Chương trước
Chương sau
“Vương gia, Thiệu tổng binh cầu kiến.”

Thiển Thiển nhìn ra cửa, Hiên Viên Triệt cũng sửa sang lại y phục một chút, một lần nữa khôi phục biểu tình tuấn lãnh. Thiển Thiển ẩn tình nói:“Đi thôi! Có lẽ là có việc gấp.”

Hiên Viên Triệt lưu luyến rời đi, Thiển Thiển nghĩ nghĩ, vẫn là lặng lẽ đi theo.

Đi vào trong đại điện, Hiên Viên Triệt ngồi ở trên ngai vàng, sau khi Thiệu tổng binh chào bằng nghi lễ quân đội liền đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Vương gia, Đại Vương Cát Tháp Lý và Nhị Vương Gia ở trong phòng giam lớn tiếng kêu oan uổng, bọn họ không chịu chết, mạt tướng chỉ sợ truyền ra sẽ phát sinh dân biến, nên đến thỉnh vương gia định đoạt.”

Hiên Viên Triệt nói:“Từ xưa được làm vua thua làm giặc, bọn họ khởi binh tạo phản, bổn vương không có tru di cửu tộc bọn họ đã là phá lệ khai ân, nếu như bọn họ đã không để ý mặt mũi không chịu chết, như vậy ngươi liền phái người đi giải quyết bọn họ, không cần bận tâm tới thân phận của bọn họ.”

Sắc mặt Thiệu tổng binh lộ vẻ khó xử, ôm quyền nói:“Nhưng vương gia, hai người này trong cảnh nội Cát Tháp Lý có uy vọng rất cao, nếu vội vàng sát hại, chỉ sợ sẽ khiến cho dân chúng không phục, trong lòng dân chúng có oán hận, sẽ xem Đông Nghi Thiên triều ta là địch nhân, đợi sau khi bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức, ý niệm báo thù sẽ lại được nhắc đên, mạt tướng chỉ sợ đến lúc đó vừa hao tài vừa tốn của, hai nước có thể sẽ bị hao tổn!”

Hiên Viên Triệt tức giận vỗ đầu hổ trên ngai vàng, quát:“Đám tiểu dân vô tri, có người nào dám không phục, cứ giết chết, không cần phải đến xin chỉ thị của bổn vương, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, chức tổng binh này của ngươi cũng không cần làm nữa!”

Thiệu tổng binh sợ tới mức mặt như màu đất, nhanh chóng quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói:“Tiểu nhân sẽ đi làm ngay......”--

Sau đó liền lui đi ra ngoài, Thiển Thiển vừa muốn đi ra khuyên can, lại nhìn thấy Hiên Viên Triệt giận tím mặt, liền ngừng cước bộ, chuyển hướng, đuổi theo Thiệu tổng binh.

Sau khi Thiệu tổng binh ra khỏi đại điện, liền dùng tay lau mồ hôi lạnh trên mặt mình, nghe được có người ở sau lưng gọi hắn, nhìn thấy là Thiển Thiển, liền lễ phép xoay người cúi đầu.

Thiển Thiển cười nói:“Đại nhân không cần đa lễ, chuyện ở trên điện thượng lúc nãy, ta đều đã biết, đại nhân vì quốc gia cúc cung tận tụy, ta thật sự là rất bội phục.”

Đề nghị vừa rồi của Thiệu tổng binh bị Hiên Viên Triệt không lưu tình chút nào bác bỏ, trong lòng liền cảm thấy thập phần ủy khuất, lúc này gặp được Thiển Thiển nhiệt tình che chở chính mình như vậy, trong lòng hắn liền rất cảm động.

Chỉ là hắn lại thở dài, nói:“Mạt tướng đâu có làm cái gì, chỉ là Vương của Cát Tháp Lý không chịu viết xuống tội của mình vào chiếu thư, cứ như vậy, hắn chết danh bất chính ngôn không thuận, tương lai nhất định sẽ trở thành mối họa!”

Thiển Thiển nói với Thiệu tổng binh:“Đại nhân chớ sốt ruột, bởi vì chuyện này liên quan đến biểu muội của vương gia, nên vương gia nhất thời oán giận mất đi lý trí cũng là đúng, như vậy đi, đại nhân trước không cần hành hình Vương Cát Tháp Lý, từ ta đi sẽ đi vào khuyên giải vương gia, có lẽ còn có thể có đường cứu vãn.”

Thiệu tổng binh ôm quyền, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói:“như vậy, chính là phúc của dân chúng hai nước.”

Thiển Thiển khách khí một phen, sau đó trở về đại điện, Hiên Viên Triệt đang chống đầu suy nghĩ.

Thiển Thiển nghĩ đến một phen giày vò lúc Thập Lục quận chúa sắp chết kia......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.