Biệt thự Lâm gia.
Hạ Vy cúi người, gọi một tiếng: "Ông cố." Đây xem như chào hỏi.
Ông cố nhìn cô một lượt, hắng giọng hỏi: "Hạ Chấn đâu?"
"Ba con không về được."
Ông cố hừ lạnh, quay người bỏ đi, miệng lẩm bẩm như cố tình để cô nghe thấy: "Càng ngày càng không ra gì. Đúng là gia môn bất hạnh."
Hạ Vy cuộn chặt tay thành quyền, ánh mắt tùy tiện nhìn vào một hướng. Mãi một lúc sau, Hạ Vy bất giác cười lạnh, cô nhấc chân trở về phòng đã được sắp xếp dành cho mình.
Hằng năm vào ngày này Lâm gia sẽ tổ chức họp mặt, ngoài ra còn phục vụ mục đích báo cáo. Năm nay, Lâm Hạ Chấn định trở về, sau không hiểu sao lại đổi ý bảo Hạ Vy trở về. Nơi này đối với Hạ Vy không biết từ bao giờ đã quá đỗi xa lạ, lần trước Hạ Vy trở về Lâm gia đã là chuyện của mười năm trước. Vốn dĩ thuộc dòng chính thống, vậy mà đối với ông cố, cha con cô còn không bằng mấy họ hàng xa kia.
Hạ Vy đứng trước cửa, tay vừa nắm lên nắm đấm cửa đã nghe từ xa vọng lại tiếng nói.
"Cái gì? Lâm Hạ Chấn không trở về mà lại để con oắt con nhà nó đi thay sao?"
"Ừ! Tôi vừa vô tình nghe được thôi. Mười năm không gặp, con bé Hạ Vy đó nhìn càng ngày càng chướng mắt."
"Vậy thì đừng có nhìn." Hạ Vy không biết đứng trước mặt họ bao giờ, miệng cười nhàn nhạt: "Chú tư và cô ba cũng càng ngày càng nhiều chuyện đấy."
Cô ba là người nghe lén cuộc nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tinh-yeu-chua-ket-thuc/1108692/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.