa chào hỏi mọi người, vừa nói choDiệp Tri Thu biết, Mục Vu Thành sống ở khu này có rất nhiều hàng xóm, bạn bètrên các diễn đàn cũng nhiều, bình thường những cuộc tụ tập như thế này đều doquản trị diễn đàn đứng ra kêu gọi. Mọi người đến đây đa phần đều là bạn bè thânthiết và những người sống ở khu này.
Điện thoại của Diệp Tri Thu đổchuông, là cuộc gọi của Thẩm Gia Hưng, chần chừ một lát, cô đến bên lan can ngheđiện thoại.
"Tiểu Diệp, tối nay đến tầng một quán cà phê Shangri-La mộtchút, tôi có chuyện muốn nói với cô". Thẩm Gia Hưng nói như ra lệnh.
"Xinlỗi Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ tôi đang ở ngoại thành, e không về kịp, cóchuyện gì ông nói luôn qua điện thoại được không? Hay để hôm khácvậy?"
Thẩm Gia Hưng không ngờ cô lại từ chối, ông dừng một lát rồi mớinói: "Thế ngày mai vậy, khi nào cô về thì điện thoại cho tôi".
Diệp TriThu hiểu rõ ông chủ muốn nói với cô về chính sách đại lý của công ty, rốt cuộcthì cô vẫn tự chuốc phiền phức cho mình.
Nếu vào lúc khác chắc là cô sẽrất khó chịu, nhưng đứng ở nơi đây, nơi mà phong cảnh hữu tình, mọi người đềucười nói vui vẻ, cùng nhau lật những xiên thịt nướng, gắp thức ăn mình thích,thật vui vẻ, hoàn toàn khác xa không khí của một buổi tiếp khách đầy tẻ nhạt vàkhách sáo. Cô gác công việc sang một bên, quyết định ở một nơi tuyệt vời như thếnày không nên suy nghĩ đến hậu quả xấu nhất của công việc nữa.
Cô đếncạnh Hứa Chí Hằng, giúp anh xắn lại tay áo, anh cầm bắp ngô nướng đưa cho cô vàcười: " Việc mà Vu Thành thích nhất là vun đắp cho ngọn lửa yêu, sau này anhkhông cần phải ghen tuông với anh ấy nữa rồi".
"Em sẽ cố gắng phối hợptốt với anh." Cô khẽ cười, để ý thấy Tạ Nam dịu dàng chứ không hề lắm lời, cònVu Mục Thành luôn chăm sóc vợ yêu của mình từ những cử chỉ nhỏ nhất như giúp côấy lấy giấy khăn, rót trà... giữa hai người luôn hiện rõ sự ăn ý đến kỳ lạ. Cônghĩ, họ biểu lộ tình cảm tự nhiên như vậy đúng là đáng để người ta ngưỡngmộ.
Có một bé gái khoảng bốn, năm tuổi chay đến, khuôn mặt bụ bẫm cấtgiọng nói dễ thương: "Chú ơi, cháu muốn ăn cánh gà nướng!"
"Tiểu mỹ nữđược ưu tiên đặc biệt, chú làm ngay đây." Hứa Chí Hằng cười lớn, cấm hai xiêncánh gà, thoa một lớp dầu rồi đặt lên lò nướng, đồng thời cho những xiên sắpchín qua một bên, động tác rất thành thục, chỉ một lát đã có rất nhiều người đếnđứng trước lò nướng của anh.
Diệp Tri Thu nhìn chăm chú: "Anh này, trướckia anh đã từng là đầu bếp, đúng không? Nhìn động tác chuyên nghiệp thế cơmà."
Hứa Chí Hằng cười đắc ý: "Sau này em sẽ phát hiện anh còn là chuyêngia trong nhiều lãnh vực nữa cơ". Anh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gáidong dỏng cao đi tới: "Đúng là vài lời không thể nói hết được, nói năng dao tobúa lớn là việc anh khá chuyên nghiệp đấy!". Anh giới thiệu cô gái đó với DiệpTri Thu. Hóa ra cô ấy là Hứa Mạn, quản lý một diễn đàn, nghề nghiệp chính của côlà bác sĩ ngoại khoa của một bệnh viện lớn trong thành phố, cũng là một trongnhững người khởi xướng buổi tiệc ngày hôm nay.
Hứa Mạn là người trông rấtlịch sự, nho nhã, tính tình phóng khoáng. Cô cầm xiên cánh gà đã nướng chín đưacho bé gái, rồi cầm một xiên thịt nướng lên cắn một miếng rõ to: "Haizzz, cácanh có coi tôi là bác sĩ bao giờ đâu, hoàn toàn coi tôi như đồ tể, vừa nãy MụcThành còn kêu tôi ra để cắt thịt đấy!".
"Mục Thành thật biết nhìn người,việc dùng dao thì chắc chắn cô là người thạo nhất còn gì."
"Vâng, tốtnhất là các anh làm thế nào để đừng bị rơi vào tay tôi." Cô nhe răng, tỏ ra hungdữ, nhưng trên khuôn mặt đầy vẻ trí thức ấy không hề có chút độc ácnào.
Chồng cô ấy - Lưu Kinh Quần, là bạn đại học của Vu Mục Thành, ôm lấyeo cô cười nói: "Đừng đùa nữa, ở tiệc nướng lần trước em kể chuyện mình dùng daođã làm mọi người sợ hết vía rồi đấy!"
Những người bên cạnh cũng gópchuyện: "Cám ơn cô, ăn nhiều một chút đi, chúng tôi nhường cô hết, đừng có lạiliên tưởng đến đó là bộ phận nào trên cơ thể con người nhé".
Vu Mục Thànhđưa hai cốc bia cho Hứa Chí Hằng và Diệp Tri Thu, anh nói: "Được rồi Chí Hằng,khoe tài nghệ thế đủ rồi, mời bạn gái ăn chút gì đi chứ".Gió từ mặt hồ nhè nhẹ thổi làm mùi thơm của đồ nướnglan tỏa khắp nơi, mọi người trò chuyện thỏa mái, Chí Hằng và Tri Thu cùng ngồixuống ven hồ, vừa uống bia vừa thưởng thức đồ ăn. Lúc này đã sắp hoàng hôn nhưngtrời vẫn còn sáng. Trên bầu trời, những áng mây trắng nhẹ bay, sau trận mưa,không khí thật tươi mát. Xung quanh họ là tiếng cười nói râm ran, chiếc đài phátra giai điệu nhẹ nhàng dìu dặt, lại còn có cả tiếng cười hồn nhiên của bọn trẻcon, cô cảm thấy tâm hồn mình thật nhẹ nhàng thư thái.
"Không ngờ ở ngoạithành cũng có nơi thú vị như vậy, khu chung cư này được đấy chứ!" Đến khu chungcư nhỏ này, đối với một người ít ra ngoại thành như Tri Thu, nhìn thấy quy môcủa khu chung cư như vậy không thể không lấy làm kinh ngạc.
Hứa Chí Hằngchỉ vào tòa biệt thự ở bờ đối diện, nói với cô: "Khi anh vừa đến đây, anh sống ởtòa biệt thự bên kia của Mục Thành, bên đấy hiếm người lắm, buổi tối mà chạy bộthì cũng bị chó đuổi theo như kẻ trộm ý, ban đêm muốn ăn bát mì lại phải thayquần áo, lái xe ra ngoài. Ở được một tuần anh chịu bẩn, mặt dày mày dạn đến ởtạm phòng khách nhà bên này, sau đó mới bảo thư ký đi tìm phòng khácđấy".
Nhắc đến việc tìm phòng, hai người cùng nghĩ đến lần đầu tiên gặpgỡ rồi lại lăn ra cười. Diệp Tri Thu nghĩ, gặp nhau trong một căn phòng như thế,đương nhiên không thể gọi là tiếng sét ái tình được.
"May mà anh không cóý nghĩ như Mục Thành, đi đâu cũng tìm mua nhà, nếu không đã bỏ lỡ cơ hội gặpem." Hứa Chí Hằng lại rót cho cô một cốc bia, hai người chạm cốc.
"Bỏ quamột người có bộ mặt buôn bán như em hình như không phải là một tổn thấtlớn."
"Lần đầu gặp, hình như em hơi ghê gớm thật!"
Lần đó cô đicông tác về, dành thời gian rỗi để tiếp khách đến xem nhà, mặc họ đi đi lại lại,cô chỉ lạnh lùng, cố gắng, không để lộ sự mệt mỏi và tuyệt vọng. Nhưng anh thìđâu có gì hay ho chứ, thiếu kiên nhẫn, lại còn kiêu căng, hình như lần đó anhcũng không thèm nhìn cô lấy một lần.
"Em đang nghĩ gì thế?"
Côthật thà đáp: "Em đang nghĩ xem tại sao anh lại theo đuổi em, lẽ nào lại do nụhôn vô cớ trên ban công vủa quán bar trong ngày lễ Tình nhân ấy?"
Hứa ChíHằng khẽ cười: "Đến hôm nay mới hỏi vấn đề này à?"
"Em nghĩ, tận hưởngmột tình yêu không biết nguyên nhân từ đâu đến cũng có cái hay", Diệp Tri Thucười: "Nhưng có lúc cũng tò mò muốn biết nguyên nhân của nó."
"Nguyênnhân hả? Không chỉ một đâu nhé!" Hứa Chí Hằng nghĩ lại, hồi đó, những bó hoatreo trong phòng khách và thư phòng, những bức tranh trang trí đầy hiệu quả đượcđặt trên bàn và trong ngăn kéo, nhớ đến hình hài mảnh mai của cô đứng trước cửaquán bar đêm Ba mươi Tết, nhớ đến tiếng nhạc du dương ở quán bar, rồi đôi môimềm mại ấy... Anh nói: "Anh nhất quyết không nói đâu, em cứ từ từ mà tìmhiểu".
Diệp Tri Thu không nói nữa, thực ra cô cũng không muốn tìm hiểu rõvì sao anh yêu cô. Từ trước đến nay, cô cứ ngồi phân tích nguyên nhân hậu quảcủa mọi việc cũng đủ mệt mỏi lắm rồi, còn đối với chuyện tình cảm, khi đã đi vàophân tích thì lại càng ngán ngẫm.
Bữa tiệc đã kết thúc, trời cũng tốihẳn. Hứa Chí Hằng và Diệp Tri Thu chung tay giúp họ thu dọn lò nướng, dập than,gấp bàn ghế, đem rác rưởi vứt hết vào các túi. Vu Mục Thành mời hai người vàonhà uống trà, Hứa Chí Hằng lắc đầu: "Mục Thành, để khi khác nhé! Hôm nay Tri Thuđi làm cả ngày chắc là mệt rồi, chúng tôi ngồi đây một lát rồi vềthôi."
Người nào người nấy cho hết đồ vào sau ô tô, váy tay tạm biệtnhau, từng chiếc rời đi, ánh đèn ô tô tan dần trong bóng tối, ven hồ thoáng chốcđã trở nên tĩnh lặng. Hứa Chí Hằng ôm Diệp Tri Thu, bế cô ngồi trên lan can hồ,một tay ôm cô, một tay chạm lên trán cô, anh nói: "Cuối cùng chỗ này cũng giãnra rồi, anh thích nhìn em cười như thế, cười từ đáy mắt, không hề miễncưỡng".
Lúc này khuôn mặt cô đã thư thái, ánh mắt không còn vẻ lo lắng,cũng không còn sự cảnh giác như trước nữa, nụ cười dịu dàng và ấm áp. Ngồi trênlan can, sau lưng là mặt hồ lặng sóng, phía trước là khuôn mặt anh tuấn đangtươi cười, cô vòng tay ôm vai anh, hai chân kẹp vào eo anh, tự thấy tư thế nàythật lả lơi, nhưng trời đă tối, bốn phía tĩnh lặng không một bóng người, ai thèmđể ý đến việc giữ ý tứ chứ?
Cô khẽ ngẩng đầu khiến ngón tay anh áp vàomôi cô. Anh đã dùng nước trong bình rửa tay nhưng vẫn còn mùi khói, cô ngậm ngóntay ấy để đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa qua đưa lại. Bàn tay đang ôm eo cô siết chặtlại. Anh tút ngón tay trong miệng cô ra và thay vào đó là nụ hôn nồng nàn nóngbỏng.
Cô ôm vai anh, đáp lại nụ hôn ấy. Đêm xuân ấm áp, mặt hồ lăn tăntrong gió, không khí còn thoang thoảng mùi đồ nướng, tiếng cười của bọn trẻ nhưvẫn văng vẳng đâu đây, tất cả mọi phiền não u sầu cũng theo gió bayđi.Hôn lễ của người mà cô đã coi là bạn qua đường có lẽvẫn diễn ra trên chiếc tàu hào hoa ấy, những ngọn đèn LED với dòng chữ mãi mãibên nhau vẫn nhấp nháy đối diện nơi cô ở, tình hình công việc tồi tệ đang chờđợi cô thu xếp, nhưng tất cả chẳng là gì. Cuộc sống vẫn tiếp tục, còn cô, lúcnày đang ở trong một vòng tay ấm áp.
Hai người đến cổng khu nhà mà DiệpTri Thu thuê phòng thì vừa hay gặp Đới Duy Phàm đi ra. Anh ta chào hỏi, sau đónhìn sang màn hình bên kia đường mà phì cười. Đới Duy Phàm biết Phạm An Dân,nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến những chuyện vặt vãnh ấy, chỉ than thở:"Đúng là thừa tiền, họ muốn cái gì không biết. Thu Thu, lát nữa đi ăn đêmnhé!".
Hứa Chí Hằng quay đầu lại, nhìn màn hình LED ấy, nhận ra chú rểchính là người đàn ông đã cãi nhau với Diệp Tri Thu trước mặt mình. Anh nhíumày, quay đầu nhìn Tri Thu, nhưng Tri Thu vẫn thản nhiên như không, cô chỉ nhúnvai nói: "Em không đi đâu. Anh Đới, anh phải chắc chắn đấy nhé! Nếu làm trễ Hộichợ tuần sau thì em sẽ lấy đầu anh đấy!"
Công ty quảng cáo của Duy Phàmđã làm không ít hợp đồng với các công ty thời trang, trước kia anh từng làmngười mẫu ở Học viện Mỹ thuật mấy năm, có quan hệ rất tốt với các công ty đàotạo người mẫu. Các công ty thời trang khi mở các cuộc họp báo quy mô nhỏ thườngtìm đến công ty quảng cáo của anh để thuê luôn cả việc trang trí sàn diễn và tìmngười mẫu. Nghe Tri Thu nói, anh ta gật đầu ngay, rõ ràng là chẳng để tâm gì đếnlời uy hiếp của cô. Anh nói: "Biết rồi, biết rồi, yêu cầu của bên em đâu có khógì, album cũng xong rồi, chỉ còn xem cách thể hiện nữa thôi, có gì mà chẳngxong! Tối thứ Năm anh sẽ qua giám sát việc làm sàn diễn, làm xong sớm thì anhcàng được nghỉ sớm. Thẩm Tiểu Na sắp chiếm văn phòng của anh rồi, chắc cô ấyđịnh chuyển sang đó làm việc mất. À đúng rồi, ông chủ Thẩm Gia Hưng của các emcòn cho người liên lạc với bọn anh, muốn làm một show diễn ở khách sạn để tạothanh thế cho dự án bất động sản của ông ấy đấy."
"Việc đó em không quantâm, em đoán là ông ấy lại bê nguyên một bộ sưu tập của nhà thiết kế nào đó đểtrình diễn thôi, chẳng có liên quan gì mấy tới Tín Hòa cả. Gặp lại anh saunhé!"
Về đến phòng, Diệp Tri Thu vội đi mở cửa thông gió. Hứa Chí Hằngtheo cô ra ban công, chỉ xuống màn hình LED: "Hôm qua em không vui vì chuyện nàyđúng không?"
Tri Thu gượng cười: "Cũng không hẳn, không vui khi nhìn thấycái đó cũng là chuyện bình thường thôi mà. Tuy vậy nhưng nó cũng không làm embuồn lắm. Chỉ là một số việc ở công ty cứ rối loạn cả lên nên em mới muốn đi barthư giãn một chút".
"Em quá căng thẳng vì công việc như vậy làm anh nghĩđến anh trai mình, Nhưng anh ấy là người quá say mê công việc, chỉ có tìm thấyniềm vui trong công việc thì mới không mệt mỏi. Còn em, nhìn em không giống vớikiểu hưởng thụ niềm vui đó, mà toàn ép mình làm việc chăm chỉ, như vậy thì mệtlắm."
Tri Thu không nói gì, công việc đem lại cho cô khoản thu nhập kháhậu hĩnh, cũng có cảm giác thành công. Nhưng làm đến ngày hôm nay, hình như niềmvui trong công việc đã rời xa cô từ lâu rồi. Đương nhiên là cô rất mệt, mệt từthể xác đến tâm trạng. Lúc ăn đồ nướng bên hồ, cô ý thức được mình đã chìm trongcảm giác thư thái đã cách xa quá lâu, vì thế mặc dù hưởng thụ cảm giác ấy nhưngvẫn không tránh khỏi lo âu. Nếu chỉ muốn thả mình hưởng thụ cảm giác thỏa máitrong vòng tay ấy thì làm sao có thể lên giây cót tinh thần để tiếp tục côngviệc được.
Nhưng vòng tay ấy khiến cô lưu luyến, cô chỉ có thể vùi đầuvào ngực anh mà nghĩ: Cuối cùng lại sa lầy rồi, nhưng mình hoàn toàn tình nguyệnrơi vào cạm bẫy ấy.
"Thu Thu, chuyển đến sống chung với anh nhé!" Anhnâng cằm, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Ánh mắt dịu dàng ấm áp của anh dường như cóthể nhấn chìm cô, nhưng cô lại do dự.
"Lúc trước em đã nói rồi mà, bố emrất nghiêm khắc, mẹ cũng thế. Sau khi bố em tốt nghiệp đại học, ông được phâncông đến một nhà máy, ông trưởng phòng Kinh tế Khoa học đã giới thiệu bố em vớimẹ, họ yêu nhau hai năm thì kết hôn. Bố mẹ đều là duy nhất của nhau, cho nên họhy vọng em cũng như thế." Tri Thu dừng lại một lát, lúc đầu chính bản thân côcũng hy vọng như vậy, nhưng sự đời khó liệu, cô thở dài buồn bã.
"Bố mẹmong muốn như vậy là rất bình thường." Chí Hằng hơi ngập ngừng, thực sự anh cũngchưa nghĩ tới việc kết hôn.
Nét mặt của anh không lọt qua được mắt củaDiệp Tri Thu, cô biết là anh hiểu lầm nên cười nói: "Ý em không phải là muốn kếthôn ngay bây giờ, chỉ có điều em đã để bố mẹ thất vọng một lần rồi, giờ lại côngkhai sống cùng người khác, bố mẹ em sẽ không chịu nổi. Haizzz, những lời nàynghe có vẻ như em nói cho qua chuyện, nhưng Chí Hằng, không phải như thế đâu.Nhà em ở ngay đây, em không thể không để ý đến suy nghĩ của bố mẹ được. Tạm thờichúng ta cứ như thế này nhé, em đi tắm trước đã!"
Cô nhẹ nhàng rời khỏivòng tay anh, đi vào nhà tắm. Hứa Chí Hằng tỳ tay vào lan can nhìn về phía mànhình LED đang nhấp nháy, từ lúc ở dưới nhà anh đã nhìn thấy dòng chữ tiếng Anhấy: I want to be with you, forever! Anh nghĩ, kết hôn là hình thức dùng phápluật để thực hiện lời hứa, "forever" này, anh đã chuẩn bị tốt cho bước đó chưa?Chính anh cũng không chắc chắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]