Đợi đến khi Quý Ngôn trở về chỗ Tần Vị, trời đã gần rạng sáng.
Bầu trời xanh đen gợn ra những tia sáng yếu ớt, Quý Ngôn bước từng bước trên đường, ngơ ngơ ngác ngác không biết đang suy nghĩ gì, dường như nghĩ rất nhiều, lại dường như không nghĩ gì cả.
Trong đầu Quý Ngôn đang nghĩ rất nhiều cái nếu như, nếu như anh không tự tử, nếu như trong năm năm ấy anh đi tìm Tần Vị, nếu như Quý Trạch không gặp mình, nếu trước đây mình không gặp được Tần Vị…
Nhưng mà, nếu như dẫu sao cũng chỉ là nếu như, những thứ đã xảy ra thì sẽ không thể thay đổi được. Quý Ngôn chỉ muốn cười nhạo chính mình, rõ ràng là đã chết rồi, việc gì phải tự ôm phiền phức vào người như vậy chứ? Vào giây phút anh quyết định tìm đến cái chết ấy, anh đã cắt đứt quan hệ với tất cả mọi người rồi.
Cơ thể nhẹ bẫng xuyên qua cửa phòng, sau đó thấy một căn phòng hỗn độn.
Quý Ngôn ngây người, đôi mắt trợn tròn, không thể tin mà nhìn cảnh tượng này.
Dù là TV, sô pha, bàn, ghế hay bàn trà… tất cả đồ đạc đều bừa bãi lung tung, thậm chí là bị đập hỏng, sàn nhà cũng có rất nhiều vết nứt, dưới đất dường như không có bất kỳ góc trống nào, tất cả đều bừa bãi hỗn loạn, như thể vừa gặp phải một vụ tấn công kinh hoàng.
Mà đầu sỏ hiện đang đứng ngay trong phòng khách. Người đàn ông kia thở hổn hển, đôi tay nắm chặt vẫn còn vết máu. Vẻ mặt Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-the-gioi-khong-con-anh-sang-toi-da-chet-roi/2475894/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.