Quý Ngôn không thích vẽ tranh.
Một nhà ba người, chỉ thiếu mỗi người cha, mà ba anh rời xa gia đình là vì tìm kiếm nghệ thuật.
Vì vậy, Quý Ngôn không thích nghệ thuật – thứ đã mang ba đi.
Nhưng Quý Ngôn phải vẽ tranh, bởi vì mẹ thích. Từ khi Quý Ngôn còn nhỏ, mẹ đã thích mua đủ loại dụng cụ vẽ tranh cho Quý Ngôn. Rõ ràng điều kiện kinh tế trong nhà không phù hợp để mẹ Quý Ngôn mua những dụng cụ vẽ đắt tiền cho Quý Ngôn, mà mẹ Quý Ngôn bình thường cũng không nỡ tiêu tiền mua cho mình bất cứ thứ gì, nhưng lại rất chấp nhất với việc vẽ vời này. Dường như bà cảm thấy nếu Quý Ngôn muốn vẽ tranh thì nên dùng những thứ tốt nhất.
Mỗi khi Quý Ngôn cầm lấy bút vẽ, mẹ Quý Ngôn đều sẽ ngồi bên cạnh nhìn, ánh mắt vừa chăm chú vừa dịu dàng nhuộm đầy ý cười.
Quý Ngôn không thích vẽ, nhưng khi trông thấy ánh mắt của mẹ, Quý Ngôn biết mình cần vẽ tranh.
Bởi vì mẹ thích, mẹ thích mình cầm bút vẽ, thích nhìn mình vẽ ra từng đường nét mảng khối lên giấy trắng, thích thu thập mỗi bức tranh mà mình vẽ. Mỗi lần mẹ nhìn mình vẽ, vẻ mặt chăm chú như đang thông qua mình nhìn một ai đó.
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, Quý Ngôn sẵn lòng đi học vẽ tranh vì mẹ, mà còn sẽ kiên trì học.
Từ sau khi mẹ Quý Ngôn mất, Quý Ngôn đã không còn lý do để vẽ tranh.
Nhưng Tần Vị lại đặc biệt chấp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-the-gioi-khong-con-anh-sang-toi-da-chet-roi/2475892/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.