Chương trước
Chương sau
Từ khi đi làm, Diệp Tri Thu không cần đồng hồ báo thức, cô đã quen tỉnh giấc vàomột thời gian nhất định. Cô mở mắt, nhìn vào những bông hoa đơn điệu trên tườngnhà, rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt đã quen thuộc bên cạnh. Hứa Chí Hằng thởđều đều và sâu, một cánh tay đang để trên eo cô. Giường của cô chỉ rộng một métbốn mươi, theo lời của Hứa Chí Hằng thì hai người ngủ trên giường này chắc chắnkhông thể thỏa mái được, nhưng lại rất thích hợp cho những đôi đangyêu.

Tối qua uống quá nhiều, hình như hành động có vẻ buông tuồng quá, cômơ hồ nghĩ lại, hai má nóng ran. Vòng tay anh ấm áp quá nên cô không nỡ độngđậy, chỉ chăm chú nhìn anh, đôi mày rậm, cái miệng khi mỉm cười có nét tự tinlúc này đang hé mở, cằm vuông vức lún phún râu, khuôn mặt bình thản ấy khiến tâmtrạng đang xao động của cô cũng trở nên thư thái.

Cô khẽ lách qua ngườianh, xuống khỏi giường, mới phát hiện quần áo của hai người vứt bừa bãi khắp sànnhà. Cô không thể nhớ nổi đêm qua hai người đã quấn lấy nhau từ sofa lên giườngnhư thế nào. Cô nhặt hết quần áo trên sàn nhà lên, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòngtắm.

Nhìn thấy vết hôn trên cổ, mặt cô bỗng ửng đỏ. Cô chưa bao giờ cónhững phút giây cuồng nhiệt đến vậy, nhưng khi thấy sự nồng nhiệt của Hứa ChíHằng, cô không thể kìm được lòng mình. Nghĩ lại cảnh tượng tối qua, thấy toànthân nóng bừng, tim đập thình thịch, cô vội lấy khăn lau mặt, cố gắng trấn tĩnhbản thân. Cô đánh răng,trang điểm nhanh chóng rồi lấy túi xách đi ra khỏinhà.

Bên ngoài mưa đã tạnh nhưng trời vẫn còn rất âm u. Diệp Tri Thu gọimột chiếc taxi đến công ty, thấy Thẩm Tiểu Na cũng lái chiếc CRV Toyota màutrắng vào đến bãi đỗ xe. Ngay cả khi người bảo vệ chào, khuôn mặt cô ta vẫn hiệnvẻ lạnh lùng. Cô đại tiểu thư này kịch liệt phản đối chuyện đi làm vào thứ Bảy,nên đừng nói đến chuyện cô ta đi làm đúng giờ. Thẩm Tiểu Na xuống xe chào DiệpTri Thu, hai người cùng đi về phía văn phòng. "Chị Thu Thu, hôm qua tôi đã nóichuyện với mẹ rồi".

Diệp Tri Thu "ồ" lên một tiếng nhưng thực ra khôngquan tâm lắm.

"Tôi định hôm nay sẽ chính thức nói chuyện với bố, nhưngthấy khó có thể đưa ra lý do thuyết phục, vì thế chị phải giúp tôi."

Lúcnày Diệp Tri Thu mới định thần lại, nghi ngờ nhìn cô ta: "Lẽ nào mẹ cô chưa nóirõ lý do với cô?"

"Khi tôi hỏi mẹ, có phải quyết định của bố làm khổ mẹkhông, mẹ liền ôm lấy tôi khóc, sau đó bắt đầu ôn nghèo kể khổ, kể lể từ lúc mớibắt đầu đi bán quần áo." Thẩm Tiểu Na cười khổ: "Tôi cũng không biết vì sao bỗngnhiên mẹ lại như vậy, đến mức chẳng nói rõ được cái gì, nhưng mẹ đã quan tâm đếnchuyện này như vậy, nhất định tôi sẽ giúp bà."

Diệp Tri Thu không ngờ mộtngười ngày thường luôn nhanh trí như Lưu Ngọc Bình lại kích động đến vậy, nghĩkỹ thì âu cũng do tình cảm mẹ con đã làm bà cảm động. Cô nói: "Thực ra lý do thìtôi đã nói hết từ hôm qua rồi, nếu cô muốn nói chuyện với Tổng giám đốc Thẩm,nhất định phải nhắc đến việc cần một chính sách tiêu thụ chắc chắn để làm ổnđịnh đội ngũ đại lý, năm nay đối với Tín Hòa vấn đề này cực kỳ quantrọng".

Thực ra cô không thể nói gì nhiều, không biết tại sao Thầm GiaHưng lại quyết định như vậy, nhu cầu của ông ta về tiền mặt bức thiết đến mứcnào, kết quả đàm phán giữa những người trong gia đình họ ra sao, một tổng quảnlý ăn lương quèn như cô nhúng tay vào thì thật là ngốc nghếch. Chẳng qua là dothói quen lo lắng và ý thức tự bảo vệ mình đã khiến cô làm như vậy.

Đangnói chuện thì Diệp Tri Thu có điện thoại, cô cầm lên xem, là điện thoại của ChíHằng, cô xin lỗi Thầm Tiểu Na rồi vào phòng nghe điện thoại.

"Tỉnh dậy màbóng người cũng chẳng thấy đâu, anh đang nghi ngờ có phải tối qua mình đã nằm mơkhông đây", giọng của Hứa Chí Hằng pha chút hài hước khiến cô đỏ lựngmặt.

"Em phải đi làm". Cô nói khẽ.

"Ông chủ của em chẳng thươngngười chút nào cả, có lẽ anh phải đến Bộ Lao Động để kiện ông ấy mớiđược."

Diệp Tri Thu lắc đầu cười, nếu vào thời điểm khác chắc cô sẽ nghỉlàm, nằm trong vòng tay anh để hưởng thụ tiếp những giây phút tuyệt vời. Nhưnghôm qua ông chủ vừa tuyên bố chính sách đại lý mới có tính ảnh hưởng như thế,nếu hôm nay cô không đi làm thì bà chủ sẽ nghĩ ra những lòi nói đại loại như là:Đừng đập vỡ bát cơm của tôi."

"Thì thử lười nhác một ngày xem nào", giọng anh thậtấm áp. "Tin anh đi, em cần được nghỉ ngơi".

"Chẳng lẽ em lại đi nói vớiông chủ là tối qua tôi ngủ quá ít nên hôm nay không đến được à?"

Hứa ChíHằng nén cười: "Sau này nếu có nhân viên nào xin nghỉ với lý do ấm ớ như vậy thìanh sẽ hiểu ngay hàm ý trong đó, nhất quyết anh sẽ cho nhân viên ấy nghỉngay."

Mặt Diệp Tri Thu càng ửng đỏ, cảm ơn trời vì chỉ có một mình côtrong văn phòng.

"Hết giờ làm buổi chiều anh đến đón em nhé! Em đi ăn cơmcùng bạn anh luôn."

"Vâng!"

Ngắt điện thoại Hứa Chí Hằng mỉm cười,anh gối đầu lên cánh tay, nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ. Anh không ngờ một cô gáiluôn bình tĩnh như Diệp Tri Thu mà cũng có lúc cuồng nhiệt đến vậy. Trước kia,cô chỉ đáp lại sự nhiệt tình của anh bằng sự bảo thủ pha chút ngượng ngùng khôngbao giờ chủ động. Nhưng đêm qua cô cuồng nhiệt, kích động đến mức anh khôngtưởng tượng nổi.Lúc cao trào, anh cảm thấy như có những vòng khói tỏa bay mờtrước mắt, khuôn mặt luôn trầm tĩnh ấy trở nên xinh đẹp, gợi tình đến mức kinhngạc.

Những phút ân ái ấy trôi qua trong mê đắm. Buổi sáng anh thức dậy,cô đã lặng lẽ đi làm từ khi nào rồi. Căn phòng như lại đâu vào đấy, quần áo củaanh được vắt cẩn thận trên sofa. Đúng là một cô gái lý trí, cho dù say rượu, chodù cuồng nhiệt cả đêm nhưng cũng không quên việc cần làm. Nghĩ đến đây, anhkhông khỏi chạnh lòng.

Dù không phải là người thích suy đoán nhưng anhkhông thể không suy nghĩ. Biểu hiện đêm qua của Diệp Tri Thu chắc chắn khôngphải là vô duyên vô cớ. Lúc mềm yếu, lúc hoang dại, lúc vui lúc buồn như vậy làdo đám cưới của người tình cũ hay do lời cầu hôn của một kẻ si tình mà anh khôngbiết mặt? Một cô gái luôn tự chủ trong mọi hoàn cảnh bỗng có thái độ như thếchắc chắn là có nguyên nhân nào đó.

Năm giờ chiều, Hứa Chí Hằng lái xeđến gần chỗ cô làm rồi đỗ lại bên đường, chỉ một lát sau đã thấy Diệp Tri Thuqua gương chiếu hậu. Cô mặc chiếc áo lụa thêu màu xanh thẫm một chiếc quần ốngrộng màu trắng, trang điểm có vẻ tươi vui hơn ngày thường nhưng cái dáng đi ấymang nét buồn bã. Cô đi đến gần nhưng nét mặt không để ý đến anh, lông mày hơinhíu lại, chắc là trong lòng đang có tâm sự gì đây. Hứa Chí Hằng nghĩ anh chẳngbao giờ hiểu được hết những gì cô đang nghĩ, cho dù là sau cuộc ái ân mặn nồngtối qua.

Đúng là Diệp Tri Thu đang cảm thấy phiền muộn. Bốn giờ chiều,Lưu Ngọc Bình gọi điện thoại đến: "Tôi đã hẹn Tổng giám đốc Thẩm, ông ấy sẽ đếnngay. Tiểu Diệp, cô nói đúng, tôi nên bàn bạc trước với cô về chính sách bánhàng rồi mới quyết định. Lát nứa chúng ta sẽ bàn bạc với Tổng giám đốc Thẩm vềvấn đề này, không thể làm lỡ Hội chợ đặt hàng tuần sau được".

Cô nghĩ,cuối cùng vẫn không thoát được, vẫn bị mắc vào chuyện riêng của ông bà chủ. ThẩmGia Hưng đâu phải là người dễ thuyết phục, nếu không trong cuộc họp hôm qua ôngấy đã không tuyên bố chắc nịch như thế. Kỳ thực cô chuẩn bị cho tình huống xấunhất, cả ngày hôm nay ngoài việc xử lý những công việc thường ngày, cô còn tranhthủ đánh giá ảnh hưởng có thể xảy ra, thậm chí dự đoán tình hình hoàn thànhnhiệm vụ cuối năm. nhưng có lẽ Lưu Ngọc Bình sau khi suy nghĩ lại vẫn không dámmạo hiểm ra mặt.

Cũng may mà có sự chuẩn bị trước, cô nhanh chóng mở máytính ra, chỉnh sửa lại nội dung của bản báo cáo đánh giá tình hình, sau đó đếnvăn phòng của Lưu Ngọc Bình. Thẩm Tiểu Na cũng đã có mặt ở đó, cô ta không nóicâu nào mà chỉ hí hoáy với chiếc điện thoại.

Một lúc sau Thẩm Gia Hưngđến, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu. "Tối nay tôi còn phải tiếp khách, gọi tôi đếnlàm gì?"

Lưu Ngọc Bình nhìn Diệp Tri Thu, cô đã có chủ định từ trước,nhất định không được nói gì vội, Thẩm Tiểu na nói: "Bố, chúng ta nên bàn bạc mộtchút, con thấy lúc này mà thay đổi chính sách thì có thể sẽ gây ảnh hưởng khôngtốt đến việc tiêu thụ hàng hóa."

Thẩm Gia Hưng lạnh lùng quay sang nhìnLưu ngọc Bình, ông nói: "Những điều tôi nói cô hoàn toàn bỏ ngoài tai đúngkhông? Lại còn vận động Thẩm Tiểu Na chống đối tôi nữa."

Lưu Ngọc Bìnhtức giận: "Anh không nghe lời tôi thì thôi, hà tất tôi phải lôi kéo con gái làmgì? Hơn nữa Tiểu Na bây giờ cũng là một thành viên của công ty, sau này chúng tagià rồi, công ty sẽ do nó tiếp quản, nó đương nhiên có quyền phát biểu ý kiến vềcác chính sách của công ty. Bây giờ tình hình của Tín Hòa như thế nào anh cònkhông rõ sao? Làm gì đủ sức để anh giầy vò nữa."

"Hồi tôi quản lý TínHòa, tình hình Tín Hòa không như bây giờ. Tôi đã giao một nhà máy làm ăn phátđạt cho cô, cô xem xem, trong vòng hai năm, cô đã biến nó thành thế nàođây?"

Những lời này nói ra quả là hơi quá đáng, lúc đầu Thẩm Gia Hưng chỉquản lý mảng thị trường ở công ty, đúng là ông ta giải quyết công việc rất tốt,nhưng hồi đó thị trường thời trang đâu có cạnh tranh khốc liệt như bây giờ, lãixuất ngân hàng cũng cao hơn rất nhiều, thậm chí có lúc phải còn phải trả một mónlãi kếch xù, lúc đó may mà Tín Hoà có cơ sở vững chắc nên mới duy trì được tìnhtrạng ổn định như hiện nay.

Lưu Ngọc Bình nghẹn lời, Thẩm Tiểu Na bực bộinói: "Đây là công ty, chúng ta đang bàn chuyện của công ty, đừng như ở nhà nữa,động một tí là cãi nhau. Bây giờ còn nhắc lại chuyện ngày xưa làm gì. Bố, bố đãquyết định làm bất động sản rồi thì tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện của bênthời trang nữa".

"Tiểu Na, chuyện người lớn con đừng có cãi, chủ tịch Hộiđồng quản trị của công ty thời trang này vẫn là bố, đương nhiên bố có quyềnquyết định về mặt kinh doanh".

Lưu Ngọc Bình cười lạnh lùng: "Tôi thừanhận hai năm nay ông làm bất động sản kiếm được tiền, nhưng thời trang là sựnghiệp thiết thân của chúng tôi, tôi không thể để ông đem chiến lược của bấtđộng sản áp dụng vào bên này được. Con gái cũng khuyên can ông, ông đừng quákích động. Ông thử nói xem, dựa vào đâu mà ông sang bên này hươ chân múa tay,chỉ huy lung tung, tôi đã bao giờ tham gia vào việc của bên ông chưa? Vấn đềchính sách đại lý của ông phải điều chỉnh, nếu không, sau này vấn đề trả hàng,đổi hàng sẽ rất phức tạp. Tiểu Diệp, cô từng làm ở Tố Mỹ, chắc là biết cách thứccủa họ chứ?"Diệp Tri Thu nghĩ hai vợ chồng này thật hay, cuốicùng lại đẩy cuộc chiến về phía mình, nhưng nếu mình không mở mồm thì buộc phảinghe càng nhiều chuyện riêng trong nhà họ, còn nếu nói không được thì cũng chẳnghay ho gì. Vì thế cô nói: "Tổng giám đốc Thẩm, hai năm nay các doanh nghiệp maymặc phải đứng trước những áp lực thật lớn, tình hình thị trường cũng có nhiềubiến động, hôm nay tôi đã làm một bản đánh giá về những ảnh hưởng của chính sáchtiêu thụ mới", nói rồi cô đưa bản báo cáo cho Thẩm Gia Hưng, nói tiếp: "Hàng bỏvốn không chiếm thu phần chủ yếu về tiêu thụ của Tín Hòa, trọng điểm của chúngta vẫn là Hội chợ phục trang Thu Đông, cũng có thể lấy mùa này để kích thíchphản ứng của thị trường. Nhưng hai năm nay các đại lý của Tín Hòa không ổn định,trên báo cáo tôi đã phân tích tình hình đại lý của từng khu vực. Vùng Tây Bắc,Tây Nam khả năng tiêu thụ luôn luôn ổn định, tiếp nhận chính sách mới sẽ tươngđối dễ chịu, còn những khu vực khác thì không thể nói trước được."

ThẩmGia Hưng cầm bản báo cáo đó và chăm chú xem. Diệp Tri Thu nghĩ đã mở lời rồi thìđành phải tiếp tục vậy, hơn nữa cũng không thể không nhắc đến các vấn đề nhạycảm: "Phần dưới báo cáo, tôi cũng đưa ra một số dự báo, nếu ước tính theo tìnhhình lạc quan nhất thì sẽ có khoảng 50% đại lý đồng ý tiếp nhận quy định mới.Như vậy theo tính toán của tôi thì lượng tiền mặt lưu động ở bên ngoài sẽ là consố đó."

Nhắc đến tiền mặt, Thẩm Gia Hưng ngẩng đầu nhìn Diệp Tri Thu, ánhmắt vô cùng sắc xảo, trong chớp mắt hai người đồng thời hiểu được cách nghĩ củađối phương. Cuối cùng cô cũng hiểu, chắc chắn Thẩm Gia Hưng có nhu cầu tiền mặtcực kỳ cấp thiết, nhưng ông ta lại không muốn người khác biết. Rất có thể chínhLưu Ngọc Bình cũng không biết rõ nội tình. Cô tự nhìn rõ đến mức đấy thật racũng không phải chuyện hay.

Thẩm Gia Hưng xem lại một lần nữa bản báo cáotrên tay, ông thầm nghĩ đúng là mình đã coi thường cô tổng quản lý kinh doanhtrẻ tuổi này rồi, rõ ràng là cô ta đã nhìn thấy mục đích của mình, lại còn ẩn ýnói chỉ dựa vào Hội chợ hàng hè thì không thể thu được lượng tiền mặt như mongmuốn.

"Theo suy nghĩ của tôi, trước mắt vẫn cần một chính sách ổn địnhđối với các đại lý. Trước khi diễn ra Hội chợ hàng thu, chúng ta cần phải tranhthủ xây dựng mạng lưới tiêu thụ toàn diện. Đến lúc đó sẽ chủ động đánh giá, chimột khoản nhất định để ổn định việc tiêu thụ, sản xuất, đồng thời cũng cần xâydựng mối liên hệ giữa đại lý và thương hiệu mật thiết hơn nữa."

Thẩm GiaHưng suy nghĩ một lát rồi nói: "Để báo cáo lại chỗ tôi, tôi xem xong sẽ quyếtđịnh. Hôm nay tôi còn có việc nên phải đi trước".

Ông ta đi rồi, ThẩmTiểu Na vui mừng nói: "Thu Thu, chị có sức thuyết phục thật đấy, nếu hôm qua chịnói rõ với bố tôi thì mẹ tôi đâu cần phải đem chuyện về nhà cãi nhau với ôngấy".

Diệp Tri Thu và Lưu Ngọc Bình nhìn nhau cười khổ, hai người đều biếtmọi việc đâu có dễ dàng như thế. Diệp Tri Thu có cảm giác mình như bị một sợidây thừng quấn chặt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vào Tín Hòa không phải là đã tự muadây buộc mình rồi hay sao? Coi như mình đã tự chuốc họa vào thân rồi. Rời khỏicông ty với ý nghĩ ấy, thử hỏi cô làm sao có thể vui vẻ được.

Hứa ChíHằng xuống xe, đi vòng qua đầu xe để mở cửa xe cho cô. Nhìn cô ủ rũ ngồi lên xe,anh lấy ngón tay ấn vào cái trán đang nhíu lại của cô. Ngón tay ấm áp làm cô sựcnhớ chuyện tối qua, hai má lại đỏ bừng lên, vẻ xấu hổ ngượng ngùng ấy làm HứaChí Hằng cảm động.

Lúc này xe của Thẩm Tiểu Na từ phía sau chạy tới, côta cố ý nhấn còi, sau đó lái vụt qua. Diệp Tri Thu vội nắm lấy ngón tay của anh,nói khẽ: "Mau lên xe đi, xe của bà chủ sắp tới rồi".

Hứa Chí Hằng cườirồi lên xe nổ máy. Di động của Diệp Tri Thu đổ chuông, cô cầm lên xem, là sốđiện thoại của bố, cô vội nghe máy, hỏi bố mẹ đang ở đâu. Sau đó cô nghe thấytiếng mẹ nói đã đến Dương Châu rồi, hồ Sấu Tây thật đẹp, tuy hơi mưa nhưng khôngkhí rất trong lành, chèo thuyền đi dạo trên hồ thấy rất vui. Sau đó mẹ cô dặndò: "Con đừng ủ rũ ở nhà nhé, rủ Tiểu Địch ra ngoài chơi, cùng nhau đi xem phim,ăn tối. Nhớ là đừng ở nhà một mình rồi lại nghĩ ngợi lung tung".

Diệp TriThu cười: "Con có nghĩ ngợi gì đâu. Bố mẹ chú ý an toàn, đừng có quá tiết kiệm,cứ đi chơi cho thỏa mái bố mẹ ạ". Đặt điện thoại xuống, cô cười khổ, ban ngàycông việc bận bịu suốt, có lúc nào nhàn rỗi thì lại nghĩ đến Hứa Chí Hằng; bố mẹmà không nhắc thì có lẽ cô cũng chẳng nhớ gì đến cái đám cưới ấy. Cô nghĩ, quênđi cái đám cưới ấy, không biết có phải do sự cuồng nhiệt đêm qua hay không? Nghĩđến những ân ái đêm qua, cô lại tự mình trấn tĩnh.

Hứa Chí Hằng nói:"Đáng lẽ phải nói trước cho anh việc bố mẹ em muốn đi Giang Nam du lịch, anh cóthể cho người sắp xếp, như vậy sẽ thỏa mái hơn nhiều so với việc phải đi cùngđoàn."

"Bố mẹ em thích đi theo đoàn, có hướng dẫn viên giới thiệu. Bố emthích nghe các truyền thuyết xưa. Hồi còn nhỏ, bố dẫn em đi Lạc dương xem hoamẫu đơn, người ta thì xem hoa, chỉ có mỗi bố là say mê nghe chuyện về Võ TắcThiên, lại còn bắt em ghi vào vở để sau này còn làm văn nữa."

Hứa ChíHằng cười lớn: "Chắc là bố em rất nghiêm khắc và cẩn thận".

"Vâng, bố emlà kỹ sư, nghiêm khắc, cẩn thận lắm. Bố giục em vẽ tranh, em lười vẽ nên bị ônglấy thước kẻ đánh vào tay, mẹ em ngăn cũng không được." Nghĩ đến hồi nhỏ, DiệpTri Thu bật cười, "Tiếc là em chưa bao giờ vẽ được một bức tranh nào ra hồn cả,lại còn làm kinh doanh mà bố em chẳng mong đợi tí nào."

"Thế thì bố emcũng chẳng mong đợi được gặp anh rồi, công việc của anh cũng gần với chuyênngành Kinh doanh còn gì". Hứa Chí Hằng cười nói.

Diệp Tri Thu sững sờ, côchưa hề nghĩ đến việc sẽ giới thiệu Hứa Chí Hằng với mọi người.Cứ theo thái độcủa bố cô thì nếu không phải là người mà cô sẽ kết hôn thì đừng ra mắt bố mẹ làmgì. Hơn nữa vừa trải qua việc liên quan tới Phạm An Dân, ngay cả bản thân côcũng chưa nghĩ đến việc kết hôn. Vì thế cô vội lảng sang chuyện khác. "Chúng tađi đâu ăn đây?"

"Vu Mục Thành tổ chức một bữa tiệc nướng ở bờ hồ gần nhàanh ấy, anh đưa em đi cho vui nhé!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.