Chương trước
Chương sau
Hiên Viên Triệt đi vào phòng, Thiển Thiển nhìn hắn một cái, liền xoay người đi vào bên trong, Hiên Viên Triệt kéo Thiển Thiển lại, ôm nàng, đem mặt nàng vùi vào trước ngực chính mình, ôn nhu nói:“Muội còn giận ta sao?”

Thiển Thiển không lên tiếng, nhưng cũng không giãy dụa.

Hiên Viên Triệt không có giải thích cái gì, chỉ có than thở.

Cứ như vậy qua một lúc lâu, rốt cuộc Thiển Thiển mới mở miệng nói chuyện,“Muội biết huynh cũng rất khó xử, đó là thân biểu muội của huynh, nói như vậy huynh cũng đặc biệt thương tâm đi!”

Hiên Viên Triệt buông Thiển Thiển ra, hai tay kìm lại bờ vai của nàng, để ánh mắt nàng nhìn về chính mình, trong đôi mắt của Hiên Viên Triệt tràn ngập cảm động,“Thiển Thiển...... Cũng chỉ có muội là hiểu ta nhất.”

Thiển Thiển ôm Hiên Viên Triệt một lần nữa,“Thật hy vọng có một ngày chúng ta không cần sống những ngày đánh đánh giết giết như vậy, thiên hạ thái bình, thì tốt biết bao?”

“Thiển Thiển, một ngày nào đó nhất định sẽ đến, cho dù không thể đến, ta cũng sẽ vì muội mà tạo ra!”

Thiển Thiển cảm động ôm Hiên Viên Triệt, trong lòng tràn ngập hạnh phúc --

Hiên Viên Triệt hỏi:“Đúng rồi, tại sao không thấy hai vị tiểu thư bằng hữu của muội đâu? Lần này các nàng vì Đông Nghi lập hạ công lớn, ta phải phong thưởng các nàng.”

Thiển Thiển cười nói:“Không cần, các nàng phân tán đã quen, sẽ không nhận phong thưởng, ngày công thành thành công, đại khái các nàng đã rời đi.”

Hiên Viên Triệt cũng cười nói:“Hai vị tiểu thư này cũng rất thú vị, cùng muội giống nhau, đều có cá tính tiêu sái không kềm chế được, so với nhóm tiểu thư khuê các của Đông Nghi quốc chúng ta quả thực là tiên minh đối lập.”

Thiển Thiển cố ý quyệt miệng xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Hiên Viên Triệt, làm nũng nói:“Như vậy là huynh thích thục nữ suốt ngày không ra khỏi khuê phòng, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nhưng mà cái gì muội cũng không biết nha!“

Hiên Viên Triệt ôm lấy Thiển Thiển từ phía sau, Thiển Thiển hiểu ý cười, thuận thế tựa đầu vào trước ngực Hiên Viên Triệt, chỉ nghe thấy Hiên Viên Triệt ôn nhu nói:“Ta không cần muội ngâm thơ làm đối, cũng không cần muội giỏi ca giỏi múa, lại càng không muốn muội xuống bếp nấu cho ta ăn, ta chỉ cần muội có thể ở thời điểm ta nguy nan bồi ở bên người ta, vận dụng tài trí thông minh của muội giúp cho ta làm ít công to, có được hay không?”

Thiển Thiển cười nói:“Nguyên lai, muội còn có tác dụng lớn như vậy.” Nghĩ đến lời hứa hẹn của Hiên Viên Triệt, sau khi đánh thắng trận, hắn sẽ trở về thỉnh hoàng thượng tứ hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi đỏ lên, thấp giọng hỏi:“Vậy sau khi cưới muội, huynh sẽ muốn tiểu lão bà khác sao? nhưng muội sẽ không đồng ý, huynh chỉ có thể yêu một mình muội đau một mình muội thôi.”

Hiên Viên Triệt sang sảng cười, Thiển Thiển vậy mà lại không biết khi hắn cười rộ lên, thanh âm lại mê người như vậy, lộ ra tình tứ làm cho người ta mê say, chính là nàng bất chấp thưởng thức, đỏ mặt muốn tránh thoát cái ôm của Hiên Viên Triệt, nói:“Huynh thật sự là người đáng ghét!”

Hiên Viên Triệt cũng không để Thiển Thiển rời đi, vừa cười vừa ở nàng bên tai vô cùng thân thiết nói:“Muội còn chưa có qua cửa đâu, đã phát lên ghen tuông rồi, này, nếu thật sự thành vương phi, kia còn không phải cả ngày lấy dây thừng đem ta trói lại sao!”

Thiển Thiển mặt đỏ tai hồng, đang muốn phản bác, đột nhiên bên ngoài có một cung nữ ở cửa bẩm báo......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.