Số máy gọi đến là của Tăng Thành, Diệp Tri Thu hơi do dự nhưng không thể khôngnghe máy.
"Tri Thu, em ra khỏi khách sạn thì rẽ phải, tôi đợi em ở bênđường."
Diệp Tri Thu ngạc nhiên nhưng đành khẽ nói "Vâng" một tiếng rồitắt máy. Cô ngán ngẩm nghĩ, muốn tránh cũng không nổi, giờ cô hay Tăng Thành dùcẩn thận tới đâu cũng vô ích, gặp mặt riêng kiểu này chắc chắn một điều là quanhệ nam nữ không rõ ràng. Nếu là người khác thì cô đã từ chối thẳng thừng nhưngkhẩu khí của Tăng Thành từ trước tới nay chưa bao giờ có khái niệm chấp nhận sựcự tuyệt của cô. Hình như cô mới chỉ dám cự tuyệt lời cầu hôn của ôngấy.
Cô ngồi thêm một lúc rồi ra khỏi khách sạn, hướng về phía con đườngrạp bóng cây. Bên đường có vài chiếc xe đang đỗ, trong đó có xe của Tăng Thành.Cô mở cửa xe rồi ngồi lên, mùi thuốc phản phất. Tăng Thành dụi điếu thuốc đanghút, tiện tay bật đèn trong xe, ông hỏi: "
"Hôm nay ông Thẩm nói điều gìgây khó khăn cho em sao?" Dưới ánh đèn, ông nhìn cô bằng ánh mắt điềm tĩnh,không có bất kỳ cảm giác bất an hay đang thám thính điều gì.
Đương nhiêncô hiểu, câu nói đó phát xuất từ lòng quan tâm của ông. Tăng Thành biết rõ, ThẩmGia Hưng vốn chẳng mặn mà gì với việc kinh doanh thời trang, nay lại hẹn hò côra ngoài nói chuyện riêng thì đúng là có việc lạ, hơn thế ông lại quá hiểu tìnhhình của Tín Hòa. Nhưng cô không muốn kể lể nỗi khổ của mình với ông chủ cũ, lạicàng không muốn thăm dò thông tin bên Tố Mỹ để báo cáo lại cho ông Thẩm. Vì thếcô chỉ cố gắng tỏ ra tự nhiên: "Cũng có một số việc, nhưng vấn đè khônglớn".
Tăng Thành cười nói: "Tri Thu, em làm việc với tôi sáu năm, chưabao giờ tôi thấy em nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn ông Thẩm. Ánh mắt đó quá mạnh mẽ,không có vấn đề gì mới là lạ".
Diệp Tri Thu biết mình chưa thể đạt đếntrình độ giấu kín tâm trạng như Tăng Thành, sự bức xúc của cô lúc ở khách sạn đãlọt vào mắt ông, cô đành cười buồn: "Đó là bởi ông chưa bao giờ giao việc ngoàikhả năng của tôi."
"Thế ư? Tôi nhớ có một năm em đi công tác Quế Dươngđúng vào dịp nghỉ Quốc Khánh, thế mà tôi lại yêu cầu em về ngay để giám sát việckhởi công cửa hàng, em không mua được vé máy bay, cũng chẳng đặt được vé tàunằm, phải ngồi gần ba mươi tiếng đồng hồ mới về tới nơi. Hôm sau lại đi làm bìnhthường. Cái này nằm trong khả năng của em sao?"
"Sao ông biết?" Diệp TriThu kinh ngạc, cô không có thói quen kêu khổ, kêu mệt với ông chủ hay cấp trênmà Tăng Thành cũng không phải là người thích nghe cấp dưới kể lể điềuđó.
"Tôi không chỉ biết thế thôi đâu, có điều em đừng cho rằng tôi tầmthường nhé!", ông điềm đạm nói tiếp: "Lúc đó em có bạn trai, tôi có vợ, tôikhông có ý gì cả, cũng không muốn sự quan tâm của tôi gây phiền phức choem".
Diệp tri Thu trong lòng xáo trộn, lần công tác vất vả đó đã là việccủa mấy năm trước. Cô vẫn luôn coi sự vất vả, mệt nhọc là một phần trong côngviệc mà thản nhiên đón nhận. Cô hoàn toàn không ngờ, ông chủ đã quan tâm đếnmình từ rất lâu rồi, hơn nữa, sự quan tâm đó lại lặng thầm, không có bất kỳ biểulộ nào.
"Việc của Tín Hòa đối với tôi không quá quan trọng, tôi chỉ quantâm đến em thôi, và hiện giờ tôi có thể công khai thể hiện sự quan tâm ấy". TăngThành quả nhiên bình tĩnh hơn cô rất nhiều. Ông nói tiếp: "Tri Thu, hy vọng lờicầu hôn kia không làm mất niềm tin của em đối với tôi".
Nhưng việc cầuhôn đó đã làm mọi chuyện khác trước. Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịudàng của Tăng Thành và cười theo. Tăng Thành biết cách làm cho người khác bìnhtĩnh, cô nói: "Tổng giám đốc Tăng, dù không làm ở Tố Mỹ nữa nhưng tôi vẫn luôntin tưởng ông. Tôi chỉ hy vọng mình không phụ lòng ông thôi".
"Nếu nhưthật sự em tin tưởng tôi thì đã không tính đến hạ sách chuyển sang Tín Hòa rồi",Tăng Thành vừa cười vừa nói. Diệp Tri Thu cúi đầu im lặng, ông nói tiếp: "TriThu, xin lỗi em. Tôi không có ý khác, chỉ là muốn nhắc nhở em thôi. Sự tận tâmvà nhiệt tình với công việc của em không thể chê vào đâu được, nhưng nếu đầu tưvào công việc quá mức sẽ khiến em rơi vào giữa mâu thuẫn của hai vợ chồng ôngThẩm và bà Lưu. Đó là việc đại kỵ của người làm quản lý chuyên môn. Gần đây ôngThẩm rất hay đến khu dự án nên tôi ít nhiều cũng biết ý đồ của ông ta".Diệp Tri Thu vội đáp lời: "Không, ông đừng nói vớitôi những điều như vậy, dù tôi nghe được điều gì, tôi cũng không nói lại choTổng giám đốc Thẩm đâu. Làm việc ở Tín Hòa tôi rõ, tôi sẽ không làm những nhiệmvụ ngoài khả năng và trách nhiệm của mình".
Tăng Thành gật đầu rồi nói:"Làm ở các doanh nghiệp tư nhân mà giữ được điều đó quả không dễ, thôi để tôiđưa em về". Tăng Thành khởi động xe, nhìn về phía trước, nói với giọng bìnhthản: "Ngoài ra, tôi hy vọng lần này em đừng cố chấp như vậy nữa, nếu có việc gìcần tôi lộ diện thì cứ nói. Em nhất định không được coi lời cầu hôn kia là mộtgánh nặng. Tôi chỉ đưa cho em sự lựa chọn, còn đối với em, cuộc sống quả thựccòn vô vàn những điều có thể, tôi sẽ hiểu sự lựa chọn của em".
Vô vànnhững điều có thể? Lựa chọn? Liên tưởng tới những điều mà vừa nãy Lý Tư Bíchnói, cô khẽ mỉm cười. Cô không thể tự tin như Lý Tư Bích và cũng biết rằng sựlựa chọn của mình không nhiều. Ban đầu, khi muốn có hai mươi vạn tệ để mua nhà,cô chỉ còn một khả năng, đó là đặt tiền đồ của mình vào doanh nghiệp mà mìnhchẳng coi ra gì.
Nếu cô không muốn làm ngành này thì cũng chẳng có đườnglui. Hơn nữa, bao nhiêu việc trước mắt đều chứng tỏ cô muốn làm tốt công việccủa mình trong hai năm, mong lập thành tích để mưu cầu cho con đường phát triểnđã trở nên mơ hồ. Các doanh nghiệp thời trang ở khu vực này rất nhiều, nếu cô cóý muốn nhảy bổ làm thì không hề khó, nhưng cô không muốn giẫm vào vết xe đổ củaLộ Dịch, khiến con đường phía trước càng ngày càng bó hẹp.
Còn trong tìnhcảm, Hứa Chí Hằng đă trở thành người hết sức quan trọng với cô. Lúc bối rốinhất, cô chỉ lựa chọn cách lao vào vòng tay anh, mà vòng tay ấy đã thành côngtrong việc dỗ dành, an ủi cô.
Tăng Thành lái xe về hướng nhà cô thuê,suốt dọc đường hai người đều im lặng. Đến cổng khu chung cư, Diệp tri Thu đợi xedừng hẳn, cô tháo dây an toàn ra rồi xuống xe, quay đầu lại nói: "Tổng giám đốcTăng, tôi cảm thấy ông nên toàn tâm toàn ý dành tình yêu thương cho vợ mình, tôivà ông không hợp nhau. Ông hãy quên những lời nói hôm trước đi, đượckhông?"
Tăng Thành khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Tri Thu à, em bao giờ cũng suynghĩ nhiều quá, em lên nghỉ ngơi cho sớm đi nhé!".
Hứa Chí Hằng từ phíakhu đỗ xe của tòa nhà bên cạnh đi đến, thấy Diệp Tri Thu từ chiếc Audi đi ra,rồi cúi đầu đi vào khu chung cư. Anh đang định gọi cô thì thấy người đàn ông từphía cửa lái của chiếc xe đó bước xuống, đó là một người đàn ông gầy yếu. Ngườiấy đứng đó, tay để lên cánh cửa xe, nhìn về phía màn hình LED ở phía bên kiađường, bộ dạng như đang nghĩ ngợi gì đó. Anh nhận ra đó là Tăng Thành. Lúc nàytrên màn hình LED đang chiếu hình ảnh hạnh phúc của Phạm An Dân và Phương VănTĩnh. Tăng Thành xem xong một lượt mới vào xe nổ máy.
Hứa Chí Hằng thấybộ dạng của Tăng Thành như thế, anh biết chủ nhân của lời cầu hôn đọt ngột kialà ai. Anh không ngờ, hôm ở Triển lãm Quốc tế, Diệp Tri Thu đã cố tình giớithiệu anh với Tăng Thành như vậy mà ông ta vẫn mở lời cầu hôn cô. Từ hai hômtrước, sau khi từ quán bar về, cô hoàn toàn không đá động đến việc này, anh cũngcảm thấy đó là việc riêng của cô nên không muốn hỏi thêm. Bây giờ xem ra, điềuđó không đơn giản chỉ là một lời cầu hôn đã bị cự tuyệt trong quákhứ.
Hôm nay, sau khi ăn xong bữa trưa, anh đã đưa Diệp Tri Thu về kháchsạn, cô nói ông chủ muốn hẹn cô ra bàn chút việc. Lúc đó, trông cô có vẻ hơi mệtmỏi, chỉ nói chắc chắn ông ta sẽ làm khó cô việc gì đó, nhưng cô phải đến cho cólệ.
Hứa Chí Hằng ngạc nhiên nói: "Nếu theo cách nói của em thì ông ta làmbên bất động sản, hà cớ chi lại can thiệp vào việc của bên công ty thờitrang?"
Diệp Tri Thu cười khổ: "Có thể anh đã quen với cách làm việc củacác giám đốc chuyên môn bên công ty mình rồi. Tuy nhiên, thói quen làm việc củacác doanh nghiệp thời trang ở đây là vậy. Tín Hòa là của vợ chồng họ, làm gì cóchuyện phân rạch ròi của anh hay của tôi".
"Cũng có thể hiểu được, anhtrai anh là một ông chủ rất coi trọng việc đó, quản lý từ những việc nhỏ nhất.Anh đoán, cấp dưới cũng phải cố gắng thích ứng với cung cách làm việc của anhấy." Anh dừng xe trước khách sạn, vuốt nhẹ tóc cô rồi nói tiếp: "Nếu như emkhông thấy có hứng thú với công việc thì đừng ép mình quá".
Diệp Tri Thucũng cười, cô nói: "Em không kỳ vọng vào ông chủ, mà chỉ có thể thuyết phục mìnhrằng, đừng làm gì đến mức thất vọng. Anh yên tâm, sẽ không đến nỗi quá buồn chánđâu".
Thế mà lúc này, người đưa cô về lại là Tăng Thành, Hứa Chí Hằngthấy buồn bực trong lòng.
Từ trước tới nay, đường tình của anh vốn rấtthuận lợi, chưa bao giờ có trải nghiệm mình là một trong nhiều sự lựa chọn củacác cô gái. Giờ nhìn theo hướng chiếc Audi vừa đi mất, anh phải thừa nhận đây làmột đối thủ mạnh của mình.
Sau khi bị tra tấn bởi ba cuộc nói chuyện khácăng thẳng, Diệp Tri Thu rất mệt, cô tẩy trang, tắm rửa, rồi mặc quần áo ở nhà.cô cũng không muốn mang sổ ghi chép ra làm khổ mình thêm nữa, nên thất thần ngồidựa vào sofa. Nghe tiếng chuông cửa, cô ra mở, Hứa Chí Hằng hai tay cho ra phíasau, cười nói với cô: "Em đoán sẽ thích đồ trên tay nào của anh?"
"Taytrái", cô tiện miệng nói.Hứa Chí Hằng đưa tay trái ra, là một bó hồng đỏ thắm. Diệp Tri Thu vui vẻnhận lấy, cô nói: "Thế tay phải còn có niềm vui bất ngờ nào khác khônganh?"
"Nếu như em đang đói thì đây cũng có thể coi là niềm vui bát ngờnữa." Anh lại đưa tay phải ra, đó là một túi nilon. Diệp Tri Thu đón lấy, mở raxem, hóa ra là bánh trứng mật ong và chè đậu đỏ. Đã có lần cô chỉ cho anh món ănnày ở một cửa hàng nằm mãi trong hẻm sâu, chính là món khoái khẩu củacô.
Cô reo lên vui sướng: "Lâu lắm rồi không được ăn món này, đúng lúc emđang đói". Đương nhiên, cũng đã lâu rồi cô mới nhận được hoa. Cô nghĩ như tựdiễu mình, phải đi tìm bình hoa để cắm trước đã, sau đó mới ăn bánh trứng mậtong và chè đậu đỏ. Lúc này, bao nhiêu tâm sự phức tạp trong lòng đã bị dẹp sangmột bên, cô nói: "Bên đó toàn đường một chiều, anh lái xe chắc vất vảlắm?"
"Anh đi bộ sang, phố đó rất thú vị. Anh đi từ chỗ đó đến chỗ em màrẽ nhầm một ngă ba, thế là anh rẽ sang xem mới biết cả dẫy phố đó đều là các cửahàng hoa, anh đi hỏi đường, ông chủ nói hôm nay sẽ giảm giá đặc biệt, anh chợtnghĩ mình quen nhau bao lâu rồi nhưng anh chưa tặng hoa cho em bao giờ nên mualuôn. Cầm bó hoa đi dạo hết phố này đến phố khác, phải nói là lúc đó anh rấthãnh diện, những người anh hỏi đường tiếp sau đó đều rất niềm nở, nhìn anh bằngánh mắt đồng tình."
Diệp Tri Thu cười lớn, rồi hôn anh một cái, miệng côtoàn là vị thơm ngọt của chè đậu đỏ. Anh liền giữ chặt cô lại, nhẹ nhàng thưởngthức vị ngọt mà xưa nay anh vẫn không hề thích ăn ấy. Mãi sau anh mới bỏ cô ra,cười nói: "Đền bù như thế này không tệ, thế hôm nay em nói chuyện với ông chủsao rồi?"
Nói đến Thẩm Gia Hưng, Diệp Tri Thu lại chau mày, cô nói:"Không biết anh trai anh có nghiện cái việc ép nhân viên thề thốt trung thànhkhông nhỉ?"
Hứa Chí Hằng cười nói: "Chưa đến mức đó, anh ấy chỉ yêu cầurất cao với cấp dưới thôi, cầu toàn trong mọi việc. Hơn nữa, nói theo cách củaMục Thành thì anh cũng có khuynh hướng như vậy. Hình như là gene di truyền ấy,tuy thế nhưng anh không nghiêm trọng như anh trai".
"Em không sợ ông chủyêu cầu cao, mà sợ ông ta yêu cầu một việc khác mà mình không thể tuân theo."Diệp Tri Thu ngậm ống hút nghĩ, Tăng Thành chẳng phải cũng là một ông chủ yêucầu rất cao đó sao? Nhưng nếu yêu cầu hợp lý thì cũng không có vấn đề gì. Giâyphút suy tư ấy lọt vào mắt Hứa Chí Hằng, anh đột nhiên ý thức được mình đangchăm chú quan sát nét mặt cô như đang cố nhìn ra điều gì đó. Điều này làm anhrất ngạc nhiên, mỉm cười mỉa mai bản thân vì từ trước tới giờ anh vẫn tự phụ,không muốn mình mất phong độ.
Diệp Tri Thu cắn thêm một miếng bánh rồinói: "Trước kia em và Tiểu Địch đi dạo ở khu này cũng rất hay vào tiệm bánh đó.Cô ấy thích ăn bánh nướng, còn sở thích của em là bánh trứng, lần nào cũng ănchán chê đến mức mấy ngày sau không dám ăn ngọt nữa. Ôi, ăn như thế kiểu nàocũng tăng cân".
Hứa Chí Hằng xoa xoa lưng cô, nói: "Nếu em có thêm títhịt thì ôm thích hơn. Nhưng cứ lao lực mãi như em thì anh đảm bảo, nếu có ănmột bữa đêm nữa cũng chẳng tăng được cân nào".
"Xong vụ Hội chợ đặt hànglà ổn mà. Em hứa, chỉ cần anh không chán, em chấp nhận để anh nuôi embéo."
Hứa Chí Hằng cười, nhìn Diệp Tri Thu lúc này thật dễ thương. Cô dựavào anh, vui vẻ ngậm ống hút. Anh cảm thấy niềm vui của cô rất tự nhiên chứkhông hề gượng ép. Anh nghĩ: Thôi được, thế thì chờ Hội chợ đặt hàng xong rồitính".
Thứ Năm tới, Diệp tri Thu sẽ đến mọt khu nghỉ mát ở vùng ngoại ôđể nghỉ ngơi. Hội chợ đặt hàng thời trang hè của Tín Hòa đặt ở đó. Tất cả mọingười của Tín Hòa đang bận rộn vì việc này, xe của công ty và xe buýt mà công tyđi thuê đều đã đợi sẵn ở bãi đỗ sân bay, ga tầu, bên Thiết kế đã đến sớm để sắpxếp các mẫu quần áo trưng bày, các nhân viên, ngoài một số ít ở lại văn phòng,còn tất cả đều đến đó để giúp sức. Cô đã sắp xếp cho một số khách hàng đếntrước, giám sát tất cả các khu vực, làm công tác chuẩn bị sau cùng. Sau khi bốmẹ đi du lịch về, cô cũng không có thời gian rảnh để về nhà, chỉ gọi một cú điệnthoại về hỏi thăm.
Ngày thứ Sáu và thứ Bảy diễn ra rất thuận lợi. Sảnphẩm mẫu chỉ trưng bày, chọn năm người mẫu để biểu diễn. Diệp Tri Thu, Thẩm TiểuNa và Đới Duy Phàm sau khi thương lượng đã làm cho hoạt động thiết kế trở nênsôi nổi hơn, thêm vào đó, hoạt động hổ tương giữa khách hàng và nhân viên thiếtkế có hậu quả tốt và nhận được phản ứng nhiệt tình của các chủ đạilý.
Đến chiều thứ Bảy, đã thống kê sơ bộ tình trạng đặt hàng, Lưu NgọcBình mặt mũi tươi tỉnh, vừa gọi điện báo tin vui với Thẩm Gia Hưng vừa niềm nởchào khách hàng. Diệp Tri Thu thở phào, cảm thấy sau thời gian nửa năm vất vảngày đêm, giờ có thể thỏa mái hơn một chút rồi.
Đới Duy Phàm vừa chỉ huycấp dưới tháo dỡ sân khấu vừa khẽ nói với cô: "Thu Thu, em chú ý một chút, mấyquản lý kinh doanh cấp dưới của em đều là những dạng biết dựng chuyện đấy, họđang bàn tán về em, ngay cả khách hàng cũng đồn ầm lên rồi kìa".
Họ khôngbàn tán mới lạ, Diệp Tri Thu gắng cười, cô nói: "Họ không ấm ĩ lên thì khôngchịu yên, em làm sao quản được."
"Có người nói em đã tiếp xúc với Tổnggiám đốc Uông của Địch Á, muốn nhảy sang đó làm, lại có người nói quan hệ củaem... với ông chủ cũ không rõ ràng". Đới Duy Phàm cười nói. Anh chàng có mốiquan hệ lâu năm với các doanh nghiệp thời trang, đâu đâu cũng quen biết, khôngcó thông tin gì không biết. Anh ta cũng chẳng cho việc náy là quan trọng, chỉcảm thấy hơi buồn cười, nên nói ra cho Diệp Tri Thu chú ý chút.
Diệp Tri Thu kinh ngạc, cô cứ nghĩ chỉ có một số lời đồn đại liên quan đếnTăng Thành thôi. Để tránh rắc rối, cô đã cố gắng giữ khoảng cách an toàn với ôngta, hy vọng không lâu sau đó sự chú ý của mọi người sẽ chuyển sang vấn đề khác.không ngờ vấn đề mới lại liên quan đến Địch Á, đó là việc cô không thể cứ lờ đimãi được.
Địch Á là một công ty thời trang ở khu vực này, quy mô cũngtương đương với Tín Hòa, từ đường lối, định vị sản phẩm, thị trường đến đại lýtiêu thụ đều trùng hợp. Tuần trước, đúng là Tổng giám đốc Uông của Địch Á có gọiđiện cho cô, nhiệt tình mời cô đi ăn cơm. Cô biết, đằng sau sự thiết tha mời mọcđó là gì, hơn nữa cô cũng không định chuốc thêm rắc rối cho mình, nên từ chốithẳng. Nào ngờ, cuộc điện thoại chỉ có hai người biết ấy lại trở thành đề tàicho người khác đồn đại.
Cô chợt nghĩ, ngay cả Đới Duy Phàm cũng nghe đượcthông tin này thì chắc chắn nó đã đến tai Lưu Ngọc Bình. Bà chủ ban nãy rất hàilòng nhìn vào con số thống kê không có biểu hiệu gì lạ, nhưng điều đó không cónghĩa là bà ta sẽ không tin vào tin đồn vớ vẩn này. Làm ở Tín Hòa, cô không đánhgiá cao khả năng hiểu biết của bà ta, nếu như thay vào đó là một bà chủ thẳngthắn, chân thành thì những lời đồn kia chẳng phải sợ, chỉ cần nói ra là giảiquyết được vấn đề ngay. Nhưng cô đã nhận hai mươi vạn tệ để nhảy sang đây làmviệc, mối quan hệ kiểu như vậy đâu đủ sức để đánh bật những lời đồnkia.
Đới Duy Phàm nhìn sắc mặt cô rồi cười nói: "Đừng lo, khả năng của emđã được chứng minh, mấy năm nay Hội chợ đặt hàng của Tín Hòa không hiệu quả nhưthế này đâu. Hội chợ này có thể coi là bước chuyển lớn của Tín Hòa. Bà chủ cónghe thấy cũng chẳng sao, chỉ càng lo mất em thôi".
Diệp Tri Thu cườichua xót, nghĩ mọi chuyện đâu đơn giản như vậy, nhưng cũng chẳng biết làm thếnào.
Theo lệ thường, Hội chợ đặt hàng có các tiết mục tiếp đãi những chủđại lý từ nơi xa tới, như câu cá, đánh mạt chược, hát karaoke, bi da, bóngchuyền... Tất cả các hình thức vui chơi giải trí đều được trưng dụng cho tới bữacơm chiêu đãi tối thứ Bảy. Thẩm Gia Hưng cũng từ trong thành phố đến góp vui,hai vợ chồng ông bà chủ đích thân đi từng bàn chúc rượu quan khách, không khírất náo nhiệt. Diệp tri Thu uống một ít rượu vang, sau đó điều các quản lý kinhdoanh đi chúc rượu các nơi
Nhìn khung cảnhđông vui như vậy, cô thầm nghĩ:Thôi được, lửa đã sắp cháy sém mặt thì chỉ nên lo việc trước mắt thôi. Nhiệm vụthu xếp thời trang hè đã hoàn thành trước thời hạn, tiếp theo, phải làm việcnhiều hơn với bên Thiết kế để chọn ra những mấu thu đông thích hợp với thị hiếu.Đồng thời yêu cầu các quản lý kinh doanh duy trì tốt hơn mối quan hệ với đại lý,cố gắng hết sức giảm nhẹ chính sách với các đại lý để có dược phản ứng tíchcực.
Ý thức được bản thân đang dự tính cho tương lai, cô nghĩ mình bịcông việc ám ảnh quá mà phì cười. Lại nghĩ về những lời đồn thổi, cô chỉ lắc đầungao ngán.
Lúc này thấy Thẩm Gia Hưng giật lấy cốc của Lưu Ngọc Bình,giọng nói hơi nặng: "Em uống nhiều rồi, để anh, không tí nữa về lại kêu đauđầu". Ông quay đầu lại, thấy Diệp Tri Thu liền cười nói: "Tổng quản lý Diệp, đếnđây chúc Tổng giám đốc Vương một cốc nào. Sau này toàn bộ thị trường Giang Namđều nhờ vào Tổng giám đốc Vương cả đó".
Diệp Tri Thu dở khóc dở cườikhông biết nên làm gì. Thẩm Gia Hưng và Lưu Ngọc Bình bình thường biểu hiện nhưkhông hạnh phúc lắm, khi ngồi cùng một chỗ thường tìm cách trách cứ nhau, nhưngdù sao họ là vợ chồng bao năm, ít nhiều cũng hiểu rõ về nhau, trong những giờphút quan trọng như thế này sẽ không bao giờ để lộ ra điều đó. Có điều, bây giờlà quá sức với cô, người chuyên được treo thẻ miễn trong các cuộc vui như côchắc giờ không được phép như vậy nữa rồi. Cô nói: "Xin lỗi, tổng giám đốc Thẩm,tửu lượng của tôi không được tốt, uống chút rượu vang để tỏ thành ý là đượcrổi".
Thẩm Gia Hưng rót một ly rượu trắng nồng độ cao, đẩy vào tay cônói: "Thế sao được, làm gì có Tổng quản lý kinh doanh nào lại dùng rượu vang đểchúc khách, thật thiếu thành ý. Tôi đây tuy không oai như Tăng Thành, nhưng hìnhnhư cũng hiếm khi có lời mời, chắc cô nể mặt tôi chứ?"
Dù ông ta lúc nàychỉ thuận miệng nhắc tới Tăng Thành nhưng lại khiến Diệp Tri Thu tức giận. Côđứng đó, không nhận ly rượu mà chỉ nhìn thẳng ông ta, nói: "Tổng giám đốc Thẩmhình như uống hơi nhiều rồi".
Ông Vương ở bên cạnh chính là chủ đại lý màtuần trước cô đích thân đến thành phố H mời tham dự, ông ta khá thân với TăngThành. Thấy tình hình có vẻ không ổn, ông ta liền nhận ngay ly rượu đó rồi đưavào tay cô, cười ha hả nói: "Tổng quản lý Diệp, lần trước cô đến chỗ tôi, tôichưa tỏ hết được thành ý của mình, hôm nay chúng ta kiểu gì cũng phải cùng nhaucạn một ly".
Trước mặt bao nhiêu quan khách, lại nể hai người, nhất làlời của Thẩm Gia Hưng, cô đành uống cạn ly rượu. Rượu vào đến đâu, ruột gan cônhư lửa đốt đến đó, cảm thấy nôn nao trong người. Biết mình không ổn nên vừa đặtly rượu xuống là cô vội chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Hai ngày nay, côđã vất vả tiếp khách suốt, lại chẳng ăn uống ra hồn, giờ nôn đến mật xanh mậtvàng mới thôi, người rũ ra như tàu lá héo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]