Chương trước
Chương sau
Hôm nay Diệp Tri Thu đến cửa hàng trung tâm. Đây là tên mà những người tronggiới thường gọi tắt cho cửa hàng bách hóa có lượng khách lớn nhất thành phố này.Dưới sự phụ trách của Diệp Tri Thu, năm ngoái Tín Hòa đã chi một số vốn lớn đểđầu tư vào việc trang trí quầy bán hàng của công ty ở đây nhưng việc tiêu thụvẫn chưa khởi sắc. Diệp Tri Thu đã đến tham quan nơi đây hai lần, đó là vào mộtngày bình thường và một ngày trước Tết. Hôm nay là ngày cuối xuân, cô định đếnđể xem tình hình bán hàng ở đây như thế nào.
Quả đúng như cô dự đoán,trong buổi chiều ngày cuối tuần, khách hàng đến trung tâm đông như mắc cửi nhưngkhu vực bán hàng của Tín Hòa vẫn giậm chân tại chỗ. Cửa hàng trưởng ấm ức báocáo: Ngay cả ngày lễ Tình nhân hôm qua được xem như ngày mua sắm của phụ nữ màdoanh số bán hàng vẫn không tăng.
Diệp Tri Thu vừa chỉ cho cô ta cáchtrưng bày quần áo vừa nói: “Em đừng thể hiện tâm trạng đó ra mặt, mục tiêu hướngtới của Tín Hòa là khách lớn tuổi, những món đồ lãng mạn trong ngày Tình nhân ởđây sẽ không nhiều, vì vậy không nên quá kỳ vọng vào nó. Bán hàng thì có thểđiều chỉnh từ từ nhưng những việc cần làm thì phải nghiêm túc”.
Cô luivài bước, ngước mắt lên nhìn khu bán hàng, trong lòng thấy buồn bực. Phong cáchtrang trí của Tín Hòa ở các cửa hàng không thống nhất, mấy năm trước mời ngườiđến thiết kế hình ảnh thương hiệu công ty thì thôi không nói làm gì, nhưng từ đóđến nay chẳng có bộ phận Kế hoạch nào chuyên nghiệp để duy trì thường xuyên, cứngười ra người vào rồi làm hỏng hết cả. Nếu muốn thống nhất lại cách trang trícủa tất cả các cửa hàng, lại phải đầu tư vào đó một khoản lớn. Cô không định tìmrắc rối cho mình nhưng huấn luyện đội ngũ cửa hàng trưởng hiện là một việc vôcùng cấp bách. Hiện tại, cửa hàng trưởng của cửa hàng trung tâm so với các cửahàng khác dù hoạt bát hơn rất nhiều nhưng vẫn tồn tại những điểm chưa thỏađáng.
Về việc bán hàng không hiệu quả ở cửa hàng trung tâm, cô sớm đã cóphương án cải thiện nhưng để làm được còn phải liên quan đến một loạt vấn đề nhưviệc điều chỉnh vị trí bán hàng… Hơn nữa, nói bao giờ cũng dễ hơnlàm.
Nhìn đồng hồ, Diệp Tri Thu đang định đi thì di động bỗng đổ chuông.Cô lấy ra xem, hóa ra đó là số của ông chủ cũ Tăng Thành nên vội vàng nghe máy:“Tổng giám đốc Tăng, chào ông!”.
“Tri Thu, tôi đang ở chỗ đỗ xe số 57dưới tầng hầm của cửa hàng trung tâm, cô xuống đây một lát, tôi có chuyện muốnnói.”
Diệp Tri Thu vội vàng xuống ga ra. Việc sử dụng Mercedes Benz vàBMV đã trở thành xu hướng chung của các ông chủ thời trang nơi đây, nhưng ôngchủ Tăng Thành của một tập đoàn thời trang hàng đầu chỉ đi chiếc Audi màu đen,lúc này xe đỗ ở mãi vị trí số 57. Diệp Tri Thu có vẻ khó xử, gặp nhau thế nàythật ra rất vô tư nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một nhân viên vừa mới chuyển công tácnhư cô và ông chủ cũ đang lục đục chuyện gia đình lại gặp nhau ở chốn đông ngườinày chỉ dễ gây điều tiếng thị phi mà thôi.
Cô mở cửa xe ngồi vào,TăngThành đang mở cửa kính xe và điều hòa để hút thuốc. Trong xe không có mùi thuốclá nhưng ông ta vội vàng dụi điếu thuốc đi, cười giễu mình: “Gọi cô ra để gặpthế này, chắc lạ lắm hả?”.
“Tổng giám đốc Tăng đi xem xét cửa hàng ạ?”Thói quen đi thăm thú cửa hàng rồi làm phân tích thị trường của Diệp Tri Thu vốndo ông ta huấn luyện nên. Tuy đó là trách nhiệm của bộ phận Kinh doanh nhưng ôngta vẫn giữ thói quen tự mình làm công việc này, vì thế gặp ông ta ở đây khôngphải là điều bất ngờ.
“Tổng giám đốc Hồ của cửa hàng trung tâm có hẹn tôibàn công việc, tiện thể tới xem thế nào, vừa hay thấy cô đang đứng chau mày ởkhu bán hàng của Tín Hòa. Công việc thuận lợi chứ?”
Diệp Tri Thu cườibuồn: “Cũng ổn, dần dần cũng sẽ thích ứng được với nhịp độ bên này”.
TăngThành quay đầu nhìn cô, ánh mắt ông ta từ trước tới giờ đều sắc lạnh, nhân viêndưới quyền thường sợ hãi khi ông nhìn kiểu này. Diệp Tri Thu có chút bất an, sẵnsàng tâm lý bị ông ta phê bình do một lỗi nào đó từ hồi còn làm ở Tố Mỹ. NhưngTăng Thành chỉ nói: “Tri Thu, tôi nghe nói hình như cửa hàng trung tâm đang có ýđịnh mở rộng quy mô đúng không?”.
Diệp Tri Thu tim đập “thình thịch”,toàn bộ thành tích bán hàng thời trang trong cửa hàng trung tâm có thể xếp hạngquốc gia, luôn là mảnh đất màu mỡ để các hãng thời trang nổi tiếng tranh giành.Ở đây, hằng năm người ta đều căn cứ vào tình hình tiêu thụ mà điều chỉnh các khuvực mua bán. Tín Hòa đã bị điều đến một khu vực tương đối xa trung tâm, nếu giờtrung tâm lại điều chỉnh quy mô lớn hơn nữa, chưa nói đến việc sẽ lãng phí sốtiền năm ngoái vừa bỏ ra tập trung cho việc trang trí lại cửa hàng mà nó còn ảnhhưởng đến cả việc hoàn thành nhiệm vụ tiêu thụ hàng hóa của cô. Cô cố gắng trấntĩnh nói: “Tôi vẫn chưa nghe thấy tin này nhưng lời nói của Tổng giám đốc Tăngchắc chắn là đáng tin cậy”.
“Tri Thu, xem ra cô thực sự đã thích ứng vớinhịp độ bên Tín Hòa rồi. Có điều tôi nói thẳng, đây không phải là việc tốt vớicô đâu.”
Diệp Tri Thu hiểu ngay ý phê bình trong lời nói của ông ta nênlập tức im lặng. Quả thật, toàn bộ mục tiêu của cô đặt vào con số cuối năm chứchưa vạch kế hoạch sau đó mình sẽ phát triển thế nào. Một mặt, đó là do chỉ thịmà Lưu Ngọc Bình thông báo cho cô, mặt khác là với tình hình của Tín Hòa hiệnnay, cô chỉ có thể ưu tiên giải quyết những việc trước mắt.
“Tri Thu, tôikhông phê bình mà chỉ muốn nhắc nhở cô một chút. Trước đây, nghề nghiệp của côkhông bị dụi tắt ở Tố Mỹ, nhưng có khả năng tương lai sẽ bị Tín Hòa trói buộcthôi. Mở rộng tầm nhìn ra một chút, cho dù khi bà chủ không nghĩ xa được như côthì cô cũng không nên hạn chế những suy nghĩ của mình.”Diệp Tri Thu mím môi gật đầu, cô biết ý tốt của ôngTăng Thành khi đã bỏ công gọi cô xuống đây khuyên nhủ, cô nói: “Cảm ơn Tổng giámđốc Tăng, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc về những điều ông nói”.
Tăng Thànhmỉm cười, khuôn mặt nhã nhặn của ông bình thường lạnh lùng, nhưng khi cười thìrất ấm áp, ông nói: “Dù gì cô vẫn xem tôi là người ngoài, làm nhân viên của tôisáu năm, sao lại giữ khoảng cách rõ ràng như vậy? Lẽ nào mở miệng nói tôi giúpđỡ hai mươi vạn nhân dân tệ lại khó đến thế sao?”.
Diệp Tri Thu đỏ mặt,cô biết thực ra trong ngành thì không gì có thể giữ kín mãi, việc cô nhận haimươi vạn tệ của Tín Hòa để nhảy sang đó làm vốn dĩ không thể giấu mãi được.Nhưng giờ ông chủ cũ đã nói như vậy thì thật xấu hổ cho cô quá, cô gượng nói:“Xin lỗi Tổng giám đốc Tăng!”.
“Không cần nói xin lỗi với tôi, tôi phảikiểm điểm lại bản thân vì chưa gây dựng được lòng tin cho nhân viên, vì thế mớicó việc cô đánh cược cả tương lai và tiền đồ của mình mà không nói với tôi mộtlời.”
“Tôi không muốn gây phiền phức cho ông, cũng không muốn bản thânphải chuốc thêm phiền phức”, Diệp Tri Thu buột miệng nói nhưng cô lập tức thấyhối hận vì lời nói thẳng của mình.
Quả nhiên Tăng Thành im lặng, trầm tưmột lát rồi mới nói: “Điều này đối với tôi mà nói thì chẳng phiền hà gì. Cóđiều, tôi muốn để cô ra ngoài rèn luyện một thời gian, cũng tốt cho sự trưởngthành của cô. Tôi đưa cô về nhé!”.
Diệp Tri Thu liền nói choTăng Thànhbiết nơi cô sẽ đến, Tăng Thành khởi động xe rồi đi thẳng ra đường lớn. Trênđường, cả hai người đều trầm tư. Xe đi đến đường ven sông, Tăng Thành mới nói:“Tri Thu, tôi đang nghĩ, vừa rồi tôi đã làm nghiêm trọng vấn đề hơn một chút,chắc giờ trọng trách của cô cũng không nhỏ. Cô trước giờ vẫn không ngại áp lựcnhưng cũng nên học cách tự mình giải tỏa áp lực, sống vui vẻ hơn mộtchút”.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tăng, tôi sẽ ghi nhớ lời ông, tạm biệt.”Diệp Tri Thu bước xuống nhìn Tăng Thành lái xe đi xa rồi mới đi đến địa điểm đãhẹn Hứa Chí Hằng.
Nơi đây là Long Cung Các, một nhà hàng sang trọng trênsông, ở bến tàu cũ đã không còn hoạt động. Nhà hàng được cải tạo và trang trílại từ một con tàu viễn đông của Liên Xô trước đây, dài khoảng hơn trăm mét, caobảy tầng, tổng diện tích khoảng hơn năm nghìn mét vuông, phía trên là khách sạn,phía dưới là khu dịch vụ giải trí gồm có: hàng ăn, quán cà phê, quán trà lộthiên, khu hát karaoke. Phong cách trang trí ở đây toàn bộ là kiến trúc cungđình của Trung Quốc, đèn lồng đỏ treo dọc các lối đi, đứng từ khoảng cách rất xacũng có thể thấy một chiếc thuyền lớn neo đậu bên sông với đèn đuốc sáng trưng,thật là lộng lẫy.
Gió bên bờ sông thổi rất mạnh, Diệp Tri Thu kéo kín áokhoác, đi theo đường thảm đỏ lên thuyền. Cô nói tên người đã đặt bàn và được côgái phục vụ dẫn đến một căn phòng nhỏ có cửa hướng ra ngoài sông. Hứa Chí Hằngđã đợi ở đó, điều hòa trong phòng cũng đã được chỉnh đủ ấm, anh chỉ mặc mộtchiếc sơ mi màu ghi, đang dựa vào thành cửa sổ ngắm cảnh sông. Thấy cô vào, anhvội vàng đến giúp cô treo áo khoác, sau đó kéo ghế ra cho cô, hai người ngồi đốidiện nhau.
Diệp Tri Thu đẩy thực đơn do nhân viên phục vụ mang đến vềphía Chí Hằng, nói: “Tôi ghét nhất phải chọn món, tôi chẳng có kiêng kỵ gì đặcbiệt cả, ăn gì cũng được, hầu hết các món ở đây là của Chiết Giang, anh quenthuộc hơn tôi, anh chọn đi”.
Hứa Chí Hằng bật cười, giở thực đơn ra chọnvài món vừa đơn giản vừa đặc sắc: “Khung cảnh ở đây có vẻ đặc biệt hơn cả, cảmgiác được ngắm sông thật tuyệt”.
Diệp Tri Thu cười, cố ra vẻ ranh ma mộttí: “Anh thích ngắm cảnh sông nước thế cơ à? Có lẽ tôi nên nghĩ lại việc tănggiá thuê nhà”.
“Vấn đề này thì cô cứ nói với thư ký của tôi nhé! Cô ấyrất cừ đấy, là một chuyên gia đàm phán, tôi đoán chắc là cô ấy không dễ để chocô dắt mũi đâu.” Hứa Chí Hằng cười lớn: “Ít ra hôm nay cô đừng cố tỏ vẻ chủ nhàvới tôi được không?”.
Diệp Tri Thu khá ấn tượng với cô nàng thư ký kỹtính Lý Tinh đó nên chỉ cười lắc đầu mà chuyển chủ đề: “Nhà hàng này lúc mới mởrất nhộn nhịp, buổi chiều mùa hè ngồi ở quán trà lộ thiên trên tầng hai hónggió, ngắm mặt trời lặn, phía dưới lại có người bơi lội, cực kỳ thoảimái”.
“Hy vọng mùa hè, chúng ta có thể cùng nhau đến đây.”
DiệpTri Thu cười không nói, cô chỉ nghĩ không muốn tiếp tục gặp mặt kiểu này vàotuần kế tiếp chứ nói gì đến mùa hè, nhưng đương nhiên cô không thể nói thẳng ranhư vậy được.
Đèn trong phòng lúc này rất ấm cúng, ngoài cửa sổ là cảnhsông nước mỹ lệ trong ánh đèn loang loáng. Ngồi đối diện cô lúc này là một chàngtrai tuấn tú với những lời nói hóm hỉnh, nhân viên phục vụ lịch sự và chuyênnghiệp, món ăn ngon, vừa miệng, lại thêm rượu vang đỏ, khung cảnh này rất đángđể hưởng thụ. Đã lâu lắm rồi cô mới có một buổi tối nhẹ nhàng đếnthế.
“Nói như vậy thì một phần công việc của cô là đi thị sát các cửahàng sao? Thật tốt, đó là giấc mơ của nhiều cô gái.”
“Không thể nói nhưthế được, cái mà tôi phải chú ý là lượng khách, cách trưng bày sản phẩm, ưu đãikhách hàng, thực ra chẳng thú vị chút nào, bạn bè tôi không ai thích đi thịtrường cùng tôi vì không tìm được tiếng nói chung.”
Hứa Chí Hằng cườinói: “Nếu đây không phải là giấc mơ của phụ nữ thì chắc chắn là mộng tưởng củanam giới rồi: Một bạn gái sẵn sàng đi mua sắm một mình”.
Diệp Tri Thu mỉmcười không tiếp lời.
Thời tiết mùa đông lạnh như vậy, không thể đi dạođược nên ăn cơm xong Hứa Chí Hằng rủ cô đi xem phim. Cô cười “khì khì”, chínhxác là mô thức hẹn hò của phía đàn ông nhưng đã lâu lắm rồi cô không vào rạpchiếu phim nên gật đầu đồng ý.
Hai người lên bờ, leo lên những bậc cầuthang đá để đi đến chỗ đỗ xe và tới rạp chiếu phim. Hứa Chí Hằng hỏi cô thíchxem phim gì, cô ngẩng lên đọc quảng cáo các loại phim, chỉ vào áp phích phimMạng che mặt[1] nói: “Edward Norton[2], Hoàng Thu Sinh[3] là thần tượng của tôi,cứ xem những bộ phim có diễn viên ấy đóng là được”.
Nói như vậy nhưng vàođến rạp, Diệp Tri Thu chỉ để ý đến cảnh đầu của phim là phong cảnh Ly Giang màkhẽ xuýt xoa: “Thật giống một bức tranh sơn thủy!”.
Chú thích:
[1]Tên tiếng Trung là面纱 (mian sha). (BV)
[2] Edward Norton (tên thật EdwardJames Norton Jr.) là một diễn viên kiêm đạo diễn và nhà sản xuất phim người Mỹ.(BV)
[3] Hoàng Thu Sinh (黄秋生) thường được báo chí Việt Nam viết là Huỳnh ThuSinh, tên tiếng anh Anthony Wong Chau Sang, là một diễn viên của điện ảnh HồngKông. (BV)Ngồi trong rạp, cô lim dim mắt nhìn Edward Norton màkhông biểu lộ cảm kích hay vui vẻ gì cả. Không đợi đến đoạn Hoàng Thu Sinh xuấthiện, cô đã dựa vào thành ghế ngủ ngon lành. Hứa Chí Hằng nghiêng đầu nhìn côdựa vào thành ghế, đầu nghẹo về phía anh, thiếu chút nữa thì ngả lên vai anh,nếu là tư thế ngủ thoải mái nhất thì chắc anh không thể đánh thức cô dậyđược.
Hứa Chí Hằng nhìn cô nhờ ánh sáng phản chiếu của màn hình, thấythần thái của cô bình thản. Cho dù lúc nãy trong bữa ăn, cô cười cười nói nóinhư thế nhưng anh vẫn thấy cô đang giữ một khoảng cách hợp lý với mình, dí dỏmtiếp chuyện theo chủ đề của anh, rất lịch sự và có sự điều chỉnh thích hợp. Thếmà giờ đây, cô đang ngủ như một đứa trẻ vô tư hồn nhiên. Hứa Chí Hằng nghĩ,không biết cô mệt đến mức nào mà lại ngủ say sưa như vậy.
Trên màn hìnhđang chiếu phim nói về dục vọng, phản bội, đố kỵ, chiến tranh, bệnh tật, thathứ. Anh xem từng phân đoạn một nhưng không chú ý lắm, mà cũng không suy nghĩ đểsâu chuỗi các tình tiết lại với nhau. Từ trước tới giờ anh cũng không quá say mêvăn nghệ, và lúc này điều anh quan tâm chính là cô gái yếu đuối đang dựa vàomình ngủ ngon lành kia.
Đầu cô ngả vào vai anh nên anh khẽ nghiêng đầu làchạm mặt vào tóc cô, cảm nhận được mùi nước hoa rất nhẹ. Trong những khoảng lặngcủa phim, anh còn nghe thấy cả tiếng thở sâu, nhẹ nhàng của cô. Nếu có thể, anhthực sự muốn bộ phim tắt tiếng để cô ngủ được ngon hơn. Nhưng nhìn lại, thấy côkhông có động tĩnh gì, rõ ràng âm nhạc và lời thoại phim chẳng hề ảnh hưởng tớigiấc ngủ của cô.
Hết phim, đèn trong rạp bật sáng, những khán giả khác ùnùn đứng dậy. Hứa Chí Hằng lay nhẹ cánh tay cô, Diệp Tri Thu giờ mới tỉnh, mơ hồnhìn xung quanh, phát hiện mình đã dựa vào người Hứa Chí Hằng mà ngủ gần nhưtrong cả thời gian chiếu bộ phim, cô vội vàng ngồi thẳng dậy rồi cười ngượngnghịu: “Xin lỗi anh, anh chắc chưa bao giờ đi xem phim cùng một cô gái khó chịunhư vậy nhỉ?”.
Hứa Chí Hằng nhìn cô cười, giơ tay giúp cô vuốt lại mớ tóclòa xòa trước trán, động tác của anh rất tự nhiên, cô cũng không kháng cự gì.Hai người đứng lên đi ra khỏi rạp, bên ngoài trời mưa lất phất, thấp thoáng vàibóng người đi lại. Những cơn gió lạnh lùa qua trước mặt, anh giúp cô mặc áokhoác, quàng vai rồi đưa cô tới chỗ đỗ xe của tòa nhà đối diện. Lúc này cô mớitỉnh hẳn ngủ, cảm giác hai người đã thân mật hơn, thực sự không giống kiểu lầnđầu hò hẹn.
Tuy lúc ăn cơm nói chuyện rất vui vẻ, biết rõ về nghề nghiệpcủa nhau nhưng cô và anh vẫn là người xa lạ. Không tính việc cô dựa vào anh ngủsay gần hai tiếng đồng hồ, lúc đó cô còn tự nhiên để anh khoác vai, thật giốngnhư đôi tình nhân.
Nhưng cô cũng phát hiện mình không hề có ý kháng cự,trái lại còn thấy lưu luyến cái cảm giác ấm áp khi dựa vào anh. Không lẽ, nửanăm thất tình làm cho người ta tham lam tiếp xúc thân mật với người khác đến vậysao? Suy nghĩ này khiến lòng cô dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cô ngẩng đầunhìn anh, vừa hay anh cũng cúi đầu xuống, nhìn cô dưới ánh đèn vàng của bãi đỗxe và mỉm cười nói: “Em nhìn anh cứ như nhìn một người xa lạ ấy”.
“Tôithực sự đang ngạc nhiên về điểm này đây, chúng ta vẫn chỉ được coi là nhữngngười xa lạ.” Diệp Tri Thu cười buồn: “Hóa ra, buông thả bản thân còn dễ hơntưởng tượng”.
“Em coi hưởng thụ cuộc sống là một sự buông thả sao?” Haingười đã đi đến bên chiếc Cayenne của anh nhưng anh không vội lên xe mà thậtlòng hỏi cô.
Diệp Tri Thu ngây ra, nghiêng đầu nhìn về phía xa, khôngbiết trả lời thế nào. Cô chưa bao giờ buông thả mình một cách tùy tiện, cũngkhông phân biệt nổi cái gọi là buông thả và hưởng thụ. Nhất là mấy năm gần đây,áp lực công việc dồn lên vai cô ngày càng nhiều, cô thường có cảm giác mệt mỏi,thở không ra hơi, càng không thể biết đến mùi vị của buông thả và hưởng thụ. Sựbối rối của cô lọt vào mắt anh, anh khoác mạnh vai và ôm cô vào lòng, bắt đầu nụhôn mà không để cô kịp phản ứng.
Đầu tiên, môi anh chạm nhẹ vào môi cô,rồi nụ hôn ngày càng mạnh và sâu. Cô vốn dĩ có thể lui lại để phòng ngự nhưngmột tay anh đã vòng qua eo cô, tay khác giữ chặt đầu cô, không để cô kịp nétránh. Nhưng lúc đó, cô cũng bỏ ngay ý định tránh né, hai tay bất giác ôm lấyvai anh, ngước lên đón nhận nụ hôn dài nóng bỏng.
Phía không xa có tiếngkhởi động xe nhưng cả hai người đều không cảm nhận được. Một lúc sau, có ánh đènxe quét qua, một người mở cửa kính xe huýt sáo, bấm còi trêu chọc rồi lái xelướt ngang qua họ. Lúc này Diệp Tri Thu mới sực tỉnh, vội đẩy anh ra và cố gắngthoát khỏi vòng tay anh.
Cuối cùng thì đôi môi anh cũng rời khỏi môi cônhưng tay anh vẫn ôm chặt cô trong lồng ngực. Cô nghe thấy tiếng trái tim anhcũng đang đập loạn xạ, cô liền trấn tĩnh lại. Dừng một lúc lâu, cô ngước lênnhìn anh, khàn khàn mở miệng nói: “Hừm, giờ thì em thật sự không hiểu thế nào làbuông thả và thế nào là hưởng thụ nữa rồi”.
Anh cười, cúi đầu hôn nhẹ lênmũi cô: “Nếu vẫn còn lẫn lộn như vậy thì xem ra nụ hôn của anh chưa đủ để em cảmthấy thế nào là hưởng thụ”.
Diệp Tri Thu biết phản ứng của mình vừa rồi,đương nhiên cô thừa biết, người đàn ông này hiểu phản ứng của cô. Anh cũng rấttự tin với biểu hiện của mình nên cô chỉ mỉm cười: “Không còn sớm nữa, đưa em vềnhà đi”.
“Chẳng lẽ mai vẫn phải đi làm sao?”
“Không phải, nhưngmai em phải đi công tác, chuyến bay sáng.”
Hứa Chí Hằng nhướn mày: “Anhđúng là đại ngốc, suýt nữa thì tưởng rằng em muốn trốn tránh anh”.
DiệpTri Thu không nhịn được nên cười thành tiếng, giơ tay chạm nhẹ vào cặp môi mỏngvới đường viền môi rất rõ của anh: “Không, em không muốn thì em sẽ nói thẳng,không trốn tránh”.
“Nhưng khi em cần thì em lại không nói gì.” Anh hônvào ngón tay cô, “Yên tâm, anh rất nhẫn nại và thành tâm, anh sẽđợi”.
Một tay anh ôm cô, một tay lấy chìa khóa nhấn nút mở khóa, mở cánhcửa bên phải rồi bế cô đặt vào chỗ ngồi.
Anh lên xe khởi động máy, DiệpTri Thu không dám nhìn anh nữa, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa xe. Lúc này cômới cảm thấy mặt mình nóng rực cứ như đang phát sốt vậy. Nghĩ lại, vừa rồi cô cốlàm ra vẻ cứng cỏi trước mắt anh nhưng thực ra chẳng có tí sức thuyết phục nàocả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.